Một làn gió nhẹ chậm rãi lượn lờ chung quanh thân thể Sở Mộ, sau khi kết thúc chú ngữ, Phược Phong Linh dần dần xuất hiện bên trong làn gió nhu hòa.
Sở Mộ chỉ huy bốn con Hồn sủng Mạc Tà, Ma Thụ chiến sĩ, Bạch Ma Quỷ và Phược Phong Linh đồng thời chiến đấu.
Sau khi bước vào cảnh giới Hồn Hoàng, Sở Mộ đã có thể tiến hành bốn khống, đây là trận chiến đầu tiên hắn cho toàn bộ Hồn sủng cấp đế hoàng tham chiến.
"Bạch Ma Quỷ, ngươi đi trợ giúp Mạc Tà. Ma Thụ chiến sĩ, Tần, đám tiểu quỷ giao cho các ngươi giải quyết."
Sở Mộ lập tức hạ lệnh.
"Tinh!"
Thân thể Phược Phong Linh nhẹ nhàng đảo qua xâm nhập vào khu vực Phong Ẩn, cho dù có bao nhiêu quỷ vật công kích cũng không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Phược Phong Linh thành công ẩn núp, đồng thời cũng chuẩn bị kỹ năng Phong hệ.
Hôm nay Phược Phong Linh đã đạt tới cấp đế hoàng, một khi thi triển kỹ năng Phong hệ sẽ tạo ra lực sát thương vượt xa dĩ dãng.
"Vù vù vù vù vù!"
Khí lưu bên trong tầng mây được Phược Phong Linh dẫn động, bắt đầu quay cuồng vần vũ, Đại Quỷ đế hoàng vốn đang khống chế đám mây đỏ máu đột nhiên trầm xuống phía dưới giống như bị một cỗ lực lượng vô hình chèn ép.
Màn trời đỏ máu kia dần dần phân hoá, tan rã biến thành vô số dòng khí lưu nho nhỏ. Tốc độ chúng nó xoay tròn càng lúc càng nhanh, điên cuồng lôi kéo đám quỷ vật vào trong cuồng phong kinh khủng.
Sinh vật Quỷ hệ không giống với U Linh, chúng nó cũng có thân thể chân thật, một khi mất đi bản thể làm chỗ dựa, thực lực chúng nó sẽ giảm xuống trên diện rộng, cực kỳ yếu ớt.
Mà lúc này Phược Phong Linh đế hoàng buông thả kỹ năng Phong hệ trực tiếp công kích hơn trăm đầu Quỷ hệ quân chủ, lực sát thương cường đại không ngừng tàn phá thân thể chúng nó hóa thành mảnh vụn.
"A!"
Ma Thụ chiến sĩ đối phó Quỷ hệ Hồn sủng rất mệt mỏi, quả thật là có lực nhưng không biết đánh vào đâu. Hơn nữa, chuyện nhức đầu nhất chính là Ma Thụ chiến sĩ không có cách nào hấp thu tính mạng lực từ đám sinh vật Quỷ hệ này.
Phược Phong Linh đánh ra một cái kỹ năng đã giảm bớt không ít áp lực cho Ma Thụ chiến sĩ.
"Lại... lại một con… một con đế hoàng?"
Trong lòng San tiểu thư rung động đã không biết hình dung như thế nào nữa rồi, nàng chỉ có thể dùng cặp mắt to tròn ngó chừng Sở Mộ, cảm giác giống như là nhìn quái vật vậy. Có lẽ hình tượng Sở Mộ ở trong mắt nàng còn kinh khủng hơn cả đám quỷ vật kia.
Từ Thiên Hạ Quyết đến bây giờ cách nhau không tới hai năm. San tiểu thư còn nhớ rõ thời điểm Sở Mộ thủ cảnh cảnh thứ tư chỉ có thực lực tương đương trung đẳng quân chủ. Lúc ấy San tiểu thư triệu hồi ra một con Hồn sủng là có thể tiêu diệt cả nhóm chủ sủng của hắn.
Nhưng mà không gặp hai năm thời gian, San tiểu thư vẫn dậm chân tại chỗ, không có cách nào tiến vào cảnh giới Hồn Hoàng.
