Lại một năm nữa trôi qua, cảnh xuân xán lạn, bên trong Ngự Hoa viên muôn hồng nghìn tía, oanh ca yến ngữ, mỹ cảnh nơi nơi.
Như Tuyết ở bên trong đình nhỏ ngắm cảnh, nằm dài tắm nắng.
Anh Đào đặt một đĩa điểm tâm tinh xảo lên bàn, Nguyệt Nha thì dâng trà cho nương nương nhà mình.
Đang lúc vui vẻ thì Như Tuyết nghe được mấy tiếng tán thưởng của nữ nhân:
“A, hoa ở đây nở thật đẹp.”
“Tất nhiên rồi, đây là Ngự Hoa viên mà.”
Thanh tĩnh của Như Tuyết bị phá hỏng, lông mày khẽ nhíu lại, Nguyệt Nha vừa thấy đã hiểu.
“Đây là những tú nữ mới tiến cung, chắc là đang ngắm cảnh.”
Anh Đào liếc mắt về phía phát ra âm thanh:
“Nghe nói tú nữ vào cung năm nay phá lệ xuất chúng, đặc biệt có một Tần tú nữ nghe nói dung mạo khá giống với nương nương. Ngay cả Hoàng thượng cũng đối xử với nàng ta đặc biệt hơn.”
Trong giọng của Anh đào tràn ngập sự chán ghét.
Trong cung này, được sủng ái nhất chính là nương nương, nương nương là quý phi tôn quý, tuy rằng phân vị thấp hơn Hoàng hậu, nhưng mà Hoàng hậu lại không được Hoàng thượng sủng ái, còn nương nương thì có vẻ như đã trở thành người duy nhất trong hậu cung rồi.
Hơn nữa nương nương còn sinh cho Hoàng thượng hoàng tử duy nhất nữa, tiểu hoàng tử cực kỳ thông minh, lại có thiên phú tốt, Hoàng thượng cũng rất yêu thích. Một tú nữ nhỏ bé thôi, sao có thể so sánh với nương nương chứ.
Như Tuyết cười cười không nói gì.
Sao nàng lại không biết suy nghĩ của Anh Đào chứ.
Mấy ngày trước, nàng từ trong cơn mê tỉnh lại, người đâu tiên nhìn thấy lại là Vĩnh Dạ đế đang canh giữ bên giường của nàng, hắn khoác trên người xiêm y màu xanh, trong mắt lại đầy tơ máu.
Như Tuyết không thể nói là không cảm động, một đế vương lại có thể vì nàng mà trở nên như vậy, nàng rất thỏa mãn.
Trong đầu Như Tuyết lúc này rất yên tĩnh.
Hệ thống đi rồi, trước khi đi còn chúc mừng nàng đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ phụ và chính, lại tặng nàng một đại lễ.
Như Tuyết có thể ở lại đây, Như Tuyết nói với mình, cũng nói với Hệ thống.
Tất cả cũng vì cục cưng, cục cưng còn nhỏ, không thể không có mẹ.
Nhưng mà, rốt cuộc trong lòng vẫn có một giọng nói, cái mà nàng không bỏ được không chỉ có một mình cục cưng.
Nàng tỉnh lại, tất cả mọi người đều vui vẻ, Vĩnh Dạ đế lại càng sủng ái nàng, hầu như mỗi ngày đều đến thăm nàng và cục cưng.
Nửa đêm tỉnh mộng, Như Tuyết thức dậy, nhìn gương mặt anh tuấn kia, trong lòng vẫn không nhịn được cảm thán:
“Vợ chồng tôn trọng nhau mới có thể an ổn.”
“Đi thôi, hồi cung.” Như Tuyết nhàn nhạt bỏ lại một câu, rồi cầm khăn tay trên bàn đi mất.
Anh Đào và Nguyệt Nha nhìn nhau, không hiểu được nương nương đang nghĩ gì, nhưng vẫn thu dọn đồ dùng theo sau.
“Hoàng thượng, nghe nói tú nữ lần này rất được.” Như Tuyết vân đạm phong khinh nói.
Vĩnh Dạ đế nghe vậy, trong lòng có dự cảm không tốt, nhíu mày.
Như Tuyết nói tiếp: “À còn nghe nói có một vị Tần tú nữ, rất được Hoàng thượng ưu ái.”
Vĩnh Dạ đế tự tiếu phi tiếu: “Nàng ghen sao?”
“Nào có, chỉ là hiếu kì thôi.”
Vĩnh Dạ đế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên kia, tâm tình đột nhiên rất tốt.
“Bộ dáng rất giống nàng.”
Như Tuyết trợn trắng mắt, bộ dạng giống ta thì cũng không phải là ta.
Mắt thấy Như Tuyết sẽ thẹn quá thành giận, Vĩnh Dạ đế cầm tay ngọc ngà của tiểu nữ nhân:
“Trẫm chỉ có nàng. Sau này, không có người khác, chỉ có nàng.” Nói xong lời cuối cùng, có chút xấu hổ, Như Tuyết nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ luôn lạnh lùng trấn định lại đỏ mặt.
Trong lòng Như Tuyết khoan khoái, cả người thần thanh khí sảng, trong lòng như được đổ mật ong, khóe miệng mỉm cười thế nào cũng không ép xuống được.
“Hoàng thượng, đột nhiên ta cảm thấy ở lại thật tốt.”