Sủng Mị

Chương 943: Rốt cuộc là ai giết ai?

Trương Hà giận dữ điên cuồng, hai đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng của hắn đã bị miểu sát, tâm tình hắn khó chịu hơn bao giờ hết. Hiện tại hắn làm gì quan tâm đến Uyển Trữ công chúa, trong mắt chỉ còn lại Bạch Yểm Đế đang nở nụ cười tà ác.

Bạch Yểm Đế không vội giết Trương Hà, mà cố ý chơi trò mèo vờn chuột để cho hắn triệu hoán thêm Hồn sủng chống cự. Trước giờ nó vốn không có cơ hội xuất thủ, tranh thủ lần này chém giết nhiều một chút cho đã nghiện.

"A!!!!"

Trương Hà kêu lên thảm thiết, trong lòng tức giận cùng cực, nhưng hắn hoàn toàn bất lực, đành phải làm trò mua vui cho con ma quỷ biến thái kia.

Uyển Trữ công chúa thật lâu không có lấy lại tinh thần, nàng nhìn sang Trữ Mạn Nhi tràn đầy tự tin chợt nghĩ tới bộ dạng Bạch Yểm Ma rất giống gã nam tử kia, vội vàng mở miệng hỏi:

"Mạn Nhi, Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong là Hồn sủng của ca ca ngươi?"

"Ừ, coi như là thế!"

Trữ Mạn Nhi gật đầu xác nhận, cười nói:

"Tỷ tỷ cần phải giữ bí mật, ca ca không thích nổi tiếng."

Sở Phương Trần có Bạch Yểm Ma đế hoàng đỉnh phong hiển nhiên thân phận và địa vị sẽ nhảy lên thêm một tầng, ngang hàng với nguyên lão ba thế lực lớn. Cộng thêm đầu Thất Tội Hồ kia, hắn đã có tới hai đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.

Uyển Trữ công chúa đã không dám nghĩ tiếp, bởi vì thực lực Sở Phương Trần đã tiếp cận Thập Lục Tuyệt. Không biết những Hồn sủng khác đẳng cấp thế nào.

"Chúng ta mau quay trở lại, Sở công tử chỉ có một đầu Thất Tội Hồ, sợ rằng rất khó ứng phó Chu Hạo Đình."

Uyển Trữ công chúa tựa như nhớ ra điều gì đó, trong lòng cấp bách.

"Không cần lo lắng, ca ca dư sức ứng phó. Hắn bảo chúng ta đi đường khác trở về."

Trữ Mạn Nhi nói.

Trữ Mạn Nhi dĩ nhiên không cần lo lắng Sở Mộ. Cho dù tiểu Mạc Tà không thể lấy một địch năm, nhưng thời điểm con ngươi Sở Mộ đổi màu thì Chu Hạo Đình đã cách tử vong không xa.

Uyển Trữ công chúa im lặng suy nghĩ, Sở Mộ dựa vào tốc độ Thất Tội Hồ hẳn là chạy trốn không thành vấn đề. Nếu như nàng quay lại có khi trở thành gánh nặng đối với hắn.

Bên trong sơn lĩnh, Chu Hạo Đình ngó chừng Thất Tội Hồ hồi lâu không nối.

Chu Hạo Đình đã triệu hồi ra năm đầu Hồn sủng, trong đó một đầu là đế hoàng đỉnh phong, bốn đầu khác đều là cao đẳng đế hoàng.

Vốn tưởng rằng thu thập tiểu tử này cực kỳ dễ dàng, nhưng mà năm đầu Hồn sủng hợp lực tiến công vẫn không có cách giải quyết Thất Tội Hồ. Thậm chí Hồn sủng của hắn còn chịu chút ít thương tổn.

"Ba chủ thuộc tính."

Chu Hạo Đình khó thể ức chế khiếp sợ.

Hồn sủng hai chủ thuộc tính đã cực kỳ hiếm thấy trong trận doanh đế hoàng.

