Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 32

Văn Minh Ngọc bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu này khiến cho dở khóc dở cười.

Sao có thể chứ?

Nhưng chờ sau khi Mục Trạm đi một vòng kiểm tra rồi lại quay lại mép giường, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, suy nghĩ vừa rồi trong lòng Văn Minh Ngọc có chút sụp đổ, cậu không thể không hoài nghi Mục Trạm vừa rồi thật sự muốn tìm dã nam nhân lẩn trốn.

Văn Minh Ngọc chớp mắt hai cái, thử hỏi: “Bệ hạ đang tìm cái gì sao?”

Mục Trạm biểu tình tự nhiên ngồi xuống mép giường, bình tĩnh phủ nhận: “Không có.”

“……Ò.”

Văn Minh Ngọc nỗ lực nghẹn lại cười, ngửa đầu làm vẻ mặt ta không biết gì cả, vô tội nói: “Ta rất thích nằm trên giường vừa ăn vừa xem thoại bản, có thể sẽ không hợp lễ nghi, liệu bệ hạ có vì vậy mà trách phạt ta không?”

Mục Trạm nghe xong mới để ý đến một đĩa trái cây khô trên đầu giường cùng một cuốn thoại bản còn chưa được mở ra. So với những gì hắn nghĩ lúc đầu thì chuyện này chẳng là gì cả, bình thường có thể hắn sẽ giáo huấn cậu một hai câu, nhưng hiện tại, cảm xúc của hắn có chút phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.

Cuối cùng, hắn đơn giản nói một câu, "Tùy ngươi."

Lười quản.

Văn Minh Ngọc không nhịn được cười, giọng điệu rất thành khẩn, "Bệ hạ thật tốt bụng."

Mục Trạm hừ lạnh một tiếng, phí lời.

Văn Minh Ngọc khẽ động, thầm nghĩ mình có phải nên ngồi dậy hay không, dù sao hoàng đế đã tới, cứ lười biếng ngồi trên giường có vẻ không ra thể thống gì…… ơ khoan, hình như không vấn đề gì thì phải?

Cậu trộm nhìn Mục Trạm một cái, trông vẻ mặt hắn tựa hồ thực sự cũng không để tâm chuyện này.

Vì vậy Văn Minh Ngọc lại lười biếng ngả về phía sau, cùng Mục Trạm ngồi ở đầu giường, còn kéo đĩa đồ ăn nhẹ rồi mở thoại bản, rất nhiệt tình chia sẻ.

“Bệ hạ muốn ăn không? Ngon lắm.”

Văn Minh Ngọc cầm quả khô vừa rồi đang ăn dở nhét vào trong miệng, tiếp tục bẹp bẹp cắn, ăn đến vui sướng.

Mục Trạm nghiêng đầu liếc cậu một cái, trầm giọng nói: “Giống con thỏ.”

Văn Minh Ngọc nháy mắt cứng người, theo bản năng sờ sờ đầu muốn giấu tai thỏ, nhưng chẳng sờ thấy cái gì cả. Cậu nghi hoặc, lại có vẻ hơi hoảng hốt mà nhìn lại, vì trong miệng còn đang ngậm quả khô nên chỉ có thể phát ra âm thanh ậm ừ.

Mà vẻ mặt Mục Trạm vẫn bình tĩnh, trông có vẻ không giống như đã phát hiện bí mật, chỉ là phàn nàn cách ăn uống của cậu mà thôi.

Văn Minh Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu cong mắt, vừa tiếp tục ăn quả khô vừa mơ hồ nói: “Bệ hạ đang khen ta đúng không, con thỏ lông xù xù, đáng yêu như vậy mà.”

Mục Trạm quyết đoán phủ nhận, “Không, ý cô là ngươi ăn uống không biết tiết chế hệt như con thỏ, cứ ăn không ngừng, cô thực hoài nghi nếu không ai nhìn, ngươi sẽ ăn đến no chết.”

“……”

Mặc dù một số con thỏ sẽ như vậy, nhưng trông cậu giống cái loại ngu si thế sao? Hừ. Giận.

Văn Minh Ngọc đang định duỗi tay lấy thêm một miếng bánh, nghe vậy liền yên lặng buông tay xuống, nhưng ngay sau đó lại như nghĩ tới cái gì, đột nhiên cầm một miếng bánh hoa đào nhét vào miệng Mục Trạm.

“Bệ hạ mau nếm thử cái này! Ta thích món này lắm!”

