Diệp Khuynh Tư lạnh lùng nhìn vào Dương Thiến đang hoảng sợ run rẩy, nhàn nhạt nói.
Hồi lâu sau, Dương Thiến mới phục hồi tinh thần lại. Nữ nhân này tựa hồ không biết thế nào là tôn trọng người khác, lập tức mở miệng giễu cợt:
"Ngươi lại dùng phương pháp tự tổn linh hồn biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này. Đúng là rất chịu khó mà!"
"Tiện nhân, có ngon lặp lại lần nữa ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi."
Diệp Hoàn Sinh đập mạnh xuống mặt bàn, tức giận quát lớn.
Diệp Khuynh Tư khẽ lắc đầu ra hiệu cho Diệp Hoàn Sinh, ý bảo ca ca không nên vọng động. Dù sao nơi này cũng là Linh thành, là địa bàn của Dương gia.
"Hừ, chẳng lẽ ta nói sai sao?"
Nhìn thấy Diệp Hoàn Sinh tức giận rống to, Dương Thiến ngược lại nở nụ cười đắc ý.
Diệp Khuynh Tư không để ý tới Dương Thiến cười nhạo, quay đầu nhìn sang ba vị nguyên lão, chậm rãi nói:
"Mặt nạ cũng đã kiểm tra, có thể tuyên bố kết quả chưa?"
"Được được!"
Sa nguyên lão thở dài một tiếng, lập tức đứng lên nhìn sang hỏi ý Dương Khuyết.
Lúc này Dương Khuyết cũng tìm không ra lý do nào khác tước đoạt giải quán quân của Diệp Khuynh Tư.
Thế nhưng, sắc mặt Dương Thiến trở nên rất khó coi. Bởi vì bất kể đối phương bộ dáng xấu xí cỡ nào, cuối cùng người ta vẫn đoạt vị trí đệ nhất trong đại hội linh thuật.
"Như vậy, lần này đại hội linh thuật đệ nhất danh chính là Sở Khuynh Tư."
Sa nguyên lão dùng hồn niệm ngưng tụ thành thanh âm, cao giọng tuyên bố kết quả cuối cùng.
Chẳng biết tại sao lúc trước những người lên tiếng ủng hộ Diệp Khuynh Tư lại im lặng dị thường. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào nàng lộ vẻ khác thường.
"Bất kể như thế nào vẫn giành lấy giải nhất. Chẳng qua là không biết Sở Mộ thấy được dung mạo nàng sẽ có tâm tình gì. Ai dà, ta nhớ là Diệp nha đầu cũng là mỹ nữ thiên sinh lệ chất, bây giờ lại thành ra thế này. Thật sự là đáng tiếc!"
Đức Lão linh sư thở dài một hơi, trong lòng buồn bã khó thể diễn tả bằng lời.
Mỗi một Linh sư đều phải giao ra vô số tâm huyết, trả giá rất nhiều mới đạt được thành tựu nhất định. Nhưng mà Diệp Khuynh Tư đánh đổi chính là nhan sắc của mình, hàng vạn người nơi đây không ai không lắc đầu tiếc thương dùm cho nàng.
"Chỉ mong có thể điều dưỡng hồi phục trở lại!"
Kết quả cuối cùng đã tuyên bố, Diệp Khuynh Tư đã đạt được vị trí đệ nhất như ước nguyện.
Ánh mắt Dương Thiến ánh từ từ đỏ lên, nàng bị người khác hữu tình hữu ý ngó chừng nên tâm tình cực kỳ khó chịu. Cho đến lúc này nàng vẫn không tin mình đã thất bại, mà cho rằng Diệp Khuynh Tư đã giở trò gian dối. xem tại Trà Truyện
Về phần Diệp Khuynh Tư vẫn luôn nhìn vào hộp đựng phần thưởng phong cách cổ xưa trên tay Dương Khuyết. Đó là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời nàng.
Dương Khuyết chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Khuynh Tư, đặt phần vinh quang cao quý vào tay nàng. Giây phút này có ý nghĩa lớn lao đối với tất cả những người theo đuổi nghề nghiệp Linh sư. Một khi nhận lấy phần thưởng đệ nhất kia, tiền đồ trong tương lai sẽ rộng mở ra trước mắt, một đường phát triển thuận buồm xuôi gió.
Diệp Khuynh Tư khó thể kìm chế tâm tình của mình, hai tay nhẹ nhàng run rẩy.
Tâm nguyện rốt cuộc đạt thành, cho dù trước kia trải qua bao nhiêu gian khổ, phải trả giá to lớn cỡ nào. Nhưng giờ phút này nàng chỉ cảm nhận được hạnh phúc dâng trào, lệ nóng doanh tròng ướt đẫm khuôn mặt.
"Đây là phần thưởng cho ngôi vị đệ nhất đại hội linh thuật, nó là đại biểu cho ngàn năm lịch sử thành tựu linh thuật trong thế giới nhân loại. Mỗi người thắng cuộc sẽ có mười ngày quan sát học tập, sau đó phải trả lại đúng hạn."
"Vậy đi, ngươi bây giờ cũng nên giải thích cho chúng ta biết mình đã làm thế nào biến chuyện không thể thành có thể. Cho đến tận lúc này, một đám lão Linh sư như chúng ta cũng rất khó luyện chế linh vật đế hoàng cấp bốn bằng mấy phần tài liệu kia."
