Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 44: Gần Thêm Nữa, Chỉ Có Chết



Phỉ Thúy mặc một bộ váy ngắn màu xanh đậm thêu hình mẫu đan phối với chiếc ảo đỏ nhỏ tinh xảo, nhìn sao cũng cảm thấy có chút tục khí
Nhưng mà đối với người luôn luôn không coi trọng nữ nhân như Mạc Ngôn, thì bất kể người đó ăn mặc như thế nào hắn cũng không có cảm giác, đối với người trong mắt chỉ có Phượng Khinh Vũ như Ân Dạ Ly, Phỉ Thúy trong mắt hắn cũng chỉ dùng để giải quyết vấn đề giữa hắn và Phượng Khinh Vũ mà thôi
Phỉ Thúy đi theo sau lưng Mạc Ngôn, khẩn trương siết chặt ống tay áo, đại danh của chiến vương Ân Dạ Ly, nàng đã sớm nghe qua, nàng đối với một người một phát dậm chân cũng có thể làm chấn động Long Thành này vừa tò mò vừa sung bái. Hôm nay đột nhiên được mời đến phủ Chiến Vương, cũng không biết có bao nhiêu người hâm mộ nàng, Mặc dù Ân Dạ Ly có hung danh, nhưng Phượng tiểu thư kia không phải tiếp xúc với hắn đã lâu cũng không có chuyện gì sao?
“Vương Gia, người tới rồi !” Mạc Ngôn hồi bẩm một tiếng, liền ẩn thân ở chỗ tối.
“Thảo dân tham kiến Chiến Vương gia!”
Phỉ Thúy chỉ cảm thấy tâm nàng muốn nhảy ra ngoài, cúi người chào, tay áo nắm gắt gao không biết phải làm sao
“Ừ!”
Ân Dạ Ly ngồi trên ghế dựa khẽ ừ một tiếng, ngước mắt nhìn về phía nàng, chân mày lập tức nhíu lại
Phỉ Thúy cũng không phát hiện sự chán ghét của Ân Dạ Ly, nàng chậm rãi hoạt đông chân, cố gắng ngưng tụ khuôn mặt tươi cười, ngước mắt nhìn về phía hắn, đồng thời đem thân thể đế gần

“ Vương gia, muốn ta phục vụ như thế nào?”
“ Ầm” Phỉ Thúy chỉ cảm thấy có một lực đánh tới, sau đó nàng bị ngã xuống đất, miệng phun ra máu tươi
“Vương Gia. . . . . .” Phỉ Thúy nhịn được đau nhức, mặt sợ hãi, nàng nhìn Ân Dạ Ly trong thanh âm tràn đầy cầu xin.
“Gần thêm nữa, chỉ có chết!”
Ân Dạ Ly chán ghét nhìn nàng một cái, vỗ vỗ ống tay áo một cái
Phỉ Thúy mờ mịt, Ân Dạ Ly mày càng chau chặt, đối với nữ nhân này có hơi thất vọng, nhưng người đã tới, hắn cần phải hỏi rõ vấn đề trong lòng
“Bổn vương hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời!”
Phỉ Thúy lập tức gật đầu như bằm tỏi.
Ân Dạ Ly đem chuyện của hắn cùng Phượng Khinh Vũ nói đơn giản một lần, sau đó nhìn về phía nàng ta, đáy mắt hiện lên vẻ mọng đợi
“Ngươi có biết trong lòng nàng rốt cuộc nghĩ như thế nào?”
“Ừ, nàng. . . . . . Nàng. . . . . .” Phỉ Thúy quá khẩn trương, hồi lâu nói không thành câu .
Ân Dạ Ly không kiên nhẫn, nghiêng mắt nhìn nàng một cái
“Ngươi rốt cuộc có biết hay không?”
“Ta biết rõ, ta biết rõ, ta dĩ nhiên biết!” Phỉ Thúy vội vàng nói, chỉ sợ Ân Dạ Ly nổi giận sẽ hút máu của nang
Ân Dạ Ly lạnh lùng nhìn nàng, ý bảo nàng nói tiếp
“ Ta xin hỏi vương gia một câu, đến tột cùng người vương gia yêu là Nguyệt nhi, hay là Phượng tiểu thư?”
“ Điều này có khác nhau sao?” Trong lòng Ân Dạ Ly Nguyệt nhi chính là Phượng Khinh Vũ, Phượng Khinh Vũ chính là Nguyệt nhi.
“ Đương nhiên là có khác biệt, Phượng tiểu thư là Phượng tiểu thư, Nguyệt nhi là Nguyệt nhi, coi như kiếp trước của Phượng tiểu thư là Nguyệt nhi, nhưng cũng là 2 người khác nhau, không có cùng yêu thích, bất đồng tìn cảm, nếu như người vương gia yêu là ai người cũng không biết rõ, điều này cũng khó trách Phượng tiểu thư tức giận”
Lông mi của Ân Dạ Ly nhẹ rủ xuống, tựa như đang trầm tư. Nếu như lúc trước Phỉ Thúy nói ra những lời này nhất định sẽ bị hắn giết chết nhưng sau khi trải qua trận cãi nhau với Phượng Khinh Vũ trong xe, hắn đã suy nghĩ sâu xa vấn đề này. Lúc này lại nghe thêm từ miệng nàng ta, không thể làm cho hắn càng thêm cẩn trọng suy nghĩ