Bởi vì không có Hồn sủng sư nào đủ khả năng chống đỡ tiêu hao tài chính và cường hóa chủng loại Hồn sủng này. Hơn nữa, linh vật phù hợp lại càng khó kiếm.

Vừa mới bắt đầu, Chu Hạo Đình đã ngộ nhận Thất Tội Hồ chỉ là Hồn sủng cao đẳng đế hoàng song chủ thuộc tính.

Nhưng mà trải qua chiến đấu một phen, hắn liên tục lỗ lả mới ý thức được tiểu tử này dĩ nhiên khống chế Hồn sủng ba chủ thuộc tính.

Hồn sủng cao đẳng đế hoàng ba chủ thuộc tính bộc phát chiến lực tuyệt đối là mạnh hơn đế hoàng đỉnh phong.

"Phải diệt trừ, bắt buộc phải diệt trừ."

Chu Hạo Đình vốn là hạng tiểu nhân, không thích có Hồn sủng sư nào nhận được kỳ ngộ vượt qua mình. Huống chi đó còn là một tên hậu bối chèn ép hắn chật vật như vậy.

Một lát sau, ánh mắt Chu Hạo Đình chuyển sang Sở Mộ.

Mặc dù đạt tới cấp bậc này rất khó trực tiếp giết chết Hồn sủng sư, nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới hình như tiểu tử này chỉ có một đầu Hồn sủng.

"Phải nghĩ biện pháp hạn chế Thất Tội Hồ, tìm cơ hội giết hắn."

Chu Hạo Đình nghĩ thầm.

Trải qua một đoạn thời gian dài khổ chiến, Chu Hạo Đình rốt cuộc bắt được cơ hội ngàn năm một thuở, đây là hắn hi sinh một đầu Hồn sủng mới có được.

"Không biết đã có bao nhiêu Hồn sủng sư trẻ tuổi chỉ vì tự cao tự đại mà vứt bỏ tính mạng của mình."

Chu Hạo Đình cười lạnh nói.

Lần này Chu Hạo Đình quyết tâm phải mạt sát Sở Mộ.

Quỷ Mê Yêu là chủng tộc Yêu Linh rất am hiểu ẩn giấu và ám sát.

Nó là chủ sủng thứ ba của Chu Hạo Đình, hắn thông qua đầu Yêu Linh Hồn sủng này từng âm thầm xử lý không ít địch nhân cường đại.

Lần này lại là một gã thanh niên tuấn kiệt của Hồn Điện mất mạng trong tay hắn, không biết đám lão gia hỏa kia biết được tin tức này sẽ tức giận đến mức nào.

Có nên cảm thấy tiếc hận dùm bọn họ không nhỉ?

Nội tâm Chu Hạo Đình sinh ra ý nghĩ đùa cợt, hắn giả bộ phẫn nộ vì Băng hệ Hồn sủng của mình bị giết chết. Nhưng đúng lúc đó lại hạ lệnh cho Quỷ Mê Yêu lặng lẽ tiếp cận Sở Phương Trần.

"Cắt đứt cổ họng hắn!"

Chu Hạo Đình hưng phấn nói với Quỷ Mê Yêu.

Quỷ Mê Yêu bề ngoài gầy gò như một con khỉ, phía sau mọc ra cái đuôi góc cạnh sắc bén, trên đó có dính kịch độc. Một khi công kích thành công, nếu không chết ngay tại chỗ, độc chất sẽ men theo máu huyết dần dần thôn phệ sinh mạng lực.

Quỷ Mê Yêu rốt cuộc tìm thấy một chỗ sơ hở lập tức phát động công kích về phía Sở Mộ.

Ánh mắt như điện, thân ảnh ở giữa không trung đột nhiên bộc phát ra tốc độ kinh người, cái đuôi nhọc hoắc đâm ngược vào hậu tâm Sở Mộ.

Quỷ Mê Yêu thi triển một kích này đầy đủ lực lượng phá vỡ nham thạch, không cần phải nói đến cổ họng yếu ớt của Hồn sủng sư.

