Năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng có thể đánh một trận với một con cao đẳng đế hoàng. Đằng Lãng không biết nữ nhân này vì sao kiên nhẫn như thế, thông thường cường giả cấp chúa tể hiếm khi lãng phí thời gian vào những việc kiểu này. Theo lý mà nói, sau khi biết được Càn Khôn Băng Môn tồn tại, nàng phải tìm cách đi tới đó càng sớm càng tốt mới đúng.
Sở Mộ suy đoán Thiên Cơ muốn thông qua lực lượng băng hàn tại nơi này áp chế hỏa độc và khôi phục hồn lực. Nhưng hắn không sợ điều này, đầu tiên là hỏa độc không dễ khu trừ, linh hồn thương tổn làm cho tốc độ khôi phục vô cùng chậm chạp. Huống chi một khi đi tới Càn Khôn Băng Môn, cho dù nàng khôi phục bao nhiêu cũng phải đối mặt với Băng Tuyết đế hoàng, không thể nào tránh khỏi tiêu hao thể lực và hồn lực.
"Phía trước là ranh giới địa bàn của bốn đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, nơi đó rất có thể tồn tại một khu Linh nguyên. Trước kia bốn đầu cao đẳng đế hoàng dốc toàn lực tranh đoạt khối lãnh thổ này rồi tiềm phục lâu dài, không bao giờ rời đi. Chúng ta muốn tới Càn Khôn Băng Môn phải băng ngang nơi đó."
Đằng Lãng chỉ thẳng tới khu vực địa thế núi non trùng điệp phía trước, chậm rãi nói.
"Bốn đầu sao? Để chúng ta đối phó được rồi."
Quán Quán lập tức nói.
Nàng biết Đằng Lãng vẫn muốn để cho Thiên Cơ triệu hoán Hồn sủng cao cấp mở đường, nhưng nàng biết rõ Thiên Cơ không thể lãng phí hồn lực, triệu hoán Hồn sủng thực lực quá mạnh sẽ làm cho thương thế nặng hơn. Một khi gặp phải tình huống nguy hiểm sẽ khó lòng giữ mạng, nơi này là Mê giới cao cấp, không phải là lãnh thổ nhân loại, bất kỳ chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Thiên Cơ khẽ gật đầu, không nói một câu.
Đằng Lãng thở dài bất đắc dĩ, đành phải phụng bồi hai cô nương kia khiêu chiến cao đẳng đế hoàng.
"Bốn đầu cao đẳng đế hoàng này thực lực tương đối, phía nam là Ốc Tích Băng Thú, phía bắc là Băng Sơn Sư, mặt đông là Bạo Tuyết Ma, hướng tây là Hàn Quỷ Yêu Hậu. Các ngươi lựa chọn đối thủ đi!"
Thiên Cơ đứng yên tại chỗ, hồi lâu sau mới mở miệng nói.
Hai nữ tử Quán Quán và Tiểu Đồng chia ra lựa chọn Bạo Tuyết Ma và Ốc Tích Băng Thú. Hàn Quỷ Yêu Hậu vốn là tồn tại đặc thù giống như Thiên Cơ - Băng Yêu, Đằng Lãng không đối phó nổi nó nên lựa chọn Băng Sơn Sư đã rất quen thuộc.
Sở Mộ cũng không nhiều lời, mỗi người phân chia một con là tốt rồi. Bản thân hắn là Hồn sủng sư chỉ còn lại một hồn bắt buộc phải đàng hoàng đứng chung một chỗ với Đằng Lãng, phối hợp hắn đối kháng Băng Sơn Sư.
Về phần Hàn Quỷ Yêu Hậu hiển nhiên là do Thiên Cơ giải quyết, nữ nhân này từng nói muốn khiêu chiến vượt cấp, vậy thì cứ để Băng Yêu thần bí của nàng thể hiện tài năng đi.
"Tên kia… tại sao từ đầu đến cuối vẫn luôn đơn khống nhỉ?"
Tiểu Đồng len lén nhìn sang Sở Mộ, âm thầm bất mãn.
"Giả bộ thanh cao."
