Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 42: Chương 42


Nhưng cô nào hiểu ánh mắt ấy có ý gì chứ, cô chỉ cảm thấy ấm ức cùng tức giận, tại sao hắn lại quát mình.

Cái gì mà anh em bạn tốt huynh đệ tình thâm đâu hết cả rồi, làm Hoàng thượng một cái liền không coi bạn bè ra gì nữa, thật không có nghĩa khí.

Những công dân tinh hà Apolojk của cô tuyệt đối không có làm chuyện đáng khinh như vậy.

Tất cả phi tần trong hậu cung này đều biết về lai lịch của chiếc váy dạ hội này, đó là cấm phục, có đánh chết họ cũng không bao giờ động đến, mặc dù lúc nào nó cũng để trong phòng thay đổ hoàng thất, đẹp cứ gọi là mê hoặc người ta đến mặc nó.

Hắn chắc chắn, nếu là Mộc Phi thì cô cũng sẽ biết điều này, nhưng trước mặt hắn là Ba Ba Mạc Tỏa, sau vụ việc này hắn càng tin tưởng về việc hoán đổi kia, cô thực sự không lừa hắn, có lừa cũng không đến mức dùng tính mạng của mình ra mà đánh đổi như vậy.

Hắn dùng đôi mắt sắc lạnh, uy nghiêm của mình nhìn như muốn áp chết người:
“Mộc Phi, mau cởi bỏ chiếc váy ra, nhận phạt 50 chượng…”
“Tại sao chứ? Mặc có chiếc váy thôi mà làm gì bị phạt chứ?”
Nhưng đột nhiên cô như nhớ ra điều gì.


Cô liền nói:
“Nếu phải phạt, thì cầu xin Hoàng Thượng ban rượu độc…” Ba Ba Mạc Tỏa cúi thấp người vẻ cung kính khẩn thiết.

Toàn bộ phi tần đều há hốc mồm, họ không tin được Mộc Phi đang nói gì.

“Cô ta bị điên rồi à.” Hoàng Hậu lúc này cũng quên luôn phong thái bậc mẫu nghi thiên hạ mới đăng cơ, cả người bật dậy không tin nổi vào tai mình, há hốc mồm, lại khôi phục lại dáng vẻ đanh đá của một Thuần Quý Phi lúc trước.

‘Lần trước Mộc Thanh Nhi cũng đòi chết một lần, lần này lại không kiêng nể gì mặc luôn cấm phục, ôi trời ơi không lẽ cô ta bị mình hành nhiều quá mất não rồi ư?’ Thuần Đức Hoàng hậu suy nghĩ không ngừng, ngỡ người khiến Mộc Phi ra như vầy là do mình.

“Cô….” Thái Hậu tức đến không nói lên lời quay sang hắn.

“Hoàng đế à, ta nghĩ con nên đồng ý ả ta đi, vậy mới đủ răn đe đến người khác.”
Dạ Huân Thiên cau mày rậm nhìn Ba Ba Mạc Tỏa ở bên dưới, nghe thấy điều này lập tức nói:
“Chẳng lẽ người thật sự muốn nàng ta chết sao?”
“Chết ư?” Thái Hậu lập tức sảng hồn, phải rồi, Mộc Thanh Nhi này tuyệt đối không thể chết, cô ta còn phải sống để thực hiện cúng tế nữa mà.

Thấy Thái Hậu vẫn đang suy nghĩ, hắn nhanh chóng thu dọn lại cục diện, nhanh chóng đưa cô ra khỏi mấy sự nguy hiểm này.

“Mộc Phi dám mặc cấm phục của hoàng cung, phạt 50 chượng, cấm túc 1 tháng…”
Bất ngờ bên ngoài có tiếng kêu lớn:
“Thái thượng hoàng giá đáo….”
Thái Hậu hốt hoảng:
“Cái gì?”
Dạ Huân Thiên nhăn mày nghiến răng nói:
“Chết tiệt.”

Hoàng Hậu trên này nét mặt lập tức tươi tỉnh, hay quá, Thái thượng hoàng đến rồi, phen này Mộc Thanh Nhi không thể thoát được.

Phải nói chiếc váy đó chính là điều đại kị của Dạ Kình Nhất, ông ta cực kì căm giận quá khứ đó.

Chiếc váy do chính mình dùng cả mấy tháng trời dày công tạo thành lại là chiếc váy đưa người con gái mình yêu vào tay người khác.

“Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy.”
Dạ Kình Nhất bước vào, phong thái của kẻ chiến thắng trước giờ chưa từng thay đổi, một thân long bào màu trắng, vầng trán cao rộng, phong thái hiên ngang dáng đứng thật oai vệ đi vào.

Vừa nãy có tỳ nữ không biết từ cung nào đi đến tẩm điện của ông nói Thái Hậu muốn gặp, điều này khiến ông bất ngờ vô cùng.

Thái Hậu người luôn lạnh lùng với ông lại chủ động tìm ông ư? Vừa nghe ông đã không tin là thật rồi, dựa vào thời gian nhiều năm ở bên nhau, ông thừa hiểu Lương Yến Uyển, người phụ nữ đó căn bản không yêu mình, chỉ mình si mê vọng tưởng.

Cái chuyện này chắc lại nằm trong kế sách của ai đây, nhưng dù biết là vậy ông vẫn muốn đến để xem náo nhiệt.

Là người đã có tuổi rồi, thay vì cả ngày tìm đoàn kịch này đoàn kịch nọ vào cung biểu diễn, chi bằng đi xem kịch người thật, cảnh thật, vậy có phải là thú vị hay không.

Giữ tâm thế đó, Dạ Kình Nhất đi đến đây, thấy một màn này vô cùng ấn tượng, ấn tượng hơn cả là sắc mặc sợ hãi của Thái hậu, còn Dạ Huân Thiên lại là một vẻ lo lắng, thì ông càng trở nên hứng thú.


“Dạ không có chuyện gì đâu thưa phụ hoàng.” Dạ Huân Thiên thoáng chút hoảng hốt, vội vàng hành lễ.

Dạ Kình Nhất hiếm thấy con trai mình bày ra biểu cảm này, ông cười thầm tiến đến, liếc mắt nhìn qua thấy Mộc Thanh Nhi, người cúng tế ông chọn đang mặc trên người chiếc váy là nỗi nhục nhã cay đắng trong quá khứ của ông.

“Ngươi….” Thái Thượng Hoàng quả nhiên tức giận vô cùng, lập tức đi đến dùng một tay bóp chặt cổ Ba Ba Mạc Tỏa nhấc lên:
“Sao ngươi dám?”
Ba Ba Mạc Tỏa hoảng loạn giãy giụa không ngừng, tay chân liên tục duỗi ra cào cấu trong không trung nhưng không với tới, cổ họng cô bị bóp nghẹt lại, cô cảm nhận được sự nặng nề đè nén từ bàn tay rắn chắc.

Đến lúc áp lực xung quanh cổ đủ lớn khiến cô không thể hít thở nổi cô mới nghĩ, thực nếu chết do nghẹt thở kiểu vầy cũng được, hình như cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến cơ thể, cùng lắm chỉ để lại một vết hằn trên cổ.

Vì vậy cô không có ý định giãy giụa nữa, mặc kệ, buông thõng tay xuống, nhắm mắt chờ chết.

Trong lòng thầm có lỗi, ‘xin lỗi cô nha, Mộc Thanh Nhi.’.