Mặc dù Hoắc An Lăng nghĩ đến rất tốt đẹp nhưng trên thực tế chờ hắn thực hành thì trong kế hoạch cầu hôn đã bị đơn giản hoá, đơn giản hoá lại đơn giản hoá.
Cũng may A Thập không để ý, hoặc là hiểu những chuyện này. Sau khi ăn uống no đủ lại có Hoắc An Lăng xoa bóp, trên cơ bản Hoắc An Lăng nói cái gì thì y nghe cái đó. Vì vậy y mơ mơ màng màng đã đồng ý.
Nếu Kỷ phu tử biết rõ hậu quả của lời nói lúc trước nhất định sẽ khóc. Nhưng mà hắn không biết hiện tại đang múc một muống mứt hoa quế pha trà, chậm chạp suy nghĩ mình với tư cách người chủ hôn phải làm những chuyện gì đây. Nhưng hắn rất nhiều năm không có gặp được chút chuyện có thể làm cho mình vui vẻ lên.
Mặc dù nói sau khi cầu hôn chính là thành thân, nhưng trên thực tế đối với Hoắc An Lăng mà nói muốn chuẩn bị đồ vật gì đó cũng không ít.
Bởi vì A Thập vốn là ở chung một chỗ với Hoắc An Lăng cho nên đồ cưới sính lễ gì đó cũng ít đi. Bất quá đối với nam tử thành thân thì những đồ vật này cũng không phải nhiều.
Quan trọng nhất vẫn là hỷ phục hai người mặc trong tiệc cưới. Chuyện này giao cho Lưu đại tẩu là thê tử của Lưu đại ca và Vương đại tỷ là tức phục của Vương đại bá đi làm. Nữ nhân trong thôn vẫn luôn vô cùng nhiệt tình.
Mặc dù rất đáng tiếc tiểu Thúy vẫn được coi trọng lại không thể gả cho Hoắc An Lăng nhưng mà Lưu đại tẩu cũng chỉ cảm thán một câu "duyên phận chưa tới". Bằng không tại sao A Thập và Hoắc đệ chỉ có ở chung nửa năm mà đã bước đến một chỗ chứ? Cho nên nói nhân duyên trời đã định!
Loại hỷ phục này trong mắt nam nhân vĩnh viễn không có tốt như nữ nhân. Hơn nữa Hoắc An Lăng căn bản không nghĩ qua mình đến cổ đại còn có thể thành thân, cho nên đối với chuyện này không biết gì cả. demcodon-lqd Trên cơ bản tất cả đều giao cho các nữ nhân giúp đỡ, ngược lại dễ dàng rất nhiều.
Mà các nữ nhân không phải mùa thu hoạch nên không có nhiều việc, hơn nữa còn là vì chuyện vui mừng như vậy tự nhiên cũng vô cùng nhiệt tình.
Duy nhất làm cho Hoắc An Lăng không quen chính là có nhiều lần bởi vì ngẫu nhiên gặp tiểu Thúy, đối phương nhìn thấy mình thì xoay người rời đi. Hoắc An Lăng cũng không có đuổi theo —— nếu mình đã không thích nàng thì chỉ có thể làm như vậy thôi. Dù sao hắn cảm giác mình nên làm gì thì cũng đã làm.
Mặc dù đưa hỷ phục và mở tiệc chiêu đãi khách giao cho thôn trưởng còn có người mình quen biết thân giúp đỡ, nhưng mà Hoắc An Lăng vẫn là mỗi ngày đều loay hoay xoay quanh. Nhất là sau khi Lưu đại tẩu và Vương đại tỷ chọn xong lễ phục rồi vội vàng trang trí phòng tân hôn, còn lôi kéo Hoắc An Lăng và A Thập đi lên trên thị trấn thử y phục.
A Thập ngược lại không biết gì, nhưng mà Hoắc An Lăng lại có chút xấu hổ —— có lẽ đây là chứng sợ hãi trước hôn nhân nhỉ?
Bất quá Hoắc An Lăng nhìn thấy đôi mắt của A Thập lóe sáng nhìn hai bộ đồ đỏ thì cũng chỉ có thể mỉm cười.
Kỳ thật hắn cho tới bây giờ chưa nhìn thấy qua cách ăn mặc lúc nam tử và nam tử thành thân. Bất quá khi cầm y phục lên mở ra xem cũng chỉ là áo khoác rộng thùng thình mềm mại hơn y phục bình thường.