Quán Quán hừ lạnh một tiếng. Mười mấy ngày nay, mỗi lần thấy Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh biểu hiện ra lực sát thương Băng hệ cường đại là các nàng cảm thấy trong lòng không hề thoải mái, chỉ có điều chưa có tìm được cơ hội giáo huấn thích hợp mà thôi.
Hai nữ nhân này vốn lòng dạ hẹp hòi, trong quá trình lịch lãm mười mấy ngày nay, Thiên Cơ thỉnh thoảng bình luận Sở Mộ chỉ huy Hồn sủng thành thạo và lão đạo. Dùng chuyện này để phê bình các nàng kém cỏi, cần phải học tập hắn nhiều hơn.
Mặc dù Thiên Cơ không cố ý tán thưởng nam tử này, nhưng hai nàng cũng nhìn ra được Thiên Cơ coi trọng Sở Mộ, Ít nhất các nàng cảm thấy Sở Mộ ở trong mắt Thiên Cơ mạnh hơn mình rất nhiều.
Các nàng thật vất vả mới có cơ hội được Thiên Cơ tự mình chỉ điểm, kết quả chỉ vì Sở Mộ xuất hiện khiến cho các nàng bị phê bình thối đầu. Trong lòng sinh ra oán khí càng lúc càng lớn.
"À, thời điểm chiến đấu, chúng ta giả bộ bất lợi dụ dỗ một đầu cao đẳng đế hoàng tới chỗ của hắn, để hắn đối phó."
Trên mặt Quán Quán hiện lên nụ cười gian trá, dùng hồn niệm nói với Tiểu Đồng.
"Đây... không nên… nếu như hắn ứng phó được thì chúng ta lại bị điện hạ quở trách, lại còn giúp hắn có cơ hội lập công."
Tiểu Đồng lộ vẻ chần chờ.
"Hắn thậm chí không thèm triệu hoán thú cưỡi, nói không chừng chỉ có Băng Không Tinh Linh đủ sức xuất thủ, những Hồn sủng khác đẳng cấp không cao."
Quán Quán cười nói.
"Điều này cũng đúng, nhưng mà chúng ta đang đi lịch lãm. Nói không chừng những Hồn sủng khác của hắn giống như điện hạ, đẳng cấp quá cao thì sao? Chúng ta không nên hành động quá lộ liễu, tốt nhất đừng để điện hạ trách tội."
Tiểu Đồng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
"Yên tâm, ta tự có biện pháp."
Quán Quán nói gấp.
Thế là hai nữ nhân âm thầm thương lượng kế hoạch dò xét thực lực Sở Mộ, nét mặt âm trầm dần dần hiện lên nụ cười đắc ý.
Sở Mộ hiển nhiên không thể nào phát hiện đang tính toán âm mưu quỷ kế trên đầu mình, hắn vẫn duy trì tư thái khiêm tốn đi theo bên cạnh Đằng Lãng trợ trận.
"Băng Không Tinh Linh của ngươi công kích Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng tạo thành thương tổn vô cùng hữu hiệu. Lần này chúng ta thẳng tay tru diệt một đầu cao đẳng đế hoàng nào!"
Vẻ mặt Đằng Lãng cũng lộ vẻ kích động.
"Ừ, nói không chừng còn có hồn tinh."
Sở Mộ bình thản nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
"Ha ha ha, có hồn tinh là tốt nhất."
Đằng Lãng nở nụ cười vui sướng.
Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng xuất ra hồn tinh cực kỳ quý giá, Đằng Lãng sẽ trực tiếp cường hóa Băng Sơn Sư trung đẳng đế hoàng lên một cấp bậc. Đầu chủ sủng này đi theo hắn lâu lắm rồi, ngay cả nằm mơ cũng muốn đề thăng lên tới cảnh giới cao đẳng đế hoàng.
Sở Mộ và Đằng Lãng chờ đợi Quán Quán đối chiến với Ốc Tích Băng Thú ở phía nam, sau đó đi vòng qua chiến trường tiến về phía bắc.
