Truyện Tiên Hiệp - Trà TruyệnMà ở bên trong đại sảnh, hai người La Hắc và Tôn Khải Minh uất ức không nói nên lời, cuối cùng vẫn phải hạ giọng nói:
"Người này chịu xuất thủ nhất định là Tai Hoang ổn định hơn phân nửa, nhưng mà hắn muốn tìm Sở gia ở Thất Sắc thành, vị trí Thất Sắc thành rất gần Linh nguyên. Nếu như hắn nhận ra Linh nguyên tồn tại, lấy tính cách của hắn sợ rằng không chấp nhận nuốt một mình, rất có thể sẽ trực tiếp tố giác hai người chúng ta."
"Yên tâm, Sở gia trong miệng hắn đoán chừng đã bị bộ lạc đầm lầy phía tây diệt tuyệt rồi, hắn đến Tây vực chính là muốn phát tiết tâm tình. Chúng ta đúng lúc dùng hắn giải quyết mấy con đế hoàng khó chơi của đầm lầy phía tây. Thế nhưng, để phòng ngừa vạn nhất, ngày mai ta sẽ phái binh đối kháng bộ lạc đầm lầy phía tây, sau đó ngươi tìm một cơ hội đảo quanh Thất Sắc thành và dãy núi Man Sơn, giả bộ quét dọn bộ lạc Báo tộc nơi đó. Tóm lại không được để cho tên kia dưới cơn nóng giận Thất Sắc thành bị hủy chạy tới dãy núi Man Sơn. Nếu không, hắn nhất định sẽ phát hiện ra mỏ Linh nguyên."
La Hắc chậm rãi nói.
"Tại sao không phải là ngươi đi?"
Tôn Khải Minh bất mãn hỏi ngược lại.
Dãy núi Man Sơn còn có bộ lạc Báo tộc sinh sống, huống chi xuyên qua phòng tuyến bộ lạc đầm lầy phía tây tiến vào Thất Sắc thành là việc tương đối nguy hiểm. Lỡ may gặp phải Hồn sủng cấp đế hoàng dây dưa rồi bị quân đoàn Tai Hoang bao vây, Tôn Khải Minh hắn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
"Ta sẽ phối hợp với họ Thu quét dọn Tai Hoang ở khu vực nam bộ, lúc này còn so đo nhiều như vậy làm gì? Nếu như bị phát hiện, ta và ngươi nửa đời sau sẽ uống trà mốc, ăn bánh bao thiu trong Mê Cung tù ngục đó!"
La Hắc thở dài một hơi, nhỏ giọng khuyên nhủ đồng bọn.
"Được rồi."
Tôn Khải Minh đành phải gật đầu bất đắc dĩ.
"Còn nữa, những người biết bí mật Linh nguyên, có thể giải quyết thì giải quyết hết đi!"
La Hắc dặn dò cẩn thận.
"Biết rồi."
Tôn Khải Minh khoát tay áo, xoay người rời khỏi đại sảnh.
---------
Man cốc.
Sở Mộ sau trận đại chiến đã nghỉ ngơi được hai ngày.
Trong đám Hồn sủng của hắn, ngoại trừ Chiến Dã và Dạ Lôi Mộng Thú còn có lực chiến đấu, những Hồn sủng khác đều mỏi mệt không chịu nổi. Bao gồm Mạc Tà cũng đang ngáy vang như sấm bên trong không gian Hồn sủng.
Sở Mộ biết, nếu như bộ lạc đầm lầy phía tây đánh tới vào lúc này, nhất định phải dựa vào mấy vị sư thúc Đại Sở thế gia và thành viên Sở gia trấn thủ sơn đạo. Còn chính hắn phải nghỉ ngơi năm, sáu ngày mới có thể khôi phục lực chiến đấu.
"Sở Mộ ca ca, Sở Mộ ca ca!"
Sáng sớm, Sở Y Thủy hoạt bát chạy vào trong lều Sở Mộ.
"Chuyện gì?"
Sở Mộ dùng nước giội vào mặt cho tỉnh táo, thuận tiện mở miệng hỏi.
"Thư tín của chúng ta đã truyền được ra ngoài liên lạc với ngoại giới. Ngoại giới hồi âm nói từ ngày hôm qua, giới chủ đã mang binh đối kháng với Tai Hoang, bây giờ đã giết đến gần vị trí phía nam Tây vực, tình huống lạc quan đại khái trong vòng một tuần sẽ tới Thất Sắc thành."
Sở Y Thủy kích động nói.
"Ừ, rất tốt, mọi người được cứu rồi."
Trên mặt Sở Mộ cũng hiện lên nụ cười vui vẻ.
Hẳn là các thế lực lớn đã đem binh đối kháng với bộ lạc đầm lầy phía tây, nói như vậy đối phương khẳng định không dám dừng lại trong lãnh thổ nhân loại quá lâu, không bao lâu nữa sẽ phải triệt binh lùi về cố thổ.
Khi bộ lạc đầm lầy phía tây triệt binh tới dãy núi Man Sơn nhất định sẽ cực kỳ tức giận, nếu chúng phát hiện mỏ Linh nguyên đã sớm không cánh mà bay. Vậy thì chuyến mang binh công thành nhân loại hoàn toàn vô ích rồi.
"Hồn sủng sư đưa tin đã nói cho ngoại giới biết hơn ba vạn cư dân Thất Sắc thành còn sống, bọn họ cũng nói chúng ta còn sống đúng là một kỳ tích. Phải biết rằng cả Tây vực bao gồm Tây Lăng vực, Lăng Hà vực, số người tử vong đếm không hết. Ngược lại Thất Sắc thành chúng ta gặp Tai Hoang nghiêm trọng nhất lại bình an sống sót."
