Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 29: Chương 29


Ba Ba Mạc Tỏa mặc kệ cái tính khí khó ở của Dạ Huân Thiên, cô thay một bộ đồ nữ nhân, không có sửa soạn gì nhiều, một bộ cánh màu xanh lam nhạt mềm mại uyển chuyển, chỉ đơn giản là buông thõng tóc xuống nhờ Điềm Điềm tạo một kiểu giản lược nhất, chỉ cài duy nhất một chiếc trâm gỗ.

Nhưng nhìn cô kiểu gì cũng giống một tiên hoa đang du lượn chốn trần gian, xinh đẹp cách điệu nhẹ nhàng.

Cô đi xuống sảnh dưới, vô số ánh mắt đều nhìn cô, từ lúc cô xuất hiện các cô nương y phục sặc sỡ, trang điểm hoa lệ đứng phía trên dường như mờ nhạt đi không ít.

Tâm điểm chú ý đồng loạt dừng ở nơi Ba Ba Mạc Tỏa.

Gương mặt của những bông hoa tham gia cuộc thi ai cũng cau lại thành một cục vì tức giận.

“Trời ạ, cô nương này không cần thi cũng đã đạt giải luôn rồi.”
“Phải, phải, đúng là tuyệt sắc giai nhân.”
Quan khách bên dưới liên tục nói rối rít, hết lời tán thưởng cô, cô như là một bông hoa đẹp nhất ở đây, cảm giác từng bước chân cử chỉ của cô khi bước đến có mang theo hương thơm nhàn nhạt cùng cánh hoa rơi xuống.

Dạ Huân Thiên tức tối nắm chặt tay thành nắm đấm, giáng một cú xuống hành lang khiến tay đau đớn chảy máu, hành lang bằng gỗ xấu số kia cũng méo mó không ít.

Hắn muốn móc sạch mắt của đám đực thô lỗ kia vứt cho chó ăn ngay lập tức.


Chỉ thấy Ba Ba Mạc Tỏa nhanh chóng đi đến bên chiếc bếp được chuẩn bị sẵn, xin phép bà chủ một tiếng.

Bà chủ Mạc Thịnh Lâu ban đầu tỏ ý không cho phép, dù gì người tham dự vẫn nên là mấy cô nương trong kĩ viện của bà, nhưng thấy mấy quan khách vô cùng phấn khích, liên tục nôn tiền ra bo thì vui vẻ vô cùng, gật đầu đồng ý luôn.

Ba Ba Mạc Tỏa hất chiếc chảo trên bếp ném ra một bên, lấy con gà bên cạnh xiên vào thanh sắt lớn.

Điềm Điềm đứng bên trên nói xuống:
“Không phải chứ, Mạc Tỏa cô ấy tính làm món nướng thật sao?” Chỉ đơn giản là nướng thì làm sao thắng nổi mấy món sơn hào hải vị của các cô nương khác chứ.

Tuy cuộc thi này Điềm Điềm không coi trọng lắm nhưng không hiểu sao cô vẫn vô cùng sốt sắng và mong Mạc Toả nương nương nhà mình có thể thắng.

Ba Ba Mạc Tỏa thoa đều lên mình gà chút giấm và muối, nhìn rổ gia vị các loại lá bên cạnh, nào là lá chanh, xả…gì đó cứ cho hết vào trong bụng gà.

Sau nữa lấy một chiếc bát cứ thấy gia vị nào trên bàn là vơ hết vào, hành tỏi gì đó giã đều.

Cho thêm chút mật ong hòa nhuyễn lại với nhau.

Lát sau từ trong túi áo lấy ra một túi bột màu vàng, bên trong là các loại gia vị, có và 5 hương mùi vị khác nhau mà cô tự chế được.

Gồm đại hồi, đinh hương, nhục quế, ngọc khấu, hồ tiêu, trần bì, hạt ngò, thảo quả, hạt điều….