Mục Trạm đang lười biếng ngồi, không kịp trở tay đã bị nhét bánh, vị ngọt nhanh chóng lan tràn trong miệng hắn, mềm mại tan ra, hóa thành nước đường, ngọt đến mức răng đau nhức.

Vẻ mặt Mục Trạm cứng đờ, hắn cau mày, có vẻ một lời khó nói hết, sắc mặt đen kịt, thoạt nhìn rất đáng sợ. Nếu người khác thấy chắc chắn sẽ không rét mà run, mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ muốn chạy trốn, nhưng Văn Minh Ngọc đã có kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật dỗ dành đạt hạng nhất, cậu không chỉ không chạy, ngược lại còn chủ động thò lại gần, cười tủm tỉm, vẻ mặt xán lạn mà nói: “Rất ngon phải không, ta nói không sai nha? Lần đầu tiên ta ăn cũng đã nghĩ bệ hạ nhất định cũng muốn nếm thử, nghe nói còn bỏ thêm nguyên liệu quý hiếm gì đó nên càng ngon……”

Cậu hứng thú dạt dào nói luôn miệng, vẻ mặt Mục Trạm âm trầm, hắn nhai nuốt bánh xong rồi trầm giọng nói: “Khó ăn. Lần sau còn như vậy, cô giết ngươi.”

Uy hiếp kiểu này cậu nghe bao nhiêu lần rồi, cuối cùng cũng có sao đâu.

“Được rồi ~” Văn Minh Ngọc chẳng sợ chút nào, ngoan ngoãn đáp ứng, trên đỉnh đầu còn có mấy cọng tóc ngốc đang vểnh lên, cậu nghiêng đầu quơ quơ, giống như đây mới là bản thể của mình vậy, “Ta thấy ăn rất ngon nên muốn đưa cho bệ hạ nếm thử thôi, lần sau sẽ không làm vậy nữa ~”

Mục Trạm không phản ứng, tiện tay cầm thoại bản Văn Minh Ngọc đưa mở ra xem.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một bức tranh minh họa, những ngọn đồi xanh trập trùng, và một thác nước cao ba nghìn thước chảy xuống, sương mù bao phủ, như được phủ lên một tấm màn mờ ảo, trông như cõi thần tiên.

“Lạc Thành.” Mục Trạm liếc mắt một cái đã nhìn ra.

“Đúng vậy đúng vậy, quyển sách này giới thiệu cảnh đẹp đặc sắc ở các nơi, nghe nói Lạc Thành có Tiên Nhân Tuyền, nhìn tranh này trông rất đẹp nha.”

“Cũng vậy vậy thôi.”

“Bệ hạ từng đến đó rồi sao?!”

“Ừ.”

Mục Trạm bình đạm gật đầu, chẳng qua hắn đi Lạc Thành không phải để du lịch, mà là mang binh đánh giặc. Lạc Thành phồn hoa, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, người từ khắp nơi chen chúc tấp nập, ngựa xe như nước, trên đường phố có đủ các dạng người, thậm chí còn có đám người dị quốc tóc vàng tóc đỏ, cực kỳ náo nhiệt.

Thương mậu của Lạc Thành rất nổi tiếng, đồng thời cũng là một tòa thành trấn nơi biên cảnh, khi yên ổn thì rất phồn vinh, nhưng khi có chiến tranh liền phải đứng mũi chịu sào, chính là thành trì đầu tiên bị quân địch tấn công.

Tiên hoàng ngu ngốc vô năng lại sợ hãi chiến tranh, khi bọn man di Hung nô xâm lấn, hắn thà từ bỏ Lạc Thành chỉ để đổi lấy một hiệp nghị hòa bình nhất thời. Mục Trạm chủ động thỉnh cầu xuất chiến, rời xa kinh thành xa hoa an bình để đến nơi thây sơn biển máu, trên người hắn vô số vết thương cũ mới chồng chất, cửu tử nhất sinh, nhưng hắn không hề hối hận hay lui bước. Đường đường là một hoàng tử, nhưng hắn lại mang khí thế liều lĩnh sắc bén như không muốn sống, khiến cho sĩ khí đại chấn, quân lính nhiệt huyết anh dũng chiến đấu, lấy huyết nhục dựng lên tường thành kiên cố không thể phá vỡ, bảo vệ quốc gia, đến chết mới thôi.

Cuối cùng chiến thắng trở về, Mục Trạm đã nắm quân quyền trong tay, giống như sát thần giáng thế, hắn mang theo một thân huyết tinh sát khí đột nhiên gia nhập cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, khiến cả đám người kia trở tay không kịp, cũng trở thành kẻ thắng lợi sau cùng.

