Lúc Hoắc An Lăng nhìn thấy tiểu Thúy thì hắn đang dùng một cây móc lấy một nhánh cây quế. Sau đó từng chút từng chút vuốt hoa quế xuống, làm cho chúng nó như là mưa mùi hương vàng nhạt rơi sạch sẽ ở trong ki tròn.
Đúng lúc này tiểu Thúy mặc áo màu xanh cùng với quần thun hoa mang theo một cái rổ nhỏ dáng đẹp thướt tha đi tới từ con đường nhỏ đối diện.
Nhìn thấy tiểu Thúy tới Hoắc An Lăng tranh thủ thời gian dừng động tác trong tay lại. Sau đó thả ki tròn và cây móc trong tay xuống đi đến bên ngoài sân mở cửa hàng rào ra.
"Hoắc đại ca." Tiểu Thúy vẫn như thường ngày treo nụ cười ngọt ngào như cũ.
"Tiểu Thúy, sớm như vậy sao muội lại tới đây?" Hoắc An Lăng đón mời tiểu Thúy vào sân nhỏ, cũng không có ý định để cho nàng vào nhà.
Trên thực tế, khi hắn phát hiện giữa A Thập và tiểu Thúy có mâu thuẫn không thể hòa thuận thì hắn biết mình phải chọn một bên —— Hoắc An Lăng chưa bao giờ là người công chính, hắn tự nhiên là chọn A Thập.
Giống như là không có cảm thấy được động tác của Hoắc An Lăng nên tiểu Thúy trước hết ngồi xổm xuống vuốt vuốt lông cho Tam Mao đang chào hỏi sủa “gâu gâu” hai tiếng với mình ở một bên. Sau đó mới đứng lên mấp máy miệng, cười một cái má lúm đồng tiền: "Đương nhiên là mang đồ tới cho Hoắc đại ca rồi, đây là bánh hỉ muội mang về từ tiệc cưới bên kia, ăn rất ngon đó!"
Tiểu Thúy nói xong giơ lên rổ nhỏ trong tay mình. Ở nước Cảnh, mỗi tân nương đều phải tự tay làm bánh hỉ tặng cho khách đến chúc mừng. Đương nhiên, những tiểu thư quý tộc kia không phải động tay, nhưng chính là như thế mới cảm thấy nhà bình thường thành thân càng thú vị, cũng giàu mùi vị nhân tình. Dù sao nhà bình thường để cho tân nương làm bánh hỉ chính là thể hiện tay nghề của tân nương.
Hoắc An Lăng nhìn đôi mắt sáng ngời của tiểu Thúy cùng với vẻ mặt mỉm cười của đối phương ngẩng mặt lên nhìn mình. Trong lòng đã có A Thập, hắn giống như đột nhiên trong đó đã hiểu được tình nghĩa của đối phương. Dù sao loại bánh hỉ này ngoại trừ mình ra bên ngoài ăn, nếu như một người nam tử hoặc nữ tử lấy bánh hỉ từ tiệc cưới kia về đưa cho một người khác giới thì đại biểu cho đối phương có tình cảm với người kia.
"Hoắc đại ca, nhanh nhận đi mà! Huynh cũng đừng ghét bỏ chứ, đây chính là muội đặc biệt mang về cho huynh đấy, ngay cả muội cũng không nỡ ăn đấy!"
Tiểu Thúy nhìn thấy động tác chậm chạp của Hoắc An Lăng tay nâng lên có chút mỏi nên tiểu Thúy có chút thúc giục, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cũng có chút vểnh lên giống như đang biểu đạt "Huynh nếu như không nhận thì muội sẽ mất hứng" mang theo tính trẻ con.
Giống như trước kia tiểu Thúy mang đồ đến tặng, giống như là một tiểu muội muội đang làm nũng.
Nhưng mà Hoắc An Lăng biết rõ mình không thể nhận, cho nên đối mặt với giọng điệu giống như làm nũng của tiểu Thúy, Hoắc An Lăng chỉ nói một câu: "... Thật xin lỗi, tiểu Thúy..."
