Sở Mộ hô hấp có phần gấp rút, uy hiếp khổng lồ ập tới cho dù nội tâm cường đại cỡ nào cũng không thể giữ vững bình tĩnh.
"Thiếu chủ, Nữ Tôn điện hạ nói phương pháp kia nhất định phải có hy sinh. Đây là bí thuật cổ xưa của chủng tộc Đế Thánh Hoa, thông qua huyết mạch của thân nhân kích thích linh hồn và ý thức người tử vong sống lại."
Ly lão nhi trầm giọng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu, hắn đã sớm đoán được trên thế giới này không thể nào có bí thuật hồi sinh chân chính, cho dù sống lại cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Sở Mộ hi vọng mình có thể sống sót, bởi vì hắn còn có lý tưởng chưa được hoàn thành.
Nhưng hắn không muốn khi tỉnh lại không còn nhìn thấy mẫu thân của mình, mặc dù vị mẫu thân này vẫn chưa hợp cách.
Có thể nói trong lúc Băng Lam đưa ra lựa chọn khó khăn, đồng thời cũng ném ngược lại cho Sở Mộ một lần lựa chọn tàn khốc.
"San tiểu thư, bây giờ ngươi im lặng cho ta, cẩn thận suy nghĩ xem trong Bất Hủ thành còn có địa phương nào ẩn nấp không? Hoặc là nghĩ phương pháp hấp thu hủ khí nhanh nhất."
Sở Mộ nói với San tiểu thư vô cùng nghiêm túc.
San tiểu thư kinh ngạc thất thần trong giây lát, nàng vốn đã tuyệt vọng cùng cực, sợ hãi tới mức run rẩy toàn thân. Thậm chí còn muốn xuôi tay chờ đợi đám sinh vật hung tàn kia chạy tới giết mình.
Nhưng mà San tiểu thư vạn phần không hiểu chính là gã nam tử ở trước mắt vẫn chưa chịu từ bỏ hi vọng. Chẳng lẽ hắn không biết bị hãm thân trong Bất Hủ thành bạo loạn, hai người bọn họ chỉ là sơn dương nhu nhược không có một chút đường sống?
Ánh mắt kiên định của Sở Mộ làm cho San tiểu thư sững sờ hồi lâu, đồng thời dần dần thoát khỏi bóng ma tuyệt vọng.
Chỉ có điều San tiểu thư vẫn lắc đầu bất lực, mở miệng nói:
"Không có lối xuất nhập nào khác. Vốn là có biện pháp gia tăng hủ khí trong nháy mắt, nhưng bây giờ không còn nữa."
Bây giờ bọn họ chỉ có hai con đường sống, thứ nhất là tìm được cửa ra vào khác, thứ hai là gia tăng hủ khí trên người khiến cho đám hung thú kia tưởng rằng bọn họ là đồng loại.
Sở Mộ nghe thấy có biện pháp lập tức hai mắt sáng rực, vội vàng hỏi tới:
"Là cái gì, có ở trong Bất Hủ thành không?"
Càng đến gần tử vong, San tiểu thư ngược lại càng bình thản, chuyện này cũng tương đương với hiện tượng hồi quang phản chiếu. Hoặc nói cách khác là nàng trên cơ bản đã chắp tay chờ chết rồi, vậy thì còn phải sợ cái gì nữa chứ?
Nàng thấy Sở Mộ biểu hiện nóng vội chỉ lắc đầu bất đắc dĩ:
"Ngươi có ý thức cầu sinh mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Lúc trước liều mạng chạy ngang qua Bất Hủ thành, bây giờ đại môn đóng cửa, chúng ta biến thành lục bình trên biển rộng mà ngươi vẫn chưa chịu buông tha. Thế nhưng, ta muốn nói cho ngươi biết một điều, chúng ta là hai kẻ vô cùng bất hạnh."
"Trong Bất Hủ thành vốn tồn tại một đồ vật, thứ này là bảo vật của Hồn Điện các ngươi. Lúc nãy vị tiền bối kia rõ ràng là muốn ngươi sống sót, nàng hoàn toàn có thể chỉ dẫn ngươi đi tìm nó, sau đó trên người chúng ta sẽ có hủ khí, trà trộn vào trong đám sinh vật bị phong ấn vẫn có hi vọng sống sót."
"Nhưng mà món bảo vật này đã bị đánh cắp sau khi Thiên Hạ Quyết chấm dứt, nó vốn được bảo vệ nghiêm mật tự nhiên không cánh mà bay. Đến nay vẫn không có điều tra ra người nào trộm cắp bảo vật lại không kinh động nhóm sinh vật thủ giới."
Nói xong những lời này, San tiểu thư giống như cả người thoát lực, ngồi bệt xuống đất gục đầu xuống đầu gối, hoàn toàn đưa lưng về phía đám hung thú đang điên cuồng lao tới kia, ánh mắt nàng trống rỗng không còn sức sống.