Sở Y Thủy vừa nói đến đây, thanh âm càng lúc càng nhỏ. Bởi vì cư dân ba địa vực kia đã bị Tai Hoang giết sạch hầu như không còn, thử nghĩ đến cảnh tượng máu chảy đầm đìa, thây chất thành núi cũng đáng sợ lắm rồi.
"Đừng khổ sở nữa, từ từ rồi cũng tốt hơn thôi!"
Sở Mộ thấy khuôn mặt nàng lộ vẻ buồn bã liền an ủi một câu.
"Ừ, cũng may Thất Sắc thành có đại anh hùng Sở Mộ ca ca, nếu không chúng ta cũng bị bộ lạc đầm lầy phía tây giết chết rồi. Sở Mộ ca ca là đại anh hùng trong lòng ta."
Vừa nói dứt lời, Sở Y Thủy bỗng nhiên nhiệt tình ôm lấy cổ Sở Mộ, chu đôi môi nhỏ nhắn tặng cho hắn một nụ hôn ướt nhẹp.
Sở Mộ còn chưa kịp phản ứng thì Sở Y Thủy đã chạy trốn thật nhanh, bỏ lại Sở Mộ lúng túng đứng ngây người tại chỗ.
Đúng như lời Sở Y Thủy nói, Tây giới đã bắt đầu phái binh đối kháng chính diện với bộ lạc đầm lầy phía tây.
Trước đó mấy ngày, thông qua Hồn sủng sư đưa tin, các cư dân ẩn núp trong Man cốc đã biết được một ít tình hình chiến đấu ở bên ngoài. Nhưng mà đến ngày thứ tư, chẳng biết tại sao nhóm Hồn sủng sư đưa tin ngược lại không còn cách nào lẻn ra ngoài nữa.
"Mọi người đừng lo lắng, chúng ta ở tại Man cốc rất an toàn, cuộc chiến tranh này nhất định sẽ kéo dài rất lâu. Chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, sẽ có một ngày bộ lạc đầm lầy phía tây bị đánh lùi. Rồi chúng ta sẽ trở về Thất Sắc thành sinh sống như cũ."
Sở Thiên Lâm cao giọng nói với mọi người trong cốc.
Bởi vì không có tin tức nên tất cả mọi người đều lo lắng, bọn họ nghĩ rằng sẽ bị vây chết tại nơi này. Vì thế Sở Thiên Lâm mới vội vàng ra mặt xốc lại tinh thần cho bọn họ.
Man cốc an toàn giúp cho mọi người không đến nổi tuyệt vọng, trong đoạn thời gian này đã có một số Hồn sủng sư sử dụng Thổ hệ Hồn sủng xây dựng phòng ốc đơn sơ, để cho mọi người sinh sống thoải mái hơn một chút.
Trong lều lớn Sở gia.
"Theo lý thuyết, nếu biết được Thất Sắc thành chúng ta còn có người sống, bọn họ hẳn là phái binh tới đây giải cứu mới đúng. Hơn nữa vẫn tiếp tục duy trì liên lạc song phương để hiểu rõ tình hình, tại sao hai ngày này không có một chút tin tức?"
Sở Thiên Hằng nhíu mày nói.
Những người sống sót vượt qua đại nạn Tai Hoang vốn phải được trọng điểm cứu viện, trong ba địa vực ở nam bộ chỉ có cư dân Thất Sắc thành còn sống, thân là giới chủ biết được nơi này còn sống hơn ba vạn người khẳng định phải nghĩ biện pháp chạy tới giải cứu bọn họ một cách nhanh nhất. Hết lần này tới lần khác theo tình hình chiến đấu mấy ngày hôm trước hình như nơi này bị người ta bỏ lơ rồi.
"Chờ một chút đi, chúng ta trú ẩn trong cốc tương đối an toàn, trở về chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi."
Sở Thiên Lâm cố gắng giải thích.
Thất Sắc thành.
Hoàng hôn chiếu xuống tòa thành rộng lớn, hiện tại đã biến thành bãi phế tích thê lương, cô quạnh.
Bộ lạc đầm lầy phía tây đã chiếm đoạt nơi này sau khi cư dân Thất Sắc thành rời khỏi, trở thành chủ nhân khống chế tòa thành này và những khu vực lân cận. Trên đường phố, nhà cửa, tường thành thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Hồn sủng hoang dã đi đi lại lại, quân đoàn bộ lạc đã chia ra hình thành một dãy phòng tuyến quy mô lớn xung quanh tòa thành, trình độ phòng ngự vô cùng vững chắc.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ dần dần giảm xuống. Nhân loại thích ánh nắng ấm áp rực rỡ, nhưng mà sinh vật của bộ lạc đầm lầy phía tây hoàn toàn ngược lại, chỉ có ban đêm mới là lĩnh vực chúng nó ưa thích, hiện tại đã có không ít sinh vật nằm duỗi dài dưới mặt đất lạnh băng, hưởng thụ gió đêm thổi tới, sau đó mở cái miệng rộng đầy răng lởm chởm tựa như cá sấu ngáp một hơi thoải mái.
Bộ lạc đầm lầy phía tây là Tích tộc, chân sau rất dài có thể đứng thẳng lên giống nhân loại, chân trước không phải là móng vuốt, mà là hai mảnh chất sừng dày cộm tương tự vó ngựa, ở giữa có một lớp màng bao quanh. Ngoài ra phía trên cánh tay còn có một hàng răng cưa thật dài, trình độ sắc bén có thể chém đứt nham thạch như cắt đậu hũ.