"Hoắc, Hoắc đại ca huynh xin lỗi làm gì? Chẳng lẽ là huynh không thích ăn bánh?" Tiểu Thúy vừa nghe thấy Hoắc An Lăng từ chối ánh mắt lóe lên một cái, mang một chút giọng điệu giận dỗi làm nũng phàn nàn: "Cũng đúng, nếu mới vừa làm ra thì nhất định ăn rất ngon, nhưng mà bây giờ muội còn chưa biết làm bánh hỉ. Mẫu thân nói muốn lúc muội thành thân mới dạy muội, nhưng mà bánh hỉ này thật sự ăn rất ngon... muội... muội..."
Tiểu Thúy còn muốn nói tiếp nhưng nhìn thấy Hoắc An Lăng vẫn yên lặng như cũ, nhưng mà ánh mắt chăm chú dị thường. Tiểu Thúy cảm giác dáng vẻ tươi cười mình mạnh mẽ chống đỡ sắp rớt xuống rồi.
Tiểu Thúy không tự giác mà dừng lại không biết mình đang nói những gì, sau đó chậm rãi cúi đầu.
Vì cái gì huynh không nhận?
Vì cái gì huynh không thích ta?
Đôi mắt nóng lên, cái mũi ê ẩm, yết hầu cũng nghẹn ngào, trong lòng cũng rầu rĩ. Thật... thật là khó chịu mà...
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ có âm thanh “lốc cốc” của mấy con gà ở trong sân đi mổ loạn ngẫu nhiên.
Khi tiếng khóc nức nở thật nhỏ truyền đến thì Hoắc An Lăng mới phát hiện bả vai tiểu Thúy có chút run rẩy. Hắn nâng lên tay lên muốn vỗ vỗ bờ vai của nàng nhưng lập tức ý thức được mình không thể làm như vậy. Cho nên hắn lại để tay trở về bên cạnh người, chỉ lại nói một lần nữa: "Thật xin lỗi tiểu Thúy, là huynh không xứng với muội."
"Chuyện đó... chuyện đó, A Thập thật tốt như vậy sao? Hắn ngoại trừ xinh đẹp hơn muội thì còn hơn muội ở điểm nào nữa? Hắn không biết làm việc nhà nông, cũng sẽ không biết nuôi gia súc, luôn chơi đùa với mấy tiểu hài tử, luôn muốn huynh chăm sóc, huynh rốt cuộc thích hắn ở điểm nào?"
Thật lâu sau khi tiểu Thúy rầu rĩ thì xen lẫn với tiếng khóc thút thít và chất vấn vang lên.
Có trời mới biết đêm qua lúc nàng trở lại thôn thì nghe được tiểu Hổ nhà Lưu đại ca nói Hoắc đại ca thích A Thập kia thì đau lòng đến cỡ nào. Cho nên nàng sáng sớm đã thức dậy vội vã chạy tới nhà Hoắc đại ca. Vốn là định bỏ qua, bất quá là tiểu hài tử nói cười đùa, hoặc là A Thập kia loạn truyền cho bọn người tiểu Hổ. Nhưng mà... nhưng mà...
Hoắc An Lăng nghe được tiếng nức nở của tiểu Thúy, chưa từng có nữ hài tử nào nói nhiều chuyện với hắn như vậy làm cho hắn có chút luống cuống tay chân: "Nếu như huynh chỉ thích hắn một chút nào trong những lời đó vậy thì cũng không phải là thật sự thích hắn."
Trên thực tế Hoắc An Lăng thấy A Thập trên bàn cơm kiêng ăn, trước khi ngủ như là cá chạch nhỏ chui vào trong lòng của mình rồi gối lên cánh tay của mình ngủ, làm hại mình sáng hôm sau lúc thức dậy cánh tay bởi vì mạch máu bị đè mà trở nên có chút tê cứng, những hành vi này hắn đều cảm thấy yêu thích vô cùng.
Tiểu Thúy khóc nhiều hơn: "Nhưng... nhưng hắn không thể sinh hài tử cho huynh!"
“Tiểu Thúy, hài tử cũng không quan trọng." Hoắc An Lăng không biết nên giải thích thế nào cho nàng biết về vấn đề “quan trọng”. Ở trong mắt Hoắc An Lăng, chuyện đó chỉ sợ là hắn và A Thập thật sự có hài tử cũng vĩnh viễn không so sánh được với A Thập. Bất quá A Thập có giống như những lời kia thì Hoắc An Lăng chỉ muốn người hắn yêu và hài tử là đủ.