Đây là tuyệt vọng, một nữ tử tinh thần hỏng mất sẽ biểu hiện như thế.
San tiểu thư không quản Sở Mộ nghĩ gì, bởi vì nàng tin tưởng nghe xong lời nói kia, hắn cũng sẽ biểu hiện giống như mình. Cho dù hắn không cam tâm, cho dù hắn tiền đồ sáng lạn, cuối cùng vẫn phải mất mạng tại nơi này.
"Đúng là không nghĩ tới, người chôn cùng ta lại là ngươi."
San tiểu thư nhìn sang Sở Mộ, nở nụ cười chua chát.
San tiểu thư tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói với mình, nàng biết Sở Mộ khẳng định không hề nguyện ý đối diện với tử vong. Dù sao hắn còn quá trẻ tuổi, lại là cường giả Hồn Hoàng có bốn đầu Hồn sủng đế hoàng. Lấy thiên phú của hắn hoàn toàn có thể bước lên đỉnh cao danh vọng trong tương lai không xa.
"Sở Thần?"
San tiểu thư nói rất nhiều, hết lần này tới lần khác Sở Mộ không nói một câu, cũng không thèm để ý tới nàng.
Nàng theo bản năng quay đầu lại.
"Hả?"
“A…aa…aaa ~~~~~~!”
Giờ phút này, nội tâm San tiểu thư chồng chất sợ hãi, trong nháy mắt tập trung toàn bộ lực lượng biến thành tiếng thét rung trời.
"Ngươi… ngươi... cái tên khốn này, ngươi đang làm cái gì đó? Tại... tại sao bỗng nhiên triệu hoán một đầu Hồn sủng Long tộc."
Thần kinh San tiểu thư vòng đi vòng lại, cứ bồi hồi giữa căng thẳng và tỉnh táo quả thật là vô cùng kích thích. Không biết nàng còn chịu được đến khi nào …
"Ngươi nói đồ vật kia là Bất Hủ tuyền thủy đúng không?"
Sở Mộ bình tĩnh hỏi một câu.
"Ừ, thì thế nào?"
San tiểu thư gật đầu cứng ngắc.
"Chúng ta có hi vọng sống sót."
Trên mặt Sở Mộ hiện lên một nụ cười vô cùng sáng chói.
Nụ cười này thoáng cái quét sạch bóng ma tử vong trong nội tâm Sở Mộ.
Bởi vì Bất Hủ tuyền thủy bị con rối của thiếu nữ phản bội đánh cắp, cuối cùng lại rơi vào tay Sở Mộ.
Chuyện này ý nghĩa là tiểu Chập Long uống vào Bất Hủ tuyền thủy sẽ có được hủ khí đặc trưng của Bất Hủ thành, hẳn là sẽ không bị sinh vật phong ấn quần công, thậm chí còn xem như đồng loại tiến hành trợ giúp.
"Rống rống rống!"
Tiểu Chập Long vô cùng dứt khoát nuốt sạch Bất Hủ tuyền thủy mà Sở Mộ đưa cho, nó bỗng nhiên có cảm giác thân thiết đối với Bất Hủ thành, tựa như trở lại quê quán của mình vậy. Tiểu Chập Long lập tức vỗ cánh bay thẳng lên trời kêu lên một tràng long ngâm mạnh mẽ.
"Hủ khí, hủ khí đủ đậm."
Ánh mắt San tiểu thư có vài phần ngơ ngác, nhìn lên đầu Long tộc uy vũ vô song kia, bộ dạng rõ ràng là không dám tin tưởng.
Nồng độ hủ khí này đủ để che giấu khí tức hai nhân loại bọn họ, chuyện này đồng nghĩa với bọn họ vẫn có cơ hội sinh tồn trong thế giới bạo loạn này.
"Chúng ta có hi vọng sống sót? Chúng ta có hi vọng sống sót rồi."
Trong lòng San tiểu thư lại nhấc lên từng gợn sóng, tâm tình thoáng chốc chuyển thành mừng rỡ như điên.
Cảm giác điên đảo xung kích tinh thần tuyệt vọng, hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản khiến cho San tiểu thư hưng phấn tột cùng, sau đó vô cùng hoa lệ ngất tiếp lần hai. Thân thể mềm mại của nàng trải dài trên mặt đất, nước mắt kích động tự nhiên trào ra.
"..."
Sở Mộ thấy cô nàng này phấn khích cỡ đó chỉ biết cấm nín mà nhìn, thật ra hắn cũng chẳng biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung biểu hiện của nữ tử này.
Cũng may, thông thường San tiểu thư bất tỉnh chỉ trong giây lát, bằng không Sở Mộ sẽ không do dự để nàng lưu lại nơi này ‘chào đón’ đám hung thú kia ‘từ từ an ủi’.
