Sứ thần Chu Tước quốc vừa dứt lời thì một nam nhân dáng người ngôi khô vốn đang đứng sau lưng hắn hiểu ý bước ra, ngang hông đang giắt một thanh đao không vỏ.
Bởi vì Chu Tước quốc chuộng võ nghệ, mang theo vũ khí tùy thân cũng là một loại vinh dự, vì nghĩ rằng bọn họ ở trong hoàng cung cũng sẽ không làm ra cái gì, nên không đoạt vũ khí của bọn họ.
Nam tử kia thô lỗ cởi bỏ ngoại sam của mình, lõa thân trên đứng giữa đại điện, ngẩng cao đầu.
“Nghe nói Hoàng đế bệ hạ Tử Thần quốc văn võ song toàn, tiểu sứ muốn được mở mang kiến thức một phen.”
Sứ thần Chu Tước quốc vừa dứt lời, trên đại điện liền xuất hiện những phản ứng khác nhau, thần tử Tử Thần quốc trợn mắt nhìn hắn. Mà sắc mặt người Huyền Vũ quốc cũng không có gì thay đổi, còn rất có hứng thú xem náo nhiệt.
Mặc kệ thân phận người kia là gì, nhưng làm như vậy rõ ràng là đang gây hấn với Tử Thần quốc, khiêu khích Sầm Mặc. Sầm Mặc là nhất quốc chi quân, làm sao có thể hạ thấp thân phận cùng hắn động thủ.
Mà sứ thần Chu Tước cố tình đánh chủ ý này, nếu Sầm Mặc không ứng chiến, hoặc để cho người khác nghênh chiến, cũng sẽ bị cho là yếu kém.
Trác Ngôn Nghi đứng lên, còn chưa kịp có động tác gì, liền phát hiện một bóng dáng lướt qua trước mặt, kiếm giắt nơi thắt lưng cũng bị đối phương thuận tay rút đi. Định thần nhìn lại thì phát hiện người đó chính là Chung Linh.
Chung Linh nghe sứ thần Chu Tước nói xong, cảm thấy khí huyết trong nháy mắt xông lên đến đỉnh đầu, đầu óc lờ mờ.
Hình như lý trí không còn khống chế được cơ thể, Chung Linh chợt đứng lên, thời điểm khi đi ngang qua Trác Ngôn Nghi liếc thấy thanh kiếm trên người hắn, ý thức không còn nên thuận tay rút ra.
Đi nhanh về phía đối phương, phát hiện đại hán kia đang nhìn mình không hiểu, hiển nhiên là không hiểu hành động của nàng.
Bỗng dưng, Chung Linh mỉm cười dịu dàng.
Trong nháy mắt đại hán bị nụ cười của mỹ nhân mê mẩn tinh thần, sau đó chỉ nhìn thấy nàng giơ tay lên. Trong nháy mắt tiếp theo, hắn mở trừng hai mắt nhìn nàng, thần sắc kinh ngạc không thể tin.
Thân thể đại hán không tiếng động ngã xuống. Chung Linh vẫn duy trì hai tay cầm kiếm, tư thế khẽ khom lưng, sắc mặt mang nụ cười còn chưa rút đi, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Máu tươi văng tung tóe lên mặt nàng thấm vào y phục rồi không ngừng nhỏ xuống làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Nét mặt người Huyền Vũ quốc mang kinh ngạc nhìn cả sự kiện vừa xảy ra. Một nam nhân bản lĩnh nhìn có vẻ không tệ lại bị một nữ nhân gầy yếu như vậy giết chết dễ như trở bàn tay.
Nam nhân chết cũng thật oan uổng, bởi vì biết rõ thân phận cao quý của đối phương là nữ nhân của Hoàng thượng, nên không dám ra tay, hơn nữa trước đó Chung Linh lại bất ngờ nở nụ cười, để cho hắn không tự chủ hạ xuống phòng bị, mặc dù trong tay đối phương đang cầm một thanh kiếm.
Đại khái hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, nữ nhân nhìn gầy yếu như vậy lại có thể động thủ thật, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người. Đợi đến khi đầu óc của hắn phản ứng lại thì thân thể cũng không còn phản ứng kịp nữa, trực tiếp bị Chung Linh cắt đứt cổ họng, đi đời nhà ma.
Nàng thế nhưng xuống tay tàn nhẫn như vậy, chuẩn xác như vậy.
Từ lúc nàng đứng lên, rút kiếm của Trác Ngôn Nghi rồi đến giết nam nhân kia, hết thảy động tác như nước chảy mây trôi, không chút nào ngừng nghỉ hoặc do dự.