Trong lúc Hoắc An Lăng nghĩ đến làm sao để cho tiểu Thúy không khóc, nhất là không cho tiểu Thúy ở trong sân nhỏ nhà mình đứng ở trước mặt mình khóc. Hắn cũng không dám nhấc chân đi thì lúc này A Thập đang ngủ tự nhiên tỉnh xuất hiện.
Ở trong mắt tiểu Thúy chính là một mỹ nam tóc dài đen bóng mềm mại rối tung, rõ ràng chỉ mặc một cái áo lót, hơn nữa hơi lớn, rõ ràng không thuộc về y mà thuộc về một người khác trong nhà —— là áo lót của Hoắc An Lăng, chân mang một đôi giày còn lớn hơn chân y —— tiểu Thúy đã thấy qua mấy lần, đây là “dép lê” Hoắc An Lăng mang. Một tay ôm một cái gối đầu thật dài có thể ngủ hai người, một tay giống như là còn chưa tỉnh ngủ lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, lạch bạch lạch bạch đi ra.
Dây thắt lưng áo lót ở bên hông bởi vì cột lỏng loẹt một đầu nên hơi lớn không hợp với thân thể mà bung ra để lộ lồng ngực bóng loáng rắn chắc và mấy dấu hôn đỏ ở trên. Hơn nữa nhìn thấy trong lúc bước đi ngẫu nhiên lộ ra bắp chân bóng loáng, có thể nghĩ đến ở dưới tà áo lót thật dài y căn bản ngay cả tiết khố* cũng không có mặc.
(*Tiết khố = quần lót.)
"A Lăng... ô ô... ngươi không có đánh thức ta, ta thức dậy không thấy ngươi..."
Mỹ nam tóc dài mắt buồn ngủ mông lung nhìn cũng không có liếc nhìn chung quanh một cái, vừa dụi dụi mắt vừa mơ mơ màng màng dựa vào cảm giác của mình nhào tới vào trong lòng Hoắc An Lăng, đầu vùi vào ngực đối phương dùng sức cọ.
Lúc y bổ nhào vào và cọ sát ở bên trong, Hoắc An Lăng bởi vì phải làm việc lao động mà mặc một cáo áo màu xanh bên ngoài đã bị đối phương cọ làm cho lỏng loẹt. Ở trong thôn trang nhỏ, đối với nam nhân mà nói có mặc áo lót cũng như không mặc, nhất là ở loại thời tiết tàn sát bừa bãi của "nắng gắt cuối thu" này.
Cũng may A Thập dùng hơn phân nửa thân thể chặn Hoắc An Lăng, bằng không Hoắc An Lăng cũng phải “lộ thịt” ở trước mặt tiểu Thúy.
Bất quá ở trong mắt tiểu Thúy nàng đã bị động tác của A Thập hấp dẫn lực chú ý. Bàn tay thon dài trắng nõn kia từ trong khe y phục trượt vào bên trong y phục của Hoắc đại ca... bên trong đó!
Trong khoảng thời gian ngắn lượng tin tức quá lớn làm cho tiểu Thúy khó có thể tiếp nhận, đột nhiên hét lên "a" một tiếng mặt lập tức đỏ lên chạy đi, ngay cả rổ nhỏ cũng chẳng quan tâm cầm đi. Lúc đi phóng khoáng quay người chạy đi thật nhanh ngược lại hoàn toàn khác với khi đến còn bước đi dáng đẹp thướt tha.
Hở... Hoắc An Lăng nhìn bóng lưng tiểu Thúy nhấc váy chạy vội, nhìn lại cái rổ bởi vì rơi xuống đất mà làm cho bánh hỉ văng tung té ra, cái rổ nhỏ còn đang lắc lư trái phải, lại cảm nhận được có móng vuốt nhỏ còn đang sờ loạn trên ngực mình. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười vô cùng dịu dàng duỗi tay ra “bắt” lấy bàn tay đang thò vào trong y phục của mình, hơn nữa còn đang không ngừng sờ sỗ sàng ở trên ngực mình.
Nhìn vẻ mặt mê man của A Thập như muốn nói "A Lăng ngươi làm gì thế, ta thật buồn ngủ, ta muốn đi ngủ.". Hoắc An Lăng cười càng ngày càng dịu dàng: "A Thập, ngoan, nói cho ta biết động tác này là ai dạy cho ngươi? Có phải là Kỷ phu tử hay không?"