Sở Mộ và Đằng Lãng mới đi được một đoạn đã thấy Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng xuất hiện ở trước mặt mình. Thì ra trận chiến của Quán Quán gây ra tiếng vang hấp dẫn nó chạy tới cứu viện đồng bọn.
Đằng Lãng không phải lần đầu tiên khiêu chiến Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, đối mặt với một đầu Hồn sủng đồng tộc hình thể to hơn gấp mấy lần vẫn trấn định như thường. Hắn dùng hồn niệm chỉ huy Băng Sơn Sư và Huyền Chân Chập cận chiến quấn lấy đối phương, lại gọi ra thêm một đầu Yêu Đằng đế hoàng tiến hành hạn chế, tiếp theo ra lệnh cho Nham hệ đế hoàng bố trí phòng ngự đề phòng đối phương xung phong liều chết đột phá vòng vây. Cuối cùng mới đến phiên Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh công kích từ xa áp trận.
Đây là trận hình Hồn sủng chính quy nhất, mỗi Hồn sủng sư đều nắm giữ kỹ xảo này vô cùng thuần thục. Nhưng mà chiến đấu chân chính còn phải biết giữ vững khoảng cách, nắm lấy thời cơ từ từ chiếm lấy thế thượng phong. Hơn nữa, trong quá trình chiến đấu còn phải giúp cho Hồn sủng học tập kinh nghiệm, từ đó mới có cơ hội lĩnh ngộ kỹ xảo. Tất cả chi tiết phối hợp từ đầu đến cuối phải thật sự ổn định, một khi xảy ra sai sót sẽ bị đối thủ đột phá dẫn đến hậu quả khó lường.
"Rất thuận lợi!"
Sở Mộ khống chế Băng Không Tinh Linh phát huy lực sát thương rất mạnh, điều này bảo đảm trận hình của Đằng Lãng vững chắc hơn vài thành. Trận chiến vượt cấp này xem ra không có bao nhiêu khó khăn, trên mặt Đằng Lãng đã xuất hiện nụ cười vui vẻ, hình ảnh Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng trong mắt từ từ biến thành một khối hồn tinh sáng chói.
Nhưng mà, thời điểm thế cục bắt đầu ổn định, Sở Mộ bỗng nhiên nghe thấy một nữ nhân hét lên kinh hãi. Ngay sau đó một đầu Yêu Linh điên cuồng chạy trốn, phương hướng chính là vị trí Sở Mộ đang đứng.
Mà ở sau lưng Yêu Linh là một con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng tăng tốc đuổi giết. Trong quá trình di chuyển, đầu Hồn sủng kia nhấc lên một trận cuồng phong kinh khủng cuốn tới Sở Mộ, khí thế khổng lồ che trời lấp đất.
"Sở lão đệ, mau mau xuất thủ, ta … ta hết Hồn sủng rồi."
Sở Mộ bây giờ chỉ là một khống, cục diện biến hóa hiển nhiên là do Sở Mộ đền bù. Một khi để cho đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng kia lọt vào chiến trường, vậy thì cả đám trung đẳng cấp đế hoàng của bọn họ sẽ biến thành sơn dương chờ làm thịt.
Sở Mộ âm thầm hỏi thăm sức khỏe lão tổ tông Quán Quán mấy chục lần, trời có sụp xuống đi nữa hắn cũng chỉ có thể triệu hoán một con Hồn sủng, làm gì còn có Hồn sủng dư thừa ngăn cản đầu cao đẳng đế hoàng kia?
Dưới tình huống này, Sở Mộ kiên quyết không thể Bán Ma hóa, làm vậy không những bỏ mất cơ hội giết chết Thiên Cơ. Ngược lại còn bị bại lộ tung tích, nói không chừng sẽ bị các nàng quay ngược mũi giáo đâm về phía mình.
Sở Mộ nhìn lướt qua Thiên Cơ, mặc dù nữ nhân này hơi nhíu mày tỏ vẻ chán ghét tình huống ngoài dự kiến. Nhưng nàng không có ý định chạy tới ngăn cản, rõ ràng trong lòng nàng cũng muốn nhìn thấy thực lực chân chính của mình.