Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 13: Nâng Cốc Mời Minh Nguyệt



Phượng Khinh Vũ cả kinh quay đầu lại, liền thấy một nam tử ngọc thủ lâm phong, thân mặc hắc y cẩm bào đi ra từ phía sau tấm bình phong, tướng mạo giống hệt nam tử thêu trên tấm bình phong, dáng vẻ cô tịch trong tranh, ở bên ngoài càng thêm mấy phần lãnh khí.
Cả người hắn tản ra khí thế bức người mãnh liệt, trái tim của Phượng Khinh Vũ lộp bộp xuống, thu hồi, ngón tay đang phủ ở trên tấm bình phong, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng trấn định tâm thần, bắt đầu dò xét Chiến thần vương gia trong truyền thuyết
Tóc trắng như tuyết, chỉ dùng một cây mặc sắc ngọc trâm, nhẹ nhàng búi gọn, mày rậm, ngân diện màu đen bao quanh mũi, chỉ để lộ ra tròng mắt thâm thúy, môi đỏ thẳm gọt mỏng vô cùng tinh xảo trên chiếc cằm trắng nõn cương nghị
Thật không tương xứng a! Tóc trắng nhưng cằm lại trơn bóng không có nếp nhăn, khó trách truyền thuyết đồn rằng hắn có thể là lão nhân hoặc là một tuấn mỹ nam tử trẻ tuổi. Không biết, dưới lớp mặt nạ kia, dung mạo thật sự của hắn sẽ trông như thế nào?
Ngươi là nữ tử đầu tiên dám nhìn thẳng bổn vương!”
Thanh âm trầm thấp, trung tính mang theo một tia tán thưởng
Phượng Khinh Vũ thu hồi ánh mắt quan sát, khóe môi cong lên, cười nói :
“ Vương gia nói đùa!. Người cũng không phải là mãnh thú trong núi, vì sao tiểu nữ lại không dám nhìn thẳng?”

“ Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua truyền thuyết về bổn vương sao?”
Chiến vương Ân Dạ Ly nhíu mày, đối với nàng càng thêm có hứng thú. Hắn ở Long Thành nhiều năm như vậy, nhưng nàng là người đầu tiên có thể đối đáp trôi chảy với hắn, cũng không bị những truyền thuyết kh ủng bố về hắn hù dọa
“ A! Những truyền thuyết kia sao?”
Khóe môi Phượng Khinh Vũ vẫn duy trì nụ cười nhạt : “ Vương gia cũng nói rồi đấy thôi, những thứ kia chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, chẳng lẽ vương qua thật sự hút máu trinh nữ à?”
"Ha ha. . . . . ."
Câu trả lời của Phượng Khinh Vũ làm cho Ân Dạ Ly rất hài lòng, hắn cười to, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn nàng trở nên nhu hòa hơn một chút :
“ Thú vị, đích xác là nữ tử có thể làm ra chuyện ngưng phu ở thanh lâu. Khó trách Thông nhi vẫn luôn nhắc tới ngươi ở trước mặt bổn vương”
Thông nhi!
Phượng Khinh Vũ chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình giật giật, hắn gọi lão nhân gia mặt mày hồng hào là Thông nhi sao?.
Tên gọi thân mật như vậy giống như đang gọi hài nhi của mình, dùng để gọi một lão nhân?. Chẳng lẽ người này đúng như lời đồn đãi là một ông lão 70 tuổi sao?.
Nhưng, cũng không đúng a!. lão ngoan đồng đã gần 100 tuổi, nếu hư hắn là trưởng bối của lão chẳng phải đã hơn 100 tuổi sao?
“ Trúc tử a thúc”
Cửa bị người bên ngoài đẩy vào, lão ngoạn đồng xuất lo lắng xuất hiện trước mặt 2 người. Hắn vừa vào cửa đã chạy đến bên người của Ân Dạ Ly, như một tiểu hài tử làm nũng nói :
“ A thúc, nha đầu này cứ nói lời tùy hứng, không ngăn cản được , ngươi ngàn vạn lần không được trách tội nàng!”
Cảm giác thấy một lão nhân gần 100 tuổi lão nũng, Phượng Khinh Vũ không biết , nàng chỉ biết cả người mình nổi da gà lên hết rồi a!. Nàng cũng nghe được trong lời nói của lão, là đang cầu xin cho mình. Nàng xuyên qua vỏn vẹn chỉ mới 1 ngày, đối với lão nhân giúp mình mấy lần, cũng sinh ra một chút ấm áp
“A!, Ngươi tại sao lại khẩn trương vì nàng ?”
Con ngươi thâm thúy của Ân Dạ Ly dừng trên người của lão ngoạn đồng đang làm nũng níu níu kéo kéo tay áo của hắn, một khắc trước ánh mắt vẫn còn dịu dàng, thoáng cái, đã chuyển sang lạnh lùng :
“ Nểu ta với nàng đồng thời gặp nạn, ngươi sẽ cứu ai?”