"Phụt!"

Một thanh âm kinh dị vang lên, Quỷ Mê Yêu biến thành lệ quỷ, hung hăng kéo Sở Mộ bay lên đỉnh núi.

"Chết đi, ha ha ha!"

Chu Hạo Đình cười phá lên điên cuồng, lại một thiên tài bị hắn bóp chết rồi. Hơn nữa còn là một thanh niên cường giả đạt tới đế hoàng đỉnh phong, trong lòng hắn chợt có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Nhìn thân thể Sở Mộ bị treo ngược trên vách núi, Chu Hạo Đình biết người này chết chắc rồi.

"Trên thế giới này có hàng triệu triệu người tu luyện, Hồn sủng sư thiên phú trác tuyệt không biết bao nhiêu mà kể. Thế nhưng, những người đứng trên đỉnh kim tự tháp không phải vì thiên phú dị thường, mà là vì bọn họ hiểu được cách thức sinh tồn, hiểu được phương pháp giải quyết những uy hiếp đối với bản thân."

Chu Hạo Đình lên tiếng cười nhạo.

Nhớ ngày đó, Chu Hạo Đình cũng được mọi người công nhận là thiên tài trong thiên tài.

Nhưng mà đến Vạn Tượng Cảnh, hắn mới biết được thiên tài căn bản không đáng giá một đồng, thường thường càng nổi bật lại chết càng nhanh.

Chu Hạo Đình năm đó không hiểu được đạo lý này mới luân lạc trở thành chó săn cho người khác, những người chưa từng bị giáo huấn thảm thiết, không đủ kinh nghiệm ứng phó với hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ không thể sống sót tới lúc trưởng thành.

"Về điểm này, ta hoàn toàn đồng ý với ngươi!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Bỗng nhiên một thanh âm nho nhỏ truyền vào trong tai Chu Hạo Đình.

Chu Hạo Đình mặt mày cứng lại, ánh mắt trợn trừng nhìn lên gã thanh niên vốn đã mất đi tính mạng.

Người thanh niên mở mắt ra, hai tròng mắt bốc cháy hỏa diễm tà dị khiến cho Chu Hạo Đình sợ hãi lùi lại mấy bước.

"Giết, mau giết hắn!"

Chu Hạo Đình choáng váng đầu óc, gần như là hét lên ra lệnh cho Quỷ Mê Yêu.

Quỷ Mê Yêu cũng không ngờ nhân loại trúng một kích trí mạng vẫn còn sống sót, cái đuôi nó lập tức xiết chặt hơn nữa hung hăng đập người thanh niên vào vách núi.

Chẳng qua là thời điểm phát lực, Quỷ Mê Yêu kinh hãi phát hiện nó không thể rung chuyển tên nhân loại này chút nào, đường đường Hồn sủng cao đẳng đế hoàng lại biến thành con khỉ cho người ta đùa bỡn.

Sở Mộ giơ tay lên cầm lấy cái đuôi Quỷ Mê Yêu.

Sau đó cánh tay còn lại nắm lấy đầu Quỷ Mê Yêu, vận lực xé mạnh.

"Xẹt!"

Quỷ Mê Yêu bị Sở Mộ xé thành hai khúc, máu tươi kịch độc bắn tung ra bốn phía bốc mùi tởm lợm.

Máu tanh còn chưa chạm vào người Sở Mộ đã bị ma diễm bốc hơi, Sở Mộ buông lỏng tay ném thi thể Quỷ Mê Yêu tới trước mặt Chu Hạo Đình.

Chu Hạo Đình sợ ngây người, thậm chí không kịp cảm giác linh hồn phản phệ thống khổ, hắn vội vàng thi triển hồn kỹ gấp rút lùi lại.

Hắn sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy được một gã Hồn sủng sư dùng lực lượng cánh tay xé nát một đầu cao đẳng đế hoàng.

Đây rốt cuộc là người hay là ma quỷ?

"Mạc Tà, giết hết đi!"