Sau một thời gian im lặng ngắn ngủi, đại điện chợt vang lên hàng loạt tiếng động lộn xộn.
Chung Linh đứng thẳng người, đầu ngẩng lên, dùng sức hô hấp, đôi tay run rẩy không giữ nổi thanh kiếm, để nó rơi xuống tạo nên những âm thanh thanh thúy. Nàng rõ ràng cảm giác được vừa rồi thanh kiếm trong tay truyền đến cho nàng, cảm giác ma sát khi cắt vào da thịt và cổ họng của đối phương, cảm giác đó khiến nàng muốn nôn mửa.
Những âm thanh hỗn tạp xung quanh vào thời khắc này lại không thể truyền tới tai nàng, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, chỉ nghe được tiếng hít thở yếu ớt của chính nàng.
Ngay từ lúc bắt đầu Sầm Mặc nguyên bản còn chưa có biểu tình gì, chỉ híp mắt nhìn nam nhân đang khiêu khích mình. Nhìn thấy Chung Linh từ bên cạnh mình rời đi, mặc dù không biết nàng muốn làm gì nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản, thậm chí đến khi nàng cầm kiếm hắn cũng từng suy nghĩ đến diễn biến tiếp theo.
Nhưng hắn không ngờ nàng sẽ giết người đó, lại tự động thủ trước mắt bao người như vậy.
Vân Quý phi cũng nhìn ngây người, nhưng lại phát hiện nam nhân bên cạnh đang tỏa ra một loại hơi thở cuồng bạo. Nếu tỉ mỉ quan sát là có thể nhìn ra, mặc dù hắn đã cố gắng khống chế nhưng thân thể vẫn không tự chủ khẽ run lên.
Nàng ta chớp mắt, không hiểu phản ứng của Sầm Mặc lúc này là đại biểu cho cái gì.
Sầm Mặc không chút thay đổi.
Một kiếm vụng về này của Chung Linh đã giết chết kẻ khiêu khích hắn, đồng thời cũng hung hăng đâm sâu vào lòng hắn, hạ xuống hết tất cả phòng tuyến của hắn, hoàn toàn bị chém đứt dễ như trở bàn tay.
Thu hồi lại ý thức, Sầm Mặc nỗ lực ức chế tâm tình của mình, chậm rãi đứng lên.
“Đưa Nhạc phi về Vân Tường cung, không có lệnh của Trẫm, không cho phép ra khỏi cung một bước.” Chuyện còn lại, đều giao cho hắn.
Chỉ khi nhìn thấy Chung Linh bị cung nữ đưa đi, theo bản năng quay đầu lại tìm hắn, trong mắt không có tiêu cự nhưng nước mắt tràn đầy trên mặt, khiến lòng hắn đau đớn mãnh liệt, nắm chặt tay.
Nàng đang bảo vệ hắn, bảo vệ niềm kiêu ngạo của hắn.
Theo phương diện khác mà nói, hắn tự cao tự đại, xem tự tôn còn quan trọng hơn sinh mạng. Nếu không phải như vậy, khi còn bé bị đối xử như thế, chỉ sợ đã yên lặng biến mất khỏi thế gian này rồi. Mà không phải tìm mọi cách nhẫn nại, cuối cùng đạt được thế lực và địa vị như ngày hôm nay.
Chung Linh cũng không biết hắn sẽ tính toán như thế nào, tiếp tục ẩn nhẫn hay phản kích. Chẳng qua mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, nàng chỉ nghĩ muốn bảo vệ hắn mới làm như vậy, mới có thể trước mặt mọi người giết sứ thần nước khác. Trước đó, mặc kệ là đời trước hay là đời này, nàng cũng chưa từng dùng đao giết bất cứ con vật nào huống chi con người.
Nhưng dù cho thời gian có quay ngược lại bao nhiêu lần, nàng cũng vẫn sẽ làm như vậy.
Sau khi nàng rời khỏi, trong đại điện liền khôi phục như bình thường.
“Bệ hạ, ngài phải cho tiểu sứ một công đạo đó” Có thể được sứ thần mang theo vào cung thì cho dù là tên tay chân thì địa vị cũng sẽ không thấp.
“Ái phi là bị Trẫm cưng chiều hơi quá, mới có thể làm ra chuyện không ra thể thống này.” Vẻ mặt Sầm Mặc dường như đã khôi phục lại bình thường, “Chỉ là dũng sĩ theo lời ngươi nói đã bị ái phi của Trẫm dễ dàng giết chết như vậy, hắn đến tột cùng là muốn dựa vào cái gì tỷ thí với Trẫm?”
Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng Sầm Mặc lộ ra nụ cười giễu cợt.
Thần sắc sứ thần Chu Tước có chút không tốt, hắn làm sao biết thuộc hạ của hắn võ nghệ không tệ lại ngơ ngác đứng nhìn một nữ nhân giết chết. Hắn đã suy tính, nếu Sầm Mặc nhận lời khiêu chiến, hắn cũng sẽ để cho thuộc hạ làm bộ nhận thua, dù sao thân phận của đối phương cũng là Hoàng đế cao quý của Tử Thần quốc, nếu đánh thắng thật, chỉ sợ sẽ gặp phải ánh mắt hận thù trên dưới Tử Thần quốc.
Chỉ là nếu Sầm Mặc không đồng ý, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để giễu cợt.
Nhưng hiện tại thủ hạ của hắn đã chết, lại chết dưới kiếm nữ nhân của Hoàng đế. Bây giờ Hoàng đế muốn dùng nữ nhân kia làm lý do để cho mình lui bước, thế nhưng hắn lại không muốn làm theo ý tứ của đối phương. Mặc kệ như thế nào, hắn nhất định phải vì thuộc hạ đòi một công đạo.
“Nói như thế nào đi nữa, vị nương nương vừa rồi cũng đã giết thuộc hạ của tiểu sứ, tiểu sứ cho rằng không thể bỏ qua như vậy.” Sứ thần Chu Tước âm trầm nói, “Kính xin bệ hạ giao vị nương nương kia cho Chu Tước Quốc.”
“Hắn là thân phận gì? Dám đòi ái phi của Trẫm đền mạng cho hắn?” Sầm Mặc cười lên ha hả, dường như nghe thấy chuyện gì đó thật buồn cười, “Trên chiến trường binh lính chết đi nhiều vô số, có phải cũng muốn Trẫm vì bọn họ đòi công đạo?”
Đây là chuyện của mấy năm trước, khi đó Sầm Mặc vừa mới lên ngôi, Chu Tước thừa dịp căn cơ của hắn còn chưa vững, lại không nắm binh quyền trong tay, đã nhân cơ hội tiến công lãnh thổ Tử Thần.
Công kích không được báo trước khiến tướng lãnh thủ thành lúc ấy ứng phó không kịp, mặc dù cuối cùng cũng giữ được thành nhưng thương vong vô số, là sự kiện hiếm có trong lịch sử đã được ghi chép lại.
Sầm Mặc vừa dứt lời, nhiều võ tướng trong đại điện hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ. Ngay cả người Huyền Vũ quốc cũng nhìn bọn họ với biểu tình không biết xấu hổ, cuộc tấn công năm đó của Chu Tước quốc có thể nói là quá vô sỉ, sau đó lại không công mà lùi, thật sự là một chuyện cười.
“Hắn muốn tỷ thí lại không có quy định sống chết, ái phi thay Trẫm ứng chiến giết hắn thì có gì sai?” Sầm Mặc nhướng mày, giọng điệu chất vấn.
Chu Tước quốc thấy hắn nhắc đến sự kiện năm đó, trên mặt cũng không nén được giận dữ. Nhìn đến sắc mặt của sứ thần Huyền Vũ, trong lòng lại có chút không cho phép. Nếu bởi vì chuyện này đắc tội với hoàng đế Tử Thần, để cho hắn liên minh cùng Huyền Vũ, vậy vị trí Chu Tước quốc của hắn có chút không ổn.
Thật sự mà nói, chuyện này cũng là hắn khiêu khích trước mới có kết cục này.
“Bất quá ái phi cũng là ở trước điện giết người, Trẫm tất nhiên sẽ định tội nàng thật nặng.” Sầm Mặc cũng tức thời mỉm cười, cho đối phương một lời giải thích.
Sứ thần Chu Tước và một người đứng phía sau mình sắc mặt thay đổi, nhưng cũng nhịn xuống tức giận.
“Hi vọng bệ hạ nói được làm được.” Dứt lời, hai tay ôm quyền cúi đầu, mang theo người của mình rời đi.
Xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên bữa tiệc cũng không thể tiếp tục tiến hành, người nước Huyền Vũ chào hỏi Sầm Mặc xong cũng mang người rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, thân thể đang căng thẳng của Sầm Mặc mới buông lỏng được đôi chút.
“Hoàng thượng......” Vân Quý phi lo lắng nhìn hắn.
“Nàng trở về trước đi, Trẫm còn có việc thương lượng cùng các đại thần.” Sầm Mặc có vẻ mệt mỏi mở miệng.
