Sủng Mị

Chương 600: Trận hình sát thủ - Không bằng cặn bã

Ngô Công nhất tộc là sinh vật hiếp yếu sợ mạnh, Vạn Túc Ngô Công nhận ra sinh vật này có lực lượng uy hiếp đối với mình. Nếu như chiến đấu tại nơi này sẽ phá hủy sào huyệt của nó, hơn nữa sẽ có vô số Thiên Túc Ngô Công đồng tộc bị lực lượng xung kích giết chết oan uổng.

Vạn Túc Ngô Công khẳng định sẽ chém giết một trận phân thắng bại với Chiến Dã tại khu vực khác, xem như báo thù rửa hận cho đồng tộc của mình. Nhưng nó không thể nào bộc phát toàn lực tại nơi này, làm như vậy sẽ có chết thêm không ít Thiên Túc Ngô Công, đây là hao tổn mà nó không thể chấp nhận nổi.

Rốt cuộc Vạn Túc Ngô Công ngừng lại, không có tiếp tục công kích Chiến Dã.

"Tê tê tê!"

Vạn Túc Ngô Công tức giận kêu lên cảnh cáo.

Vạn Túc Ngô Công nói cho Chiến Dã biết, chỉ cần dám giết một con Ngô Công nữa sẽ lập tức liều mạng với Chiến Dã.

"Rống!"

Chiến Dã gầm lên một tiếng, nó đã biết Vạn Túc Ngô Công không có đảm lượng đánh một trận với mình, chậm rãi xoay người đi về phía Sở Mộ.

Vạn Túc Ngô Công không có di động, đám Ngô Công cao đẳng cấp quân chủ chung quanh nó ngẩng cao đầu lên ngó chừng bóng lưng Chiến Dã. Ở trên người sinh vật này có khí tức khiến cho chúng nó cực kỳ sợ hãi, đó là khí tức sinh ra từ hàng trăm hàng ngàn tính mạng Ngô Công lưu lại.

Sở Mộ vẫn đứng yên tại chỗ không nói một lời, Vạn Túc Ngô Công xuất hiện làm cho Sở Mộ kinh hãi. Nhưng hắn càng thêm rung động chính là Chiến Dã đã có lực lượng chấn nhiếp bá chủ sào huyệt, không ngờ hắn lại có thể bình an rời khỏi nơi này.

Lần này trong mắt Sở Mộ nhìn tới Chiến Dã hoàn toàn khác xưa, đây là một con Hồn sủng cường đại đã tiếp nhận vinh quang vương giả chân chính.

Từ trước tới giờ Sở Mộ vẫn luôn tin tưởng Hồn sủng của mình sẽ có ngày đạt tới cảnh giới quân chủ đỉnh phong, tin tưởng rằng chúng nó sẽ đứng ở vị trí cao nhất trong lĩnh vực Hồn sủng. Chẳng qua là hắn không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa còn phát sinh ở trên người Chiến Dã. Giờ phút này hắn cảm giác được trong lòng mình đang có ngọn lửa bốc cháy hừng hực, khiến cho máu huyết trong người hắn sôi lên sùng sục.

Thực lực Chiến Dã đã tiếp cận quân chủ đỉnh phong, Sở Mộ vốn có dự định để cho Hồn sủng của mình đánh một trận với Vạn Túc Ngô Công. Dù sao cơ hội chiến đấu đỉnh cao như thế này cũng không nhiều lắm.

Nhưng mà Sở Mộ biết linh hồn Chiến Dã thăng hoa không thể nào duy trì quá lâu, tiếp tục chiến đấu Vạn Túc Ngô Công không có ý nghĩa gì, hiện tại lập tức rời khỏi nơi này để tiến hành trị liệu cho Chiến Dã. Đồng thời cho nó nghỉ ngơi hồi sức, ổn định thực lực mới là vấn đề quan trọng hàng đầu.

"Gào!""