Nguyệt nhi cùng với Vũ nhi là 2 người khác nhau?. Có thật như vậy ko?
Hắn ngàn năm chờ đợi, chẳng lẽ sẽ phải đổi lấy một kết cục như vậy sao?
“Vương Gia thật ra thì không nên quan tâm Phượng tiểu thư có phải Nguyệt nhi chuyển thế hay không, chỉ cần rõ ràng tim của mình, rốt cuộc là yêu Nguyệt nhi trước kia , hay là bây giờ Phượng tiểu thư.”
Rõ ràng tim của mình? Rốt cuộc yêu người nào?
Ân Dạ Ly có chút rối loạn rồi.
“ Vương gia, nếu như Phượng tiểu thư đã không nhớ được những chuyện của kiếp trước, nếu ngươi thật lòng yêu Phượng tiểu thư, thì hãy bắt đầu lại từ đầu, làm cho nàng chân chính yêu ngươi. Đây chính là hiện thực duy nhất, cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất”
Thấy Ân Dạ Ly có chút xúc động, Phỉ Thúy lớn mật nói ra ý tưởng phân tích của mình. Nói xong, không khỏi nghĩ đến tình huông của mình, nước mắt rơi xuống
Nàng thật hâm mộ Phượng tiểu thư có dung mạo xấu xí kia, chỉ vì truyền thuyết kiếp trước và kiếp này, lại được nam tử như Chiến Vương yêu. Mặc dù nàng không tin chuyện kiếp trước, kiếp này, nhưng vẫn hy vọng có nam tử yêu mình như vậy. Chỉ là, nàng hiểu, chuyện này chỉ có thể do nàng tự phán đoán mà thôi
Để cho nàng chân chính yêu hắn, lần nữa yêu hắn?
Lầu 3 Thanh Ỷ Các
Hai tử y vệ dem Doãn Ngọc Yên vứt xuống trước cửa, sau đó mở miệng nói
“Tiên sinh, bọn ta phụng mệnh đem cô gái này đưa tới, kính xin tiếp thu!”
Quý khí nam tử đặt ly trà trong tay xuống, lạnh lùng nghiêng mắt nhìn một cái, nói: “Đặt đó đi”
Giọng nói vô cùng lãnh đạm, đạm đến mức làm người ta nghe không ra là hỉ nộ ái ố
Tử y vệ hoàn thành nhiệm vụ, đem Doãn Ngọc Yên để ở cửa liền rời đi.
“A Dao, đem nàng vào, cứu tỉnh!” Quý khí nam tử nhàn nhạt mở miệng, lại nâng ly trà nhấp một miếng.
Một nữ tử áo lam đứng bên cạnh hắn gật đầu lĩnh mệnh, đem Doãn Ngọc Yên kéo đi, dùng nước lạnh dội tỉnh, mặc dù đi theo quý khí nam tử nhiều năm, nhưng quý khí nam tử chỉ nhìn cũng biết Doãn Ngọc Yên hôn mê, cũng không nhịn được âm thầm bội phục
“ Umh…” Đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt bình thường bức người của quý khí nam tử, Doãn Ngọc Yên vội vàng che lại y phục bị nước làm dán chặt vào người kêu to : “ Đừng đụng vào ta”
Mặc dù nàng bây giờ còn là thiếu nữ chưa cưới, nhưng cũng thầm mến Tông Chính Vân Triệt nhiều năm, cũng nghe nói không ít chuyện nam nữ, đối với chuyện kia, cũng không mấy xa lạ. Trinh tiết nàng bảo vệ 17 năm, không thể bị hủy trong tay của nam tử tuổi tác đáng làm đại thúc của nàng

Đối với phản ứng quá khích của Doãn Ngọc Yên, A Dao đứng một bên cười lạnh, đáy mắt cũng lạnh như băng. Mà bộ dạng của quý khí nam tử tựa hồ như chuyện này chẳng liên quan đến mình, đặt ly trà xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Doãn Ngọc Yên một cái : “ Yên tâm , ta đối với ngươi không có hứng thú!”
Thời điểm Doãn Ngọc Yên thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được câu nói làm cho nàng vô cùng bực mình
“ Ngươi, còn không xứng được vào mắt của ta”
Khóe môi của hắn cong lên nụ cười lành lạnh, ánh mắt nhe nhàng nhìn A Dao bên cạnh : “ Ngay cả thị nữ của ta ngươi cũng không bằng, thật khó làm cho nam nhân hứng thú”
Quý khí nam tử nói những lời ác độc, nếu cùng với Phượng Khinh Vũ so tài, thậm chí còn hơn chứ không kém
Ách, nàng làm sao sẽ liên tưởng đến Phượng Khinh Vũ?
“Ngươi. . . . . .”
Doãn ngọc yên cắn chặt môi đỏ mọng, giận đến mặt đỏ tới mang tai.
“ Bộ dạng ngươi không vững vàng như vậy, khó trách ngươi bại dưới tay Phượng Khinh Vũ” Quý khí nam tử thu hồi nhãn thần vừa nhìn về phía Doãn Ngọc Yên, lạnh lùng nói
Nghe xong lời này, Doãn Ngọc Yên tỉnh táo lại.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Quý khí nam tử này tựa hồ có mục đích khác
“Mười vạn lượng hoàng kim không cần ngươi hoàn trả , chỉ cần ngươi dẫn ta đi gặp phụ thân ngươi !”
“Ngươi gặp phụ thân ta làm cái gì?”
“ Cái này a!, ngươi chỉ cần làm, những chuyện còn lại ngươi không cần biết” Nữ nhân ngu xuẩn này, chỉ biết làm hỏng đại sự.