Mà Sở Mộ thực lực không bằng một góc nhỏ của nàng lại tiến bộ thần tốc, không chỉ có Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng cường đại, những Hồn sủng khác đều đạt tới trình độ chuẩn đế hoàng. Thực lực tổng thể đã thuộc về hàng ngũ cao thủ đứng đầu Thiên Hạ Cảnh.
Sau khi Sở Mộ triệu hồi Tần tham chiến, tình hình chiến đấu đã vô cùng trong sáng.
Dựa vào Bạch Ma Quỷ trợ giúp, Mạc Tà đối phó Đại Quỷ đế hoàng càng thêm dễ dàng.
Thời gian trôi qua trong hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa, Mạc Tà và Bạch Ma Quỷ liên thủ dần dần áp chế Đại Quỷ đế hoàng, khiến cho nó chống đỡ cực kỳ chật vật, thủ nhiều công ít.
"Xẹt!"
Bạch Ma Quỷ thi triển Tà Trảm lướt qua đỉnh đầu Đại Quỷ đế hoàng, cái đầu quỷ kinh tởm lập tức tách ra lăn xuống sườn núi, đúng lúc đánh trúng một cái bia mộ phát ra thanh âm khô khốc.
Mạc Tà bắt được cơ hội, thừa dịp Bạch Ma Quỷ áp chế đối phương, trực tiếp dung hợp lực lượng Tội Viêm và Tội Ấn thi triển ra kỹ năng chung cực - Viêm Quân Luyện Ngục.
Uy lực Viêm Quân Luyện Ngục cực kỳ khủng bố, một khi để cho Mạc Tà có cơ hội thi triển, cho dù đều là Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng không thể sống khá giả.
Từng đóa hoa tội ác bắt đầu nở rộ trên người Đại Quỷ đế hoàng, mỗi một lần nở rộ sẽ phá hủy một phần thân thể nó. Ngay sau đó Tội Viêm nóng rực sẽ xâm nhập và trong có thể Đại Quỷ đế hoàng, tiến hành tàn phá kinh mạch, cơ quan nội tạng, và cả linh hồn của nó.
Vì không muốn Đại Quỷ đế hoàng không có cơ hội lật bàn, Bạch Ma Quỷ am hiểu công kích linh hồn ngưng tụ một luồng ma diễm nồng nặc hóa thành sóng thần trắng noãn cuốn tới, thoáng cái đã bao trùm toàn bộ thân thể Đại Quỷ đế hoàng vào trong.
"Gào ~!"
Đại Quỷ đế hoàng há miệng phát ra tiếng gầm thê lương.
Quỷ âm xông phá trời cao, nhanh chóng lan truyền ra xa hàng trăm dặm, thanh âm khiến cho người nghe không nhịn được sợ hãi từ tận đáy lòng. Huống chi, ở trong khu vực tử khí nồng đậm này vốn chẳng khác gì tu la địa ngục.
"Đánh nát đầu lâu của nó, nếu không nó vẫn có cơ hội sống lại."
Sở Mộ nhắc nhở Mạc Tà.
Mạc Tà duỗi dài một cái đuôi tới đập xuống đầu Đại Quỷ đế hoàng, Tội Ấn và Tội Viêm đồng thời xuất hiện thiêu đốt cái đầu quỷ thành tro tàn trong nháy mắt.
Quỷ hệ Hồn sủng vốn rất khó chết, chỉ cần thân thể còn lưu lại một bộ phận đầy đủ sẽ lặng lẽ hồi sinh. Mặc dù Sở Mộ không hiểu nhiều về Quỷ hệ Hồn sủng, nhưng hắn vẫn biết rõ chuyện này.
"Thiếu chủ, nội tạng kết tinh của Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng đáng giá 3000 linh, hiếm khi đụng phải một con bị phong ấn lạc đàn kiểu này. Thiếu chủ ngươi nên lợi dụng cơ hội kiếm tiền."
Ly lão nhi vội vàng nhắc nhở Sở Mộ.
Thật ra không cần Ly lão nhi nhắc nhở, Bạch Ma Quỷ rất tự giác bay tới đào ra nội tạng kết tinh của Quỷ hệ đế hoàng, rồi ném về cho Sở Mộ.