Vì vậy, những gì hắn thấy không phải là cảnh đẹp, mà là tiếng kêu khóc thảm thiết của những con người trải qua loạn lạc trong chiến tranh, máu chảy thành sông, những xác chết cứng ngắc trên mặt đất, những thi thể đã bốc mùi mà không được chôn cất, nhưng khi ấy hắn muốn cứu bản thân mà còn phải dùng hết toàn lực, sao có thể để ý những người khác nữa.

Nhìn thấy non xanh nước biếc này, hắn hoàn toàn không cảm nhận được vẻ đẹp của nó, chỉ có tử khí trầm trầm, một mảnh hắc ám, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng mùi xác chết.

Nhưng Văn Minh Ngọc không biết những thứ này, Mục Trạm cũng chẳng có tâm tình kể.

Khi Văn Minh Ngọc tò mò chỉ vào những cái cây kỳ lạ trong hình rồi hỏi xem chúng có giống vậy không, có thực sự đẹp thế không v.v., Mục Trạm cũng chỉ trả lời có lệ.

Câu từ ngắn gọn, giọng nói đều đều không dao động, nghe có vẻ chiếu lệ, nhưng đều miêu tả chính xác khung cảnh mà hắn trông thấy khi đi khảo sát địa hình và đặt mai phục, có thể khiến mọi người dễ dàng hình dung, như thể bản thân đang ở trong đó vậy.

Văn Minh Ngọc vốn chưa từng đi du lịch, càng nghe hắn kể càng thấy hứng thú, cậu vô thức tiến lên, suýt chút nữa dính sát vào Mục Trạm. Đôi mắt sáng như thể hàm chứa ánh sao.

Mục Trạm đang nói chuyện, ánh mắt bất giác rơi vào trên mặt Văn Minh Ngọc rồi dừng lại.

Văn Minh Ngọc nóng nảy, lôi kéo tay áo hắn, vội hỏi: “Sau đó? Sau đó thì sao?”

Mục Trạm đặt tay sau gáy cậu, giống như vuốt ve một vật nhỏ mà nhẹ nhàng mơn trớn. Văn Minh Ngọc cảm thấy hơi ngứa ngáy, nhưng cậu không cự tuyệt, ngược lại rất thích loại đụng chạm này. Mấy ngày nay còn quá hơn, mỗi khi nhìn thấy Mục Trạm, cậu lại có cảm giác muốn hắn chạm vào mình, gáy cũng nóng lên một cách khó hiểu.

Bởi vậy nên bây giờ Mục Trạm sờ sờ, cậu không những không trốn tránh, mà ánh mắt còn thúc giục hắn tiếp tục.

Mục Trạm bóp nhẹ gáy cậu, giống như giáo huấn vật nhỏ không nghe lời, một lúc sau mới chậm rãi tiếp tục.

Bây giờ, những hồi ức không tốt về Lạc Thành dần dần bị những ký ức mới này chậm rãi bao trùm. Sau này, mỗi khi Mục Trạm hồi tưởng lại, hắn không còn nhớ lại những thống khổ chiến tranh nữa, mà là cảnh sắc tuyệt vời, còn cả giọng nói mềm mại ngọt ngào kia, ánh mắt ước át lại tươi sáng của thiếu niên ấy đang nghiêm túc nhìn hắn, đáy mắt cũng tràn đầy hình bóng hắn.

Ánh sáng mặt trời ấm áp cắt qua bóng tối, những màu sắc tươi sáng hơn đang dần dần thay thế cho hai màu đen trắng.

Họ ngồi dựa trên giường tùy ý nói chuyện phiếm, bất tri bất giác, một canh giờ cứ vậy trôi qua.

Sau đó, lúc Triệu Đức Toàn nhìn cung nhân thu thập đệm chăn, trong lòng còn nhịn không được nghĩ, đổi thành trước kia, nếu có kẻ nào nói với hắn, có một ngày Thánh Thượng sẽ ngồi với một người ở trên giường ăn vặt và nói chuyện phiếm, không khí rất hài hòa, Thánh Thượng lại kiên nhẫn đến ngoài ý muốn, cũng không hạ lệnh giết người nọ, nhất định hắn sẽ thấy kẻ đó điên thật rồi. Nhưng giờ chuyện đó thực sự đã xảy ra.

Từ đáy lòng mình, hắn thực sự bội phục Văn công tử, không biết cậu đã làm việc đó như thế nào nữa.