Vân Quý phi biết chuyện vừa rồi nghiêm trọng cỡ nào nên không nói nhiều, mang theo thị nữ rời đi.
--- ------o---- -----o---- -----
“Ngươi nói xem trong lòng Nhạc phi đang nghĩ gì!” Sau khi trở lại Diên Hỉ cung, Vân Quý phi vẫn cau mày, cuối cùng không nhịn được hỏi. “Nàng ta không biết mình đang ở đâu sao, lại dám làm ra loại chuyện đó!”
Cho dù đối phương khiêu khích, tự nhiên Hoàng thượng sẽ có cách xử lý, nơi nào đến phiên một tần phi như nàng ta ra mặt, khiến tình huống trở nên phức tạp như vậy.
Không thể không nói đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa nàng và Chung Linh. Mặc dù cả hai đều yêu Sầm Mặc, nhưng tư tưởng lại bất đồng, nàng nghĩ nếu có chuyện xảy ra Sầm Mặc tự nhiên sẽ xử lý, nàng chỉ cần núp dưới cánh chim của hắn.
Mà Chung Linh cũng không muốn suốt ngày đứng dưới sự bảo vệ của đối phương, nàng cũng muốn vì hắn làm chút chuyện, nàng muốn bảo vệ hắn.
“Lần này Nhạc phi nương nương sợ là đã tự chuốc lấy khổ.” Xuân Hạnh cũng không biết rốt cuộc Nhạc phi bị thất tâm phong gì, thân là tần phi lại ở trước mặt mọi người giết người, mặc dù Hoàng thượng bảo vệ nàng không giao cho Chu Tước quốc, nhưng cũng không thoát khỏi trừng phạt, ngay cả Hoàng thượng cũng chính miệng nói muốn phạt thật nặng.
Câu nói của sứ thần Chu Tước trước khi rời đi, rõ ràng là nếu Hoàng thượng xử lý không thỏa đáng, bọn họ sẽ còn tiếp tục so đo, sẽ không để cho chuyện này dễ dàng trôi qua như vậy.
Vân Quý phi cũng không tin Nhạc phi chưa nghĩ cái gì mà đã làm ra chuyện này, thầm nghĩ mục đích của đối phương cuối cùng là gì. Đối phương cái gì cũng không làm, vẫn là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất lại làm ra sự tình này. Cho dù chuyện Chu Tước quốc trôi qua, chỉ sợ trong triều đình cũng sẽ có người vì hành vi của nàng mà nghị luận. Hơn nữa chuyện này chính mắt nhiều người nhìn thấy lắm, ắt hẳn sẽ truyền tới miệng dân chúng.
Vân Quý phi cũng không tin Nhạc phi chưa nghĩ cái gì mà đã làm ra chuyện này, thầm nghĩ mục đích của đối phương cuối cùng là gì. Đối phương cái gì cũng không làm, vẫn là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất lại làm ra sự tình này. Cho dù chuyện Chu Tước quốc trôi qua, chỉ sợ trong triều đình cũng sẽ có người vì hành vi của nàng mà nghị luận. Hơn nữa chuyện này chính mắt nhiều người thấy lắm, ắt hẳn sẽ truyền tới miệng dân chúng.
Đường đường là phi tử của Hoàng thượng lại giết người, chuyện như vậy truyền ra ngoài đến tột cùng đối với nàng ấy có lợi gì chứ. Vân Quý phi trăm mối khó giải, nhưng lại nghĩ tới một chuyện khác.
Hôm nay Hoàng thượng ắt hẳn sẽ lạnh nhạt với Chung Linh, chuyện kia, chắc cũng có thể tiến hành.
--- ------o---- -----o---- -----
Sau khi cùng các đại thần tâm phúc thương lượng về công việc xong, Sầm Mặc liền rời khỏi đại điện, khi đi ngang qua chỗ nam nhân kia ngã xuống, hắn nhìn thấy còn một ít vết máu chưa được lau sạch liền dừng cước bộ.
Lâm Anh lúc nào cũng lưu ý hắn, nghe vậy lập tức phất tay, tiểu thái giám bên cạnh liền trình lên trường kiếm đang bị bao phủ bởi một miếng vải đen, mặt trên còn còn sót lại một chút máu.
Nhớ tới kiếm vũ trước đó vừa được xem kinh diễm mọi người, Sầm Mặc nhìn lại kiếm trong tay, như vậy có được xem là một loại dự báo hay không.
Thu hồi suy nghĩ, Sầm Mặc đem kiếm ra sau lưng, xoay người bước tiếp: “Bãi giá Vân Tường cung.”