A! Ta choáng! Chiến thần vương gia thân mến a!, ngươi cũng sẽ không ghen tị với tiểu nữ tử như ta chứ!. Hơn nữa, lại hỏi vấn đề mang tính trẻ con như thế!. Xin hỏi ngươi có phải hay không cũng xuyên qua giống ta a!
"A Thúc. . . . . ."
Ác! Phượng Khinh Vũ nghe được, tóc gáy cả người đều dựng đứng lên
"Khụ, khụ, cái đó. . . . . ."
Khóe môi Phượng Khinh Vũ cong lên, buồn cười nhịn xuống trả lời :
“ Ta nghĩ câu trả lời của hắn sẽ chọn cứu ta…”
Ân Dạ Ly híp mắt, môi mỏng mím chặt, cùng lúc đó lão ngoạn đồng trừng mắt nhìn nàng, nhưng nàng lại nói : “ Sau đó hắn sẽ chọn cùng chết với ngươi!”
"Ừ, lời của tiểu nha đầu, chính là lời ta muốn nói." Lão ngoạn đồng vội vàng tiếp lời, sau đó liên tiếp gật đầu.
Ân Dạ Ly nhìn nàng thật sâu. Nha đầu này quả nhiên thông minh, có thể nghĩ ra câu trả lời hoàn mỹ như thế
“ Nha đầu, ngươi không phải nói, cha ngươi bảo ngươi về sớm một chút sao?, Còn không đi!” lão ngoạn đồng lén nháy mắt với Phượng Khinh Vũ
Phượng Khinh Vũ biết lão ngoạn đồng đang tìm cớ cho mình thoát thân, đang định thi lễ cáo lui, không ngờ Ân Dạ Ly lại lên tiếng
“ Thông nhi, ngươi đi chuẩn bị chút rượu và chút thức ăn đưa đến Lãm Nguyệt Lâu, bổn vương muốn cùng Phượng tiểu thư vừa uống rượu, vừa ngắm trăng!”
Ngắm trăng! Ta không nghe lầm chứ, Chiến vương gia, không thích giao du với người ngoài lại muốn cùng nàng ngắm trăng. Ách, sẽ không đúng như trong truyền thuyết muốn hút máu nữ tử trẻ tuổi chứ?
Nghĩ tới đây, Phượng Khinh Vũ chỉ cảm thấy máu trong người đều trở nên lạnh đi
Lão ngoạn đồng nghe vậy cũng giật cả mình. Ân Dạ Ly trước nay tính tình cổ quái, chán ghét tiếp xúc với người khác, đặc biệt là nữ nhân, hôm nay lại muốn cùng Phượng Khinh Vũ ngắm trăng . Mặt trời mọc ở hướng tây sao?
“ Còn không đi!”
Mi tâm của Ân Dạ Ly hơi nhíu lại, lão ngoạn đồng nhanh chóng đi thu xếp

Lãm Nguyệt Lâu, kì thực là lầu các được xây ở thiên đài cao phía tây, hình như cự tháp, mặt bàn 10 trượng vuông vắn, bố trí tinh tảo. Ở giữa đài trừng bài một trường kỉ bằng đá cẩm thạch, ghế nằm, đàn mộc, ghế nhỏ.
Ghế nằm dường như đã cũ, màu đã ảm đạm, nhìn giống như đã trải qua nhiều phong sương, nàng nghĩ chắc là mỗi đêm Ân Dạ Ly thường nằm đây để ngắm trăng
Ân Dạ Ly nằm xuống ghế nằm, Phượng Khinh Vũ khẽ nhíu mày, ngồi xuống ghế nhỏ. Lão ngoạn đồng bưng rượu và thức ăn lên, nhưng cũng không đi
"Thông nhi, ngươi đi xuống đi!"
Lão ngoạn đồng cũng không dịch bước, đứng ở bên cạnh ghế nằm, kính cẩn quạt cho Ân Dạ Ly , khóe mắt lại liếc về phía Phượng Khinh Vũ,
"Tối nay ánh trăng rất tốt, Thông nhi cũng muốn thưởng trăng !"
"A! ?"
Ân đêm cách híp mắt ưng, trong mắt lộ ra tia sắc bén, khóe miệng mỉm cười, giọng nói mang theo tia trào phúng :
“ Không phải ngươi ghét ngắm trăng nhất sao?”
Lão ngoạn đồng lập tức xấu hổ, từ nhỏ đến lớn, mỗi đêm, A thúc đều thích ở trên đài cao độc ẩm. Khi còn bé, hắn nhớ ơn cứu mạng và nuôi dưỡng của A thúc, cho nên mặc dù trời sanh tính ham chơi, nhưng hắn vẫn bồi ở bên cạnh Ân Dạ Ly không rời, nhưng chỉ cần Ân Dạ Ly ngủ, hắn sẽ chuồn ra ngoài chơi
Lão ngoạn đồng cúi đầu không nói, chỉ là vẫn liếc mắt nhìn Phượng Khinh Vũ, Ân Dạ Ly như thế nào lại không biết tâm tư của hắn, chỉ là hắn chưa từng nhắc đến một nữ nhân nào, nhất là chỉ mới biết người ta một ngày. Thật ra, mỗi đêm, hắn đều giả vờ ngủ say, nhìn bóng lưng của lão ngoạn đồng, hắn càng cảm thấy cô tịch. Hắn phất tay:
"Đi đi! Ta sẽ không làm thương tổn nàng."
Lão ngoạn đồng lúc này mới kính cẩn lui ra, trên đài cao chỉ còn lại Phượng Khinh Vũ cùng với Ân Dạ Ly