Bởi vì thành thân nên bên ngoài áo khoác phải thêu nhiều hoa văn hoa lệ phiền phức, mà ngay cả nữ tử muốn dùng như mũ phượng, khăn quàng vai đều đơn giản hóa thành dây lưng lụa màu đỏ, phía trên sẽ có tú nương dùng sợi tơ màu vàng thêu ra tên của hai phu phu.
Bất quá bởi vì tên của A Thập, cuối cùng sau khi Hoắc An Lăng và A Thập thương lượng để cho tú nương thêu hai chữ "Lăng" và "Thập". Đây là bất luận như thế nào cũng không thể làm mất, nhưng lại không thể bỏ, cho dù chết cũng phải đưa vào trong quan tài.
Hoắc An Lăng cảm thấy loại quy củ này có chút ngấm vào người, nhưng mà A Thập lại rất vui vẻ. Cuối cùng nhìn thất A Thập cao hứng nên Hoắc An Lăng còn bỏ ra thêm một chút tiền để cho tú nương thêu hai đầu của hai dây lưng lụa lên một viên mã não nho nhỏ. Mặc dù quả thật rất quý nhưng mà đáng giá.
Hoắc An Lăng không có năng lực gì chọn hỷ phục, nhưng ngoài dự liệu của hắn là A Thập giống như rất có nghiên cứu về phương diện này, hoặc nói là trực giác.
Tóm lại, chọn xong hai bộ lễ phục mà ngay cả Lưu đại tẩu và Vương đại tỷ cũng khen A Thập thật tinh mắt, làm cho A Thập vui vẻ được yêu thích mắc cỡ đến khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể bây giờ cùng với Hoắc An Lăng mặc vào bộ hỷ phục màu đỏ chót đi từ trấn Long Nữ đi về.
Hoắc An Lăng đương nhiên sẽ không đồng ý cho A Thập làm như vậy. Bất quá trái lại làm cho A Thập vui rạo rực ôm hai bộ lễ phục, còn mình mang theo bao lớn bao nhỏ nến hỷ dùng cho thành thân, "hủ đảo lưu" cái gì hình trái xoan giữ ở bên cạnh.
Hắn tự nhiên không biết A Thập sở dĩ vui vẻ như vậy ngoại trừ thích kiểu dáng hỷ phục, còn nghĩ đến vài ngày nữa sẽ mặc hỷ phục vào cùng bái thiên địa với hắn, hắn chính là người của mình —— hừ hừ, ai kêu trước khi tiểu Thúy nói với mình "chỉ cần hai người chưa thành thân thì ta sẽ không buông tha cho"... Hừ hừ, hừ hừ.
Chờ đến khi về đến nhà, vừa mở cửa lớn ra Tam Mao đã "gâu gâu gâu" loạng choạng lắc lắc cái đuôi chạy nhào về phía A Thập.
Nếu như theo lời nói lúc trước thì A Thập xác định chắc chắn sẽ nói: "Hai chúng ta đã lâu không gặp." rồi ôm Tam Mao một hồi. Nhưng mà hôm nay lại tránh né: "Tam Mao, không thể tới đây, không thể tới đây, ta đang ôm y phục rất đẹp đó."
Tam Mao nhìn thấy A Thập ghét bỏ nên bốn móng vuốt "tiếp xúc thân mật" với mặt đất.
Tam Mao giống như là cảm giác được mình không được chào đón, vì vậy vật nhỏ lập tức "nuốt xuống tiếng nức nở nghẹn ngào", cái đuôi và lỗ tai đều rủ xuống. Vật nhỏ làm ra một dáng vẻ "ta đau lòng, nhanh tới an ủi dỗ ta".
A Thập nhìn thấy dáng vẻ đùa giỡn của Tam Mao "phụt phụt" cười cười, đưa bao y phục chứa hai bộ lễ phục vào trong lòng Hoắc An Lăng, xoay người ôm Tam Mao vóc dáng đã rõ ràng lớn một vòng lên: "Tam Mao, mi còn biết làm nũng nữa à?"
(Tam Mao dùng sức vẫy đuôi: gâu gâu, đương nhiên, cũng không nhìn một chút ta là học của ai chứ?)
A Thập nói xong vẫn còn ôm Tam Mao tuyết trắng, lông mềm như nhung hôn "bẹp" một cái trên trán.
Hoắc An Lăng vốn là còn vui tươi hớn hở nhìn A Thập và Tam Mao chơi với nhau. Nhưng nhìn thấy đôi môi hồng hào kia của "vị hôn thê" rõ ràng lại đi hôn lên trán một con chó, lập tức không vui.