Những gia vị này để cô rắc vào mấy món ăn nhạt như chưa từng được nhạt ở Biệt viện lúc ăn uống kham khổ, cô coi nó như bảo bối mà luôn mang bên mình.

Bỏ tất cả chúng vào bát, quấy lên tạo thành một hỗn hợp vàng óng.

Quét đều lên thân gà.

Gà còn chưa nướng hương thơm đã bay ngào ngạt, lại thêm màu sắc vàng óng cực kì đẹp mắt.

Cô bắc lên bếp than đỏ rực, tay quay đều cho gà chín vàng khắp mặt, không chút nào ngừng quay thanh sắt.


Tay cô cũng bị bỏng rộp lên không ít.

Một lát sau, gà đã chín cả trong ra ngoài, hương thơm bay khắp Mạc Thịnh Lâu.

Ban giám khảo suốt từ nãy đã bị mùi thơm này làm cho không tỉnh táo nổi, nước dãi sắp tuôn ra cả chậu rồi, nóng lòng muốn nếm thử món gà độc lạ này, món gà mà họ chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa lại được nấu từ tay một đại mỹ nhân.

Không ngoài dự đoán, món gà nướng của cô này chính xác là tuyệt phẩm mỹ vị nhân gian, ngon đến mức lưỡi cũng muốn trôi tuột luôn xuống cuống họng.

Cuối cùng tuyên bố cô là người đạt giải phần thi này được thưởng 1 nghìn lượng bạc, nếu tham gia các phần thi tiếp theo sẽ được giải thưởng cao hơn.

Nhưng cô đã hứa với Dạ Huân Thiên rồi, nên đã từ chối, xách một nửa con gà rời đi trước vẻ mặt tiếc nuối của giám khảo cùng quan khách.

Cô chạy về phía Dạ Huân Thiên, đưa nửa phần gà cho hắn, gương mặt vẫn chưa hẳn tỉnh táo, ban nãy lúc nấu cũng uống thêm vài hớp.

Nói là xin rượu để ướp gà nhưng hình như ướp gà thì ít ướp miệng cô là nhiều.

Bên này Dạ Huân Thiên nhìn khuôn mặt say đến đỏ ửng của cô khiến hắn lực bất tòng tâm, vác cô lên vai đi ra khỏi nơi bẩn thỉu này.

Khi tỉnh dậy, Ba Ba Mạc Tỏa đã thấy mình nằm trong phòng ngủ.

“Ôi đau đầu quá.”
“Mạc Tỏa à, hôm qua cô uống nhiều quá, còn làm ra mấy chuyện…haizz, thật hết nói nổi.” Điềm Điềm lắc đầu nhìn cô.


“Ta làm ra chuyện gì cơ chứ.” Cô cố nhớ về buổi tối hôm qua, đích thực là hôm qua chơi rất vui, cô ăn uống no say trong lòng khoái chí, còn vế sau là như nào chứ.

Ở tẩm cung Hoàng Thượng.

Dạ Huân Thiên ngồi trong thư phòng, mặt mày khó ở, khóe môi còn nguyên vết rách lớn như bị ai cắn.

Trong đầu hắn lần lượt hiện lên khung cảnh tối hôm qua.

Hắn nhớ lại hôm qua trong lúc Ba Ba Mạc Tỏa bị vác lên vai, cô giọng điệu say mèm húng hắng nói:
“Bỏ ta xuống, ta tự đi được, vác lên như vậy thật mất mặt.”
“Cô mà cũng biết đến mất mặt hay sao?” Dạ Huân Thiên tức giận nâng cằm cô lên.

“Sao ta lại không biết mất mặt cơ chứ, ta dù sao cũng là nữ nhân đó.”
“Cô cũng biết mình là nữ nhân ư?”
mọi người ơi ghé truyện thấy hay like cho mình nha, có đóng góp ý kiến gì cho tình tiết truyện tiếp theo thì bình luận nha..