"Ừ, 3000 linh, đoán chừng đã có thể giải quyết xong vấn đề tài nguyên cho Dạ. Bây giờ cần phải gom góp tài nguyên cho tiểu Chập Long và Băng Không Tinh Linh."
Sở Mộ tuần tra mấy ngày đã thu được 3000 linh, coi như là thu hoạch một khoản kha khá rồi.
Sở dĩ để cho Băng Không Tinh Linh áp hậu là vì Sở Mộ sắp sửa đi tìm Thiên Tiên Băng cùng Băng Lam. Nếu như thu thập được linh vật cao cấp này, hắn phục dụng xuống đồng thời Băng Không Tinh Linh cũng hưởng lợi không ít, ít nhất cũng đủ tăng cường lên tới chuẩn đế hoàng rồi. Khi đó lại dùng một phần Tiên Băng còn sót lại cường hóa, thực lực Băng Không Tinh Linh sẽ đạt tới sơ đẳng đế hoàng. Hơn nữa, nó rất có thể sẽ lĩnh ngộ ra kết tinh Tiên Băng, chiến lực chân chính mạnh hơn sơ đẳng đế hoàng bình thường vài phần.
San tiểu thư bây giờ chỉ nhìn thấy Sở Mộ gọi ra bốn đầu Hồn sủng đế hoàng, nếu như nàng biết đám thứ sủng cũng sắp bước vào lĩnh vực này không biết cảm tưởng của nàng sẽ đặc sắc tới mức nào đây?
"Chúng ta… chúng ta trở về thôi, phải mau chóng thông báo tin tức Hắc Đình xông vào Bất Hủ thành phóng thích sinh vật bị phong ấn cho nhóm cao tầng Thiên Hạ thành biết."
San tiểu thư thần hồn chưa định, nhỏ giọng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Đường về của chúng ta có chút phiền phức."
"Phiền toái gì?"
"Tự ngươi cảm nhận tình huống trong chiếc nhẫn của mình đi."
Sở Mộ chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón tay, ra hiệu cho nàng. Thật ra đối phó Đại Quỷ đế hoàng và tiểu quỷ căn bản không cần bốn đầu đế hoàng liên thủ. Sở Mộ triệu hoán một hơi ra hết chủ sủng là vì hắn cảm thấy Bất Hủ thàn đang bị một luồng khí tức nguy hiểm tồn tại, càng lúc càng cấp bách.
San tiểu thư vội vàng buông thả hồn niệm, thông qua chiếc nhẫn dò tìm cảm ứng tình hình chung quanh. Nàng lập tức phát hiện chiếc nhẫn buông thả mấy đạo tia sáng bắn ra bốn phương tám hướng.
Mỗi tia sáng ý nghĩa rằng có một cái phong ấn đang rung động, chuyện này cũng có nghĩa cả Bất Hủ thành đang có vô số sinh vật xông phá phong ấn.
Sắc mặt San tiểu thư tái nhợt, từ trước tới giờ Bất Hủ thành vô cùng ổn định, thỉnh thoảng xuất hiện tình trạng phong ấn dao động cũng bị ngăn chặn rất nhanh.
Nhưng mà chẳng biết tình thế nguy cơ trùng trùng lại xuất hiện từ lúc nào, tại sao vô số phong ấn đồng loạt chấn động dị thường như thế này?
Nếu như nói tất cả sinh vật bị phong ấn là tù nhân bị giam giữ trong Bất Hủ thành, vậy thì đám tù nhân này đã bắt tay với nhau cố gắng đột phá phong ấn trói buộc, rõ ràng là muốn tìm đường chạy trốn ra ngoài.
"Tại sao có thể như vậy? Đây là chuyện gì chứ? Ngày hôm qua chúng ta tuần tra vẫn chưa thấy một chút dấu hiệu nào."
San tiểu thư rùng mình một cái, mở miệng nói.
Bất Hủ thành phong ấn cả đống sinh vật, đại đa số là cấp bậc quân chủ, nhưng cấp đế hoàng cũng không thiếu.
Mấy trăm năm qua cũng không có bao nhiêu đầu Hồn sủng cấp đế hoàng xông phá phong ấn thành công. Nhưng lúc này hàng loạt phong ấn rung động không chịu nổi, mức độ nguy hiểm trong Bất Hủ thành khó thể dự liệu.