Vạn Túc Ngô Công lại gầm thét đuổi Chiến Dã đi, Sở Mộ dẫn Chiến Dã men theo thông đạo nhanh chóng rời khỏi vực sâu.

Lối đi này là con đường tạm thời đào ra, nó nối liền với thông đạo lúc trước Mạc Tà và Chiến Dã tách ra.

Trên thực tế phía trên thông đạo này có một lổ hổng, từ nơi đó có thể trực tiếp rời khỏi hang động. Lúc trước Cẩn Nhu công chúa vì muốn làm rối loạn nữ chủ thượng truy tung, cho nên cố ý đi nhiễu vài vòng trong hang động rồi mới chạy lên trên mặt đất.

"Chiến Dã, trở lại không gian Hồn sủng đi, tiêu hao thể năng quá nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Sở Mộ biết bây giờ Chiến Dã đang ở giai đoạn tiềm lực hoàn toàn bộc phát, rất có thể là lực lượng tối cường cả đời nó chỉ có một lần. Nhưng mà Sở Mộ lại càng quan tâm đến tính mạng Chiến Dã hơn.

"Rống!"

Chiến Dã chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn lên phía trên.

Thực lực Chiến Dã đã đạt tới quân chủ đỉnh phong, năng lực cảm giác lực mạnh mẽ hơn trước gấp mấy lần. Nó có thể cảm giác được trên kia đang có một nhóm địch nhân, chính là thủ hạ của nữ chủ thượng vẫn luôn truy đuổi Sở Mộ.

Trong rừng rậm.

Cẩn Nhu công chúa mờ mịt, lầm lũi tiến về phía trước, nàng đã trải qua một trận truy đuổi sinh tử nên cảm giác thân thể và tinh thần mỏi mệt dị thường.

Nàng triệu hoán hai con chủ sủng đi ở bên cạnh, Bạch Ma vẫn trôi nổi trên không trung, quét mắt nhìn động tĩnh bốn phía.

Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ mang Cẩn Nhu công chúa tiến về phía trước, thái độ vô cùng cảnh giác. Ở trong rừng rậm ngoại trừ đám sát thủ tồn tại, còn có rất nhiều Hồn sủng hoang dã, chúng nó tùy thời đều có thể phát động công kích đối với người lạ xâm nhập lãnh địa.

Hiện tại thời gian đột phá cảnh không còn nhiều lắm, Cẩn Nhu công chúa phải lập tức xuyên qua rừng rậm đi tới bờ đông Thần Hồ, nếu không nàng sẽ bị loại bỏ tại cảnh thứ bảy.

"Công chúa, công chúa!"

Bỗng nhiên một thanh âm nữ tử từ xa truyền tới.

Cẩn Nhu công chúa và Hồn sủng lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng ứng phó, ánh mắt bọn họ tập trung vào nữ Hồn sủng sư đang vội vàng chạy tới.

Sau khi Cẩn Nhu công chúa thấy rõ hình dạng của nữ Hồn sủng sư này, trên khuôn mặt tái nhợt liền xuất hiện nụ cười vui sướng.

Nữ nhân này là hộ vệ của nàng, cũng là một Hồn sủng sư am hiểu dã luyện, Cẩn Nhu công chúa dựa vào nàng sẽ có thể rời khỏi khu rừng này an toàn.

"Công chúa, tại sao sau khi tiến vào Mê giới, Hồn sủng của ta không thể phát hiện ra khí tức của ngài? Cho tới bây giờ mới đột nhiên cảm nhận được vị trí."

Nữ hộ vệ đi tới gần Cẩn Nhu công chúa rồi hỏi.

Uyên Ương thảo là một loại linh vật đặc thù dùng để tìm kiếm đồng bạn, mỗi gốc Uyên Ương thảo đều có mùi hương khác nhau. Nếu cho Hồn sủng khứu giác bén nhạy ngửi một gốc Uyên Ương thảo sẽ có thể thông qua mùi hương tìm kiếm rất dễ dàng.