Ánh mắt Dương Khuyết lóe lên hàn quang ngó chừng Diệp Khuynh Tư, ngữ khí có vẻ bất thiện.
Diệp Khuynh Tư ngẩn người ngạc nhiên, không nghĩ tới Dương Khuyết lại chất vấn nàng vào lúc này.
"Dương thành chủ, linh thuật huyền bí không thể tiết lộ, ngài cần gì phải làm khó người ta chứ?"
Đức Lão linh sư cấp vội vàng mở miệng giải vây dùm cho Diệp Khuynh Tư.
Dược Hoang Chu Triêu nãy giờ im lặng cũng từ từ đứng lên.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào người Dược Hoang Chu Triêu. Bọn họ không rõ tại sao người này lại nhàn tản trong khi đệ tử của mình thất bại, thế mà hiện tại lại bày ra vẻ mặt tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu.
"Lão sư, ngài…"
Dương Thiến nhìn Chu Triêu lộ ra thần sắc nghi hoặc, trong lúc nhất thời không biết Chu Triêu dự định nói gì.
Chu Triêu không có lưu ý Dương Thiến, hắn đứng ở đối diện Diệp Khuynh Tư dùng hồn niệm nói lớn:
"Không biết các ngươi còn nhớ trước kia cũng có một người biểu hiện cực kỳ xuất chúng giành lấy vị trí đệ nhất đại hội linh thuật giống như Sở Khuynh Tư?"
Các nguyên lão Linh Giáo cũng hai mặt nhìn nhau, do dự một hồi mới mở miệng nói:
"Ý ngài nói là Ứng Vinh?"
Cái tên Ứng Vinh cũng không xa lạ gì đối với bọn họ, nhưng rất ít Linh sư trẻ tuổi biết đến người này.
Thế mà lúc này Chu Triêu lại nhắc tới hắn, các vị nguyên lão Linh Giáo và Dương Khuyết vĩnh viễn không thể nào quên được một người tên là Ứng Vinh. Bởi vì thành tựu linh thuật của hắn quá mức kiệt xuất, ngay cả lão sư Dương Khuyết cũng khó lòng so sánh.
"Đúng là Ứng Vinh, phương thức luyện chế tài liệu ngay trong lò luyện chính là một trong những năng lực đặc biệt của hắn. Dựa vào đó có thể đề cao cấp bậc linh vật, chẳng qua là chuyện này cần phải có kinh nghiệm, hồn niệm mạnh mẽ dị thường. Cho dù biết rõ từng giai đoạn cũng rất khó hoàn thành."
Chu Triêu chậm rãi nói.
Chu Triêu nói những lời này khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên, lập tức dời ánh mắt lên người Diệp Khuynh Tư.
"Không sai, nữ Linh sư ở trước mắt các ngươi chính là đệ tử thân truyền của Ứng Vinh."
Chu Triêu nhấn mạnh một câu này, thanh âm tựa như sấm chớp nổ tung bên tai Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh, hai người bọn họ không nhịn được trong lòng chấn động liên hồi, đầu óc choáng váng chao đảo.
Sắc mặt Diệp Hoàn Sinh tái nhợt dọa người, hắn không ngờ Chu Triêu đã khám phá ra thân phận chân thật của bọn họ.
"Ứng Vinh ngỗ nghịch Minh chủ, tội đáng chết vạn lần. Đệ tử, hậu duệ của hắn tuyệt đối không cho phép tiến vào tòa thành cấp mười trở lên. Nếu đệ tử vi phạm sẽhuỷ bỏ linh thuật rồi trục xuất ra khỏi Vạn Tượng Cảnh."
Thanh âm Chu Triêu vang dội khắp quảng trường:
"Nếu ta không nhớ lầm thì đây là quy định trừng phạt Ứng Vinh, đúng không các vị?"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều trầm mặc, nhất là những người biết chuyện của Ứng Vinh.
Bên ngoài quảng trường xôn xao một mảnh, lấy thân phận bọn họ hiển nhiên không biết nội tình ẩn giấu trong đó.
"Mấy vị nguyên lão, bây giờ các ngươi có thể phán quyết lại lần nữa!"
Chu Triêu mạnh mẽ xoay người, ánh mắt nhìn vào ba vị nguyên lão.
Ba vị nguyên lão là người biết chuyện, bọn họ chần chờ hồi lâu cuối cùng vẫn là Sa nguyên lão đi tới gần Diệp Khuynh Tư. Ánh mắt hắn lộ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn phải dùng hồn niệm cao giọng nói:
"Trước kia Ứng Vinh phạm phải sai lầm to lớn, Linh Giáo ra pháp lệnh không cho phép người nào tiếp nhận truyền thừa linh thuật của Ứng Vinh. Nếu vi phạm sẽ bị huỷ bỏ linh thuật, trục xuất Linh Giáo, từ nay về sau không cho phép bước vào tòa thành nhân loại."
"Sở Khuynh Tư sử dụng linh thuật chính là truyền thừa từ Ứng Vinh, làm trái với Linh Giáo pháp lệnh. Cho nên ngày hôm nay Sở Khuynh Tư bị xóa tên khỏi Linh giáo, đồng thời hủy bỏ thành tích trong đại hội linh thuật."