"Theo sát ta, nếu lạc mất, ta không rảnh quay đầu lại cứu ngươi đâu!"
Sở Mộ nhìn lướt qua San tiểu thư, nói một câu nhàn nhạt.
"Ngươi… ngươi không thể vô tình như vậy."
San tiểu thư tức giận hô lên một tiếng.
Sở Mộ không thèm nói nhảm, trực tiếp nhảy lên trên lưng Mạc Tà, để cho Bạch Ma Quỷ đi phía trước mở đường, Ma Thụ chiến sĩ cản hậu, Phược Phong Linh bảo vệ trên không trung.
Các phong ấn trong khu vực đình viện cổ xưa đã bị Sở Mộ áp chế xuống, tạm thời không có sinh vật nào mang tính uy hiếp xuất hiện.
Nhưng mà trên con đường trở về lại có rất nhiều phong ấn chấn động, Sở Mộ phải rời khỏi trước khi đám sinh vật hung tàn kia thoát ra ngoài. Đồng thời còn phải né tránh sinh vật Dực hệ quần kết thành đội lượn khắp Bất Hủ thành. Hai người cần phải tìm đường nhanh nhất, nếu không bọn họ sẽ bị giam vĩnh viễn ở trong này, khả năng mất mạng là rất cao.
Bởi vì sự tình quá mức cấp bách, Sở Mộ phải liều lĩnh xông thẳng về phía trước, gặp tường phá tường, gặp vật giết vật. Nếu như San tiểu thư không theo kịp thì ráng chịu, dù sao ở tình cảnh hiện tại ngay cả hắn cũng bị nguy hiểm bủa vây.
Dĩ nhiên, Sở Mộ cũng không tuyệt tình như vậy, thời điểm San tiểu thư triệu hồi ra Yêu Linh Hồn sủng bảo hộ mình. Hắn ra lệnh cho Mạc Tà dùng đuôi quấn lấy Yêu Linh kéo đi, việc làm này cũng tương đương với dẫn nàng cùng chạy.
Tốc độ Ma Thụ chiến sĩ rất chậm, hiển nhiên không thể nào theo kịp Mạc Tà, bản thân nó cũng có tác dụng nhất định dưới tình huống gặp phải đông đảo sinh vật bao vây. Sở Mộ dốc hết sức lực, một đường chạy thẳng về phái đại môn Bất Hủ thành.
San tiểu thư thấy Sở Mộ không đến nổi bỏ lại mình tự sinh tự diệt cũng an lòng đôi chút, nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nói:
"Tại sao chúng nó liên hệ với nhau được nhỉ? Hành động cùng lúc phá hư phong ấn rõ ràng là không hề tầm thường, mỗi đạo phong ấn là tồn tại độc lập không thể nào phản ứng lẫn nhau. Trận tai nạn lần này xuất hiện quá mức đột ngột rồi."
"Chờ chúng ta sống sót ra ngoài rồi lại nói tiếp!"
Trên mặt Sở Mộ lộ vẻ trầm trọng, không hề che giấu sự bất an của mình.
Bất Hủ thành so với Mê Cung tù ngục càng thêm đáng sợ. Tuổi thọ nhân loại chỉ khoảng trăm năm, nhưng mà rất nhiều Hồn sủng có thể sống trên trăm năm, thậm chí là ngàn năm.
Lịch sử Thiên Hạ thành tồn tại đã lâu, Bất Hủ thành ra đời cùng lúc với nó. Bên trong Bất Hủ thành phong ấn rất nhiều sinh vật mấy thế kỷ trước, vận mệnh đám sinh vật này vốn phải bị diệt vong ở trong không gian phong ấn. Nếu như chúng nó không chết, ngược lại đột phá xông ra sẽ dẫn đến một tràng phong bạo hủy diệt khủng khiếp.
Sở Mộ sơ sót, hắn chủ quan bỏ sót vấn đề lo liệu hậu kỳ, không ngờ rằng thiếu nữ phản bội vẫn có thể sắp đặt kế hoạch dưới tình huống bị giám sát chặt chẽ như thế.
Đồng thời, Sở Mộ cũng đánh giá thấp dã tâm của thiếu nữ phản bội.
Âm mưu của nàng đã vượt ra khỏi khả năng Sở Mộ tưởng tượng.
Nàng thi triển thủ đoạn ùn ùn, khiến cho Bất Hủ thành không ngừng chấn động, chuyện này cũng đồng đẳng với làm rung chuyển Thiên Hạ Cảnh. Phải biết rằng đây là một khối thổ địa rộng lớn do vô số địa giới tạo thành.
Thủ đoạn có thể khiến cho một địa cảnh phải chấn động, một con người có sức ảnh hưởng to lớn như thế chỉ có mỗi Thiên Hạ vương giả.
Nhưng mà thiếu nữ phản bội làm được.
Đây là một tràng âm mưu được chuẩn bị từ lâu.
Cách Thiên Hạ Cảnh bảy trăm dặm về phía đông, bên trong Điệp Thiên mê giới mịt mờ trường tồn cùng thiên địa, một dòng Thiên Tuyền bàng bạc tựa như thang trời từ Tiên giới đổ xuống nhân gian. Thác nước tỏa ra khí thế khổng lồ vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại, chỉ riêng cảnh tượng tráng lệ, nguy nga đã khiến cho vô số phàm phu tục tử ngẩng đầu kính ngưỡng, hoàn toàn không có dũng khí đến gần.
Bên trong Điệp Thiên Mê giới có rất nhiều vẫn thạch trôi nổi ở giữa không trung, Thiên Phong tàn sát bừa bãi điên cuồng xoay tròn gây ra sức hủy diệt cường đại, khí lưu đục ngầu luôn luôn tồn tại ở trong không gian Điệp Thiên. Từng dãy sơn mạch kéo dài tít tắp như ẩn như hiện trong mây, mỗi khối núi non khổng lồ từ từ di động mang theo áp lực kinh người. Tất cả những điều đó chỉ chứng minh một điều duy nhất, đó là khu vực này vốn không dành cho nhân loại sinh tồn.
Thử nghĩ xem, đến tột cùng phải có lực lượng khổng lồ cỡ nào mới có thể nhấc một tòa sơn mạch bay lên trời cao vạn thước? Sau đó giữ chặt chúng nó trôi nổi ở giữa không trung ngàn năm không đổi, hết thảy mọi thứ tồn tại trong Điệp Thiên Mê giới luôn luôn di động theo quỹ tích vĩnh viễn bất biến.
Điệp Thiên Mê giới xưa nay vô cùng bí ẩn, từng góc cây, ngọn cỏ, mây, gió, núi non, sinh vật cũng đồng dạng như thế. Sử liệu của nhân loại vốn không có ghi lại bất kỳ tin tức nào. Điệp Thiên ý chỉ tầng trời, cho đến nay không có người nào biết được trời cao bao nhiêu. Bởi vì nhân loại không có cách nào lên lên đỉnh cao nhất của Điệp Thiên Mê giới.
Điệp Thiên là Mê giới cấp mười, tất cả cấm địa cấp mười vốn không phải địa phương nhân loại có thể bước vào. Ít nhất ngay cả cường giả Hồn Hoàng cũng không dám lỗ mãng xông vào.
Nhưng mà Điệp Thiên đặc thù vốn không phải vì được gọi là Mê giới cấp mười, thậm chí ý nghĩa cấp mười cũng không thể hình dung đầy đủ sự nguy hiểm của nó.
Coi như là cường giả tối cường trong trận doanh Hồn Hoàng cũng không dám vỗ ngực tự xưng mình có thể xông qua Điệp Thiên.
Cách đây rất lâu, Sở Mộ đã từng ngẩng đầu chiêm ngưỡng thế giới tráng lệ này, hắn không biết thế giới đó là tồn tại ra sao, không biết được bên trong đó cất giấu bao nhiêu bí ẩn hấp dẫn lòng người.
Sau khi Phược Phong Linh đạt tới cấp đế hoàng, Sở Mộ rất thích mạo hiểm bắt đầu tìm hiểu Điệp Thiên Mê giới.
Sở dĩ nơi này được gọi là Điệp Thiên, đó là vì nó hình thành từ vô số sơn mạch, núi non chồng chất tầng tầng lớp lớp.
Sở Mộ đặt chân vào Điệp Thiên mới chính thức hiểu được vì sao mọi người kính ngưỡng nó, sợ hãi nó từ tận đáy lòng. Bởi vì lấy thực lực của hắn chỉ có thể xâm nhập Đệ nhất trọng thiên.
Lúc ấy trong tay Sở Mộ là bốn đại đế hoàng, thực lực toàn lực bộc phát, dốc hết thể lực cũng chỉ lăn lộn trong Đệ nhất trọng thiên vài ngày. Nếu muốn bước vào Đệ nhị trọng thiên căn bản là người si nói mộng.
Tầm mắt có thể tùy ý nhìn xa trông rộng, cõi lòng có thể rộng lớn bao la. Nhưng ở trong Điệp Thiên Mê giới tồn tại vô số nguy hiểm, không cẩn thận đặt chân nhầm một bước là vạn kiếp bất phục. Thác nước Thiên Tuyền từ trên cao đổ xuống mang theo áp lực khổng lồ, lấy thực lực sơ niệm Hồn Hoàng của Sở Mộ chỉ có tư cách thấy được đoạn suối nho nhỏ dưới cùng của nó.
Điệp Thiên - Đệ nhị trọng thiên và Đệ nhất trọng thiên cách nhau bởi một bức tường gió, bên trong tường gió xuất hiện rất nhiều dòng khí lưu hỗn loạn, uy lực cực mạnh. Đồng thời còn có sơn thể đủ mọi kích cỡ không ngừng đảo quanh. Nếu như hãm thân trong đó rất dễ bị mất phương hướng, dốc tận lực lượng chống đỡ thiên tai rồi sức cùng lực kiệt đón nhận tử vong.
Cuồng phong đen nhánh gào thét, sức gió tàn phá bốn phương, không gian rung động ầm ầm. Đệ nhị trọng thiên nổi danh là tử địa diệt sát Hồn Hoàng, điểm đặc thù là bên trong có một tòa sơn mạch khổng lồ kéo dài hàng chục dặm.
Tuy rằng nhân loại gọi nó là sơn mạch, trên thực tế đó là khu vực cao nguyên bát ngát lơ lửng trên không trung.
Khối cao nguyên này bị cuồng phong bào mòn, tàn phá không chịu nổi. Mặt trên bằng phẳng, trơn láng vô cùng, ranh giới ngoài cùng là sườn đồi dài hơn ngàn trượng.
Khu vực trung tâm cao nguyên có một ngọn đồi trồi lên, tựa như tế đài hùng vĩ tập trung lực lượng của cả vùng đất.
Dõi mắt nhìn ra xa một chút, trên một sườn núi khuất gió, một gã nam tử tóc dài đứng yên nơi đó, lặng lẽ nhìn trời.
Cuồng phong đập vào mặt hắn không hề phản ứng, trên đầu là một đàn Dực hệ Hồn sủng không ngừng đảo quanh.
Đàn chim khổng lồ này là dân bản xứ trong Đệ nhị trọng thiên, một khi có ngoại địch xâm lấn, chúng nó sẽ quần kết thành đội giết chết đối phương.
Lúc ban đầu, Sở Mộ dừng bước tại ranh giới Đệ nhị trọng thiên chính là vì đàn chim khổng lồ này.
Thế mà đàn chim khổng lồ mấy chục con bay qua đỉnh đầu nam tử tóc dài, mặc dù có vẻ kích động nhưng chậm chạp không dám hạ thủ.
Gã nam tử bình yên bất động, trong mắt hắn không hề tồn tại đám Dực hệ Hồn sủng kia.
"Chỗ này rất tốt, có thể nhìn bao quát hết Thiên Hạ thành."
Gã nam tử nở nụ cười tà dị.
Nụ cười của hắn rất đẹp, rất mê hồn, khẳng định bên trong nụ cười có sức sát thương tuyệt đối với nhóm tiểu thư quý phụ con nhà danh giá. Nhưng thật ra đây chỉ là nụ cười bình thường của hắn, ở trong lãnh thổ Điệp Thiên Mê giới, hắn không cần phải che giấu vẻ mặt giả dối của mình.
Gã nam tử lẩm bẩm tự nói rất lâu.
Trên đời này hẳn là chỉ có một mình hắn thấy hết được bóng dáng Thiên Hạ thành, cái bóng này từ xưa tới nay chưa bao giờ an phận.