"Có người bố trí bẫy rập muốn hãm hại ta."

Cẩn Nhu công chúa nhàn nhạt hồi đáp.

"Bẫy rập? Chẳng lẽ là đám người lúc trước?"

Nữ hộ vệ kinh ngạc hỏi.

Cẩn Nhu công chúa gật đầu nói:

"Hẳn là cùng nhóm!"

"Bọn họ đến tột cùng có ý đồ gì?"

Nữ hộ vệ tiếp tục hỏi tới.

Địa vị và thân phận Cẩn Nhu công chúa vô cùng cao quý tại Yểm Ma cung, đồng thời cũng được thế lực Yểm Ma cung bảo vệ. Cho dù những thế lực khác có ác ý cũng không dám hạ thủ đối với nàng, ít nhất là dưới trường hợp ban ngày ban mặt thế này lại càng hiếm thấy.

Nhưng mà đám địch nhân kia đã hai lần hạ thủ đối với Cẩn Nhu công chúa. Chỉ có điều từ trước tới giờ Cẩn Nhu công chúa vẫn luôn chú trọng kết giao, hầu như không có thù hận với bất kỳ người nào, tại sao lại có người tìm trăm phương ngàn kế muốn bắt giữ nàng chứ?

"Trước tiên rời khỏi nơi này đã."

Cẩn Nhu công chúa không có nói nhiều, nàng nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này, nhất là nữ chủ thượng thực lực đáng sợ kia. Nếu không bản thân nàng vẫn luôn ở trong tình cảnh nguy hiểm.

Nữ hộ vệ lập tức đi trước dẫn đường cho Cẩn Nhu công chúa.

Hệ thống sơn mạch trong Mê giới nối liền không dứt, ở mỗi vị trí điểm cuối một ngọn núi sẽ xuất hiện thung lũng rộng lớn. Đôi khi do địa thế phức tạp sẽ tạo thành vực sâu hoặc u cốc.

Lúc này ở chung quanh một cửa động xuất hiện rất nhiều sát thủ áo xanh, đám sát thủ này đã triệu toàn bộ hoán Hồn sủng. Tổng cộng có gần năm mươi đầu Hồn sủng âm thầm mai phục bên cạnh hang động, lẳng lặng chờ đợi con mồi xuất hiện.

Phía sau đội hình sát thủ là Lăng Hà và Phan Trịnh, cả hai đã thu hồi Dực hệ Hồn sủng và triệu hoán chủ sủng của mình. Chỉ cần Sở Mộ xuất hiện sẽ lập tức công kích đồng loạt.

Dấu vết Miện Diễm Viêm Hồ xuất hiện tại nơi này, Lăng Hà - Thiểm Điện Ly Vương cũng cảm giác được Sở Mộ ở phía dưới, hơn nữa còn đang chạy lên trên mặt đất.

Quả nhiên đúng như bọn họ dự đoán, không bao lâu sau bên ngoài cửa động bỗng nhiên vang lên thanh âm chấn động.

"Vụt vụt vụt!"

Thân ảnh Mạc Tà kéo theo đuôi lửa thật dài lao thẳng lên trời, chốc lát sau đã rơi xuống vị trí cách đó chừng một trăm mươi thước.

Mạc Tà khẽ vung đuôi lên, nhẹ nhàng đặt Sở Mộ xuống đất.

Một lát sau Bạch Ma Quỷ từ trong hang động bay ra, cả người nó bốc cháy Cửu U ma diễm khiến cho nhiệt độ không khí giảm xuống trong nháy mắt.

Khóe miệng Sở Mộ tạo thành một đường cong tà dị, quét mắt nhìn một vòng lập tức nhận ra đám sát thủ tưởng rằng đã ẩn núp rất tốt.