Dĩ nhiên, trong điều kiện cho phép, Sở Mộ sẽ không bỏ rơi nữ nhân này lại. Dù sao nàng hiểu rõ Bất Hủ thành hơn hắn, mặc dù mình may mắn có được Bất Hủ tuyền thủy, hẳn là tiềm phục một góc nào đó né tránh đại quân đông đảo không thành vấn đề. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu hắn đã thật sự an toàn, hắn cần San tiểu thư thông báo tin tức cụ thể trong quá trình di chuyển xuyên qua Bất Hủ thành, nhằm tránh khỏi xui rủi lọt vào tử lộ.
Tiểu Chập Long dùng móng vuốt kéo cổ áo San tiểu thư lên, không hề khách khí trực tiếp ném cô nàng lên trên lưng mình. Sau đó nó quay đầu nhe hàm răng lởm chởm ‘mỉm cười’ với Sở Mộ, bộ dạng hẳn là muốn khoe khoang công lao của mình kèm theo nụ cười thơ ngây.
"Tiểu Chập Long, chúng ta bây giờ bị hãm thân trong địa phương nguy hiểm, đám đại ca của ngươi không thể ra ngoài chiến đấu, nếu không sẽ bị hung vật quần công. Quãng thời gian này sẽ phải trông cậy vào ngươi rồi."
Sở Mộ nói với tiểu Chập Long rất là chân thành.
Tiểu Chập Long ngược lại lộ vẻ hưng phấn tột độ, ‘nụ cười răng nanh lởm chởm – mang tính khả ái’ lại càng sáng chói.
“Cái tên này, nghiêm túc một chút!”
"Lực chiến đấu chân chính của ngươi bây giờ tiếp tục chuẩn đế hoàng. Đẳng cấp U Linh Long còn ở cấp thống lĩnh, nếu như dung hợp U Linh thuộc tính thì lực chiến đấu sẽ đạt tới sơ đẳng đế hoàng."
Sở Mộ bắt đầu phân tích tình hình.
Lúc trước Sở Mộ có ý ức chế tiểu Chập Long trưởng thành, nguyê nhân chủ yếu là vì Sở Mộ không có cách nào gom đủ 25 vạn linh trong khoảng thời gian ngắn.
Bây giờ tiểu Chập Long đã là chín đoạn một giai, tống hợp thực lực tương đương với chuẩn đế hoàng.
Nhưng mà đẳng cấp U Linh Long còn rất thấp, chỉ mới bước vào cấp bậc thống lĩnh đỉnh phong.
Chuyện này cũng có nghĩa tiểu Chập Long còn có không gian tăng cường thực lực rất lớn, chỉ cần đẳng cấp U Linh Long không ngừng đề thăng, thực lực của nó khẳng định vượt qua sơ đẳng đế hoàng.
Đẳng cấp U Linh Long có thể thông qua giết chết địch nhân thu hoạch linh hồn từ từ đề cao, trước khi lịch lãm không có gặp phải Hồn sủng đế hoàng để giết. Cho nên tiểu Chập Long không thể hấp thu linh hồn cường đại, đẳng cấp U Linh Long hiển nhiên rất thấp.
Hơn nữa, tuy rằng bên trong Cấm Vực có không ít Hồn sủng đế hoàng, nhưng chúng nó luôn luôn dẫn theo bộ lạc khổng lồ, vì thế rất khó tìm ra cơ hội tiêu diệt chúng nó, thậm chí không cẩn thận còn có thể rút giây động rừng rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Mà bây giờ Bất Hủ thành mấy ngàn năm lịch sử bạo loạn triệt để, Hồn sủng cấp đế hoàng muốn có là có, kém cõi nhất cũng là quân chủ. Chính vì thế nơi này sẽ là địa phương để cho tiểu Chập Long thể hiện thân thủ.
Bất Hủ thành lúc này ở trong mắt tiểu Chập Long chính là một bữa đại tiệc toàn là sơn hào hải vị.
Nói không chừng, lỡ may không cẩn thận đẳng cấp U Linh Long trực tiếp đề thăng lên tới cấp đế hoàng, tống hợp lực lượng lại sẽ giúp cho thực lực tiểu Chập Long vượt qua Mạc Tà.
Từ tuyệt cảnh tử vong bỗng nhiên thay đổi thành cơ hội tăng cường thực lực tiểu Chập Long ngàn năm có một. Đây là một lần biến chuyển cực độ, không chỉ tiểu Chập Long hưng phấn vì thấy được cả đống mỹ vị bày ra trước mắt, ngay cả Sở Mộ cũng bắt đầu kích động rồi.
Tiểu Chập Long phục dụng Bất Hủ tuyền thủy đã biến thành một con rồng khoác da dê, trà trộn vào trong tràng bạo loạn có thể nói là tự do tung hoành, còn đám sinh vật đột phá phong ấn đế hoàng ngược lại trở thành những con sơn dương béo mập.