Lấy bao hỷ phục kẹp vào một cánh tay, tiếp theo duỗi ra một tay túm vào cổ của Tam Mao ở trong lòng A Thập đi ra, sau đó thuận tay ném xuống đất —— cho mi dám ăn đậu hủ của thê tử ta!
"A Lăng huynh làm gì thế?" A Thập thấy Tam Mao bị ngã trên mặt đất thuận thế lăn một cái, sau đó phe phẩy cái đuôi chạm bước nhỏ chạy ra, lại thấy Hoắc An Lăng rõ ràng là hỷ phục bảo bối của y đưa hắn như vậy lại tùy tùy tiện tiện kẹp vào trong nách, không khỏi có chút tức giận.
Gương mặt phình thành cái bánh bao, hai đôi mắt đen lúng liếng trợn to nhìn Hoắc An Lăng —— ta trừng, ta trừng! -demcodon
Bất quá với ánh mắt này của y đối với Hoắc An Lăng hoàn toàn không có lực sát thương, ngược lại làm cho Hoắc An Lăng lúc này nâng cằm của A Thập lên mân mê một hồi rồi cắn môi y một cái: "Ai kêu đệ muốn hôn nam nhân khác?"
Hoắc An Lăng nghĩ đến trước kia lúc A Thập và Tam Mao cãi nhau ầm ĩ lại có thể có hành vi thân mật như vậy cảm giác nước chua trong bụng mình ức ra "ùng ục".
"Tam Mao không phải là nam nhân..." A Thập lại hiểu rất rõ ràng Tam Mao chỉ là một con chó thôi. Nhưng mà Hoắc An Lăng lại hôn làm cho môi của y chập choạng tê tê, làm cho y nhịn không được tiến lên yêu cầu thêm nữa....
"Đó cũng là chó đực... dù sao ngoại trừ ta ai cũng không cho hôn." Hoắc An Lăng quả thật yêu chết A Thập ở phương diện này vừa trắng vừa bằng phẳng không làm ra vẻ; lập tức một tay ngăn lại eo nhỏ mềm dẻo của A Thập, dùng đầu lưỡi cạy mở ra hàm răng của đối phương, không chút nào khách khí mà "công thành đoạt đất".
"Khụ khụ... Khụ khụ!" Hoắc An Lăng nghe được âm thanh khác vội vàng tách ra khỏi A Thập đang giằng co môi một chỗ môi, kéo A Thập vào trong ngực với dáng vẻ có chút động tình. Sau đó có chút xấu hổ và không tốt nhìn về phía người tới: "Kỷ phu tử... tiểu Thúy?"
Tiểu Thúy chỉ là đi theo Kỷ phu tử đến thay ngoại công của mình hỏi một chút đồ đạc đều chuẩn bị đầy đủ hay chưa —— những ngày gần đây trong lòng của nàng một mực không dễ chịu. Về sau được mấy người ngoại công chỉ dẫn cho nàng mới dần dần buông.
Cho nên lúc này đây cũng để cho nàng đi qua kết thúc với người mình thầm mến. Nhưng mà, nhưng mà vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn kích thích như vậy, chuyện này, chuyện này có ý định là làm cho lòng của mình trực tiếp biến mất đây!
A Thập có chút phức tạp nhìn thoáng qua tiểu Thúy bên cạnh đang cắn môi đến trắng bệch và rất muốn quay người lại nhưng mà bị Hoắc An Lăng dùng tay giữ chặt chỉ có thể để lại cái ót của mình. Kỷ phu tử rất nhanh đưa mắt nhìn sang Hoắc An Lăng: "Những ngày này vì hôn lễ của các đệ ta chạy lên chạy xuống mệt muốn chết, các đệ ngược lại rất tốt, giữa ban ngày ở trong sân bắt đầu thân mật, sợ người khác không biết tình cảm tốt của các đệ hả?"
Kỷ phu tử yên lặng nói chính là gần đây cho là mình da mặt dày, Hoắc An Lăng đều có chút ý không tốt lắm. Ngược lại là A Thập ôm eo Hoắc An Lăng xoay đầu lại rất đắc ý nói với Kỷ phu tử: "Đó là đương nhiên, tình cảm của ta và A Lăng rất tốt, A Lăng thích nhất chính là ta mà!"
A Thập nói xong còn liếc nhìn tiểu Thúy. Tình địch gặp mặt cái gì đương nhiên là hết sức đỏ mắt.