Lăng Hà trốn trên cành cây khẽ nhíu mày, bởi vì Cẩn Nhu công chúa không có ở chung một chỗ với Sở Mộ.

Phan Trịnh nhìn thấy Sở Mộ liền bốc cháy lửa giận. Bởi vì kỹ năng Thập Tam Viêm Minh đã giết chết hai con chủ sủng của hắn, tạo thành thương tổn hai hồn xem như đã kết thâm thù đại hận rồi.

"Công chúa không đi chung với hắn."

Lăng Hà chỉ chú ý vào nhiệm vụ được giao, về phần Sở Mộ sống hay chết không liên quan gì tới hắn.

Nữ chủ thượng đã ra lệnh giết sạch Hồn sủng của Sở Mộ nhưng lưu lại tính mạng người này. Cho nên trong đầu Lăng Hà không có ý niệm giết Sở Mộ, chẳng qua là không hiểu tại sao cái tên này bị cuốn vào trong đợt truy sát Cẩn Nhu công chúa. Từ đó mới dẫn đến quá nhiều di biến phát sinh.

Hắn lại càng không rõ tại sao nữ chủ thượng không hạ sát lệnh, trực tiếp giết chết Sở Mộ có phải tốt hơn không? Ngược lại muốn lưu lại cho hắn một con đường sống.

"Quên đi, trước tiên bắt lấy hắn rồi hãy nói sau."

Lòng dạ Lăng Hà thâm sâu hơn Phan Trịnh rất nhiều, hiện tại đối mặt với Sở Mộ không có lộ ra tâm tình khác thường. Cho dù mười đoạn Liệt Dương Giác Thú tử vong là vì Mặc Dã của Sở Mộ, nhưng hắn vẫn có thể giữ vững trấn định chỉ huy đám sát thủ bao vây Sở Mộ.

Lăng Hà vung tay lên hạ lệnh cho đám sát thủ hành động.

Tất cả sát thủ trước tiên khống chế Hồn sủng lao ra, trong lúc nhất thời gần năm mươi đầu Hồn sủng xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ, thoáng cái đã bao vây triệt để.

Sở Mộ vẫn tỏ ra bình thản đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tới năm mươi đầu chín đoạn cao giai Hồn sủng cấp thống lĩnh, thần sắc bình tĩnh dị thường. Chỉ đến khi Phan Trịnh và Lăng Hà xuất hiện mới làm cho hắn chú ý một chút.

Cách đây không lâu, năm mươi con chín đoạn cao giai Hồn sủng cấp thống lĩnh dư sức mạt sát Sở Mộ. Nhưng mà bây giờ… hình như là cán cân thực lực đang nghiêng về phía hắn.

"Xem ngươi còn trốn đi đâu."

Phan Trịnh nhếch môi cười lạnh.

"Tại sao các ngươi hiệu lực cho nữ nhân kia?"

Sở Mộ trực tiếp không nhìn Phan Trịnh, chậm rãi quay đầu sang hỏi Lăng Hà.

"Nói ra địa phương Cẩn Nhu công chúa ẩn thân, có lẽ ngươi còn có cơ hội sống sót."

Lăng Hà không có trả lời vấn đề của Sở Mộ, ngược lại bắt đầu lên tiếng uy hiếp.

"Nàng đang ở ranh giới Đông Lộc."

Sở Mộ hồi đáp, sau khi nói xong liền nhìn thẳng vào mắt Lăng Hà, ý là đang chờ đợi câu trả lời kia.

Lăng Hà nở nụ cười lạnh lẽo, dù sao cục diện bây giờ đã nắm giữ trong tay hắn, có nói hay không cũng không có bao nhiêu khác biệt:

"Nàng ăn thịt, chúng ta ăn canh, đối với chúng ta thì nước súp cũng ngon lắm rồi."

"Nàng muốn giành lấy vinh quang cuối cùng của bậc thang thứ hai? Nàng ăn thịt vậy thì các