Sủng Mị

Chương 745: Man cốc nguy cơ

Mạo hiểm lớn như vậy chính là vì tình thế bắt buộc, cuối cùng biến thành dã tràng xe cát biển đông, nếu đổi lại là ai cũng sẽ phát điên giống như hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Tôn Khải Minh mới dần dần tỉnh táo lại.

"Nơi này không có thi thể Tích tộc, không thể nào là bộ lạc đầm lầy phía tây nhanh chân đến trước. Chẳng lẽ là cái tên Thu Địch hỗn đãn lấy đi, sau đó giả bộ làm như không biết? Không thể nào, Thu Địch vừa tới Tây giới, không thể nào biết được tin tức Linh nguyên, hơn nữa hắn mới tới Thất Sắc thành lần đầu tiên cách đây không lâu."

"Chẳng lẽ… chẳng lẽ là ba vạn người Thất Sắc thành may mắn còn sống sót?"

"Man cốc có một mảng lớn Báo tộc sinh sống, bọn họ đến Man cốc nhất định phải chết, hiện tại còn sống nhất định là bên trong ẩn giấu cao thủ. Hừ hừ, lại dám nuốt trọn đồ của Tôn Khải Minh ta. Đúng là chán sống rồi, bất kể là ai, phải bắt hắn phun ra toàn bộ!"

Tôn Khải Minh tức giận mặt mày đỏ bừng, cắn răng lầm bầm.

Sau khi nói xong, Tôn Khải Minh nhảy lên lưng Hồn sủng chạy tới Man cốc.

Cách Man cốc còn một đoạn khá xa.

Tôn Khải Minh khống chế Uyên Thú một đường phóng chạy như bay. Nhưng theo quá trình hắn đến gần Man cốc, nét kinh hãi trên mặt hắn biểu hiện càng sâu.

Bởi vì trên đường đi tới Man cốc, Tôn Khải Minh nhìn thấy cả đống thi thể chồng chất như núi.

Đó là thi thể Báo tộc.

Tôn Khải Minh không dám tin tưởng Báo tộc đột nhiên biến mất lại nằm ở đây, hơn nữa đã biến thành thi thể lạnh giá.

Quan trọng nhất là trong sơn lĩnh còn lưu lại dấu vết chiến đấu, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là do lực lượng cấp đế hoàng tàn phá.

"Làm sao có thể … điều này sao có thể?"

Tôn Khải Minh sợ hãi ngây người, lực lượng Báo tộc vô cùng khổng lồ, như thế nào lại bị tiêu diệt đơn giản như vậy?

Bộ lạc bị giết sạch, cho dù Báo Hoàng không chết khẳng định cũng đã bỏ trốn mất dạng.

Mới đầu Tôn Khải Minh cho rằng người kia sử dụng "điệu hổ ly sơn" mang đi tất cả Linh nguyên. Nhưng hắn không nghĩ tới người kia lại có năng lực tiêu diệt Báo tộc.

Nếu đã như vậy, nhân vật bảo vệ ba vạn người đi tới Man cốc phải là cường giả cấp đế hoàng.

Tôn Khải Minh run sợ một trận, nếu như có Hồn sủng cấp đế hoàng, một mình hắn vốn không phải là đối thủ của tên kia. Dù sao hắn chỉ có một con chuẩn đế hoàng, thực lực xếp hàng chót trong trận doanh đế hoàng Tây vực. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Tôn Khải Minh biết rõ Hồn sủng sư khống chế chuẩn đế hoàng sẽ phải có một đám Hồn sủng khác cấp bậc quân chủ đỉnh phong trở lên. Tôn Khải Minh bây giờ còn không biết thực lực đối phương cao thấp như thế nào, vì thế hắn không dám lỗ mãng giết tới.

"Không được, phải đi tìm La Hắc. Nếu thực lực của tên kia quá mạnh, ta tiến vào nhất định sẽ chết."

Tôn Khải Minh cũng không ngốc, một người có thể tiêu diệt bộ lạc Báo tộc và đánh bại Báo Hoàng vốn không phải hạng người dễ trêu chọc.

Tôn Khải Minh nhìn lướt qua Man cốc, hành động không hề do dự chút nào, trực tiếp khống chế Uyên Thú xoay người rời khỏi.

Bên trong Man cốc.

Một trận nguy cơ khiến cho Sở gia lo lắng bất ngờ ập đến, tới quá đột ngột, quá mức hung mãnh.

Chính là ôn dịch đáng sợ.

Mặc dù Sở Thiên Lâm đã hoàn thành công việc thanh tẩy thi thể trong Man cốc. Nhưng mà sơn cốc ba mặt giáp núi, một mặt chỉ là lối đi nhỏ hẹp, không khí rất khó lưu thông, ngay cả dòng nước cũng lưu động chậm chạp. Cuối cùng một trận bệnh dịch bộc phát, đã có mấy trăm người bị bệnh, hơn nữa còn đang lây lan và chuyển biến xấu với tốc độ chóng mặt.

Đối với một chủng tộc, ôn dịch chính là độc khí của tử thần, mỗi lần xuất hiện sẽ giết chết vô số người.

Những dược sư của Sở gia không có bất kỳ phương pháp xử lí nào đối với ôn dịch, chuyện duy nhất có thể làm cách xa nơi phát sinh ôn dịch, cũng có nghĩa là bắt buộc phải rời khỏi Man cốc.

"Đây … bây giờ phải làm thế nào đây?"

Sở Thiên Hằng vô cùng buồn bực, đang chắp tay đi qua đi lại trong lều.

Phần lớn thành viên Sở gia đều là Hồn sủng sư, năng lực chống cự có lẽ khá hơn một chút. Chẳng qua là ôn dịch ập tới không một tiếng động, không có ai dám bảo đảm Hồn sủng sư sẽ không bị ôn dịch lây lan. Một khi số người tử vong tăng cao, tốc độ ôn dịch lan tràn lại càng kinh khủng.

Sở Mộ đứng trong lều im lặng suy nghĩ, tin tức kia cũng làm cho Sở Mộ bất ngờ trở tay không kịp. Cho dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng không có cách nào xử lý đám sinh vật gây ra ôn dịch.

Đám sinh vật gây ra ôn dịch nhỏ đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, có lẽ tùy tiện một ngọn lửa là có thể đốt chết nó. Nhưng mà một khi sinh vật ôn dịch lớn mạnh, trừ phi giết sạch tất cả những người bị lây ôn dịch và cách ly nhanh chóng. Nếu không, coi như là lực lượng cấp đế hoàng cũng vô pháp giải quyết.

Từ trước tới nay, Sở Mộ không có chú ý đến loại nguy cơ thế này, đến khi chân chính gặp phải mới biết được ôn dịch đáng sợ đến cỡ nào.

"Khuynh Tư ở chỗ này là tốt rồi."

Sở Mộ thở dài một hơi bất đắc dĩ.

Sợ rằng trên đời này chỉ có Linh sư mới có biện pháp đối phó chuyện này.

Sở Mộ đi ra bên ngoài liền nhìn một đống người bị ôn dịch lây lan, càng lúc càng nhiều người nằm trong lều hô hấp nặng nhọc, hoặc là mặt mày tái nhợt ngủ mê man. Trong lòng hắn thật sự lo âu, cố gắng suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Tây Vực thành.

Trải qua một trận đại chiến giành lấy quyền khống chế Tây Vực thành. Hiện tại nội thành đã được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, thi thể nhân loại và Hồn sủng cũng được chôn cất cẩn thận. Nhưng mùi máu tanh nồng vẫn còn phảng phất trong không khí.

Bên trong phủ thành chủ.

La Hắc dùng ánh mắt tức giận nhìn Tôn Khải Minh.

"Ngươi nói là có người đoạt mất Linh nguyên của chúng ta. Hơn nữa, người này là cường giả cấp đế hoàng?"

La Hắc lộ vẻ căng thẳng, đồng thời cũng giận dữ có thể bộc phát bất cứ lúc nào

"Ừ, cư dân Thất Sắc thành đang ẩn núp trong Man cốc, Báo tộc diệt vong khẳng định liên quan đến người kia. Chỉ có điều ta không thể xác định hắn bây giờ còn ở chung với đám dân chạy nạn hay không!"

Tôn Khải Minh lạnh nhạt nói.

"Họ Thu hồn đản kia đang ở đâu?"

La Hắc hỏi tới.

"Đã giết tới lãnh địa của bộ lạc đầm lầy phía tây rồi. Nếu thật sự đánh nhau, trong vòng mười ngày chắc chắn không về được."

Tôn Khải Minh nói.

"Chúng ta cùng nhau đi đến Man cốc truy tìm người kia."

La Hắc lạnh lùng nói.

"Nhưng … nếu thực lực của hắn mạnh hơn hai người chúng ta thì sao?"

Tôn Khải Minh thấp giọng hỏi một câu.

"Hừ, hắn mạnh như thế đã sớm dẫn ba vạn cư dân Thất Sắc thành chạy ra ngoài rồi, không cần thiết dựa vào địa hình Man cốc phòng thủ. Hắn nhiều nhất chỉ có một con Hồn sủng chuẩn đế hoàng."

La Hắc lập tức khẳng định.

La Hắc và Tôn Khải Minh đều là cường giả Hồn Hoàng, La Hắc nhanh chóng giao nhiệm vụ quét dọn bộ lạc đầm lầy phía tây còn sót lại cho người khác chỉ huy. Còn bản thân mình và Tôn Khải Minh lặng lẽ xuyên qua phòng tuyến của đối phương, tăng tốc chạy về phía Man cốc.

"Đống thi thể này tương đương với gấp hai lần tộc quần cấp chín, cho dù cộng thêm Báo Hoàng cũng không có gì đáng ngại. Ta và ngươi bất kỳ người nào cũng có thể giải quyết."

La Hắc đứng trong sơn lĩnh, quét mắt đánh giá tình huống nơi này.

"Vậy thì hiện tại chúng ta tiến vào cốc? Đám người Thất Sắc thành xử lý thế nào đây?"

Tôn Khải Minh hỏi.

"Ai biết trong đó có người nào biết bí mật Linh nguyên hay không?"

Giọng nói La Hắc đột nhiên sắc lạnh.

Trên mặt La Hắc từ từ xuất hiện nụ cười gian trá, tựa hồ đã nghĩ ra một kế hoạch không tệ.

Man cốc, trong lều lớn Sở gia.

"Tộc trưởng, tộc trưởng, ngoài cốc đi tới hai cường giả, một vị trong đó tự xưng là La giới chủ, một vị khác là Thương Minh - Tôn đại nhân. Bọn họ nói nhận được thư tín của chúng ta nên cố ý chạy tới cứu viện."

Một gã thành viên Sở gia canh giữ ở ngoài cốc vội vàng chạy vào, dùng giọng nói kích động bẩm báo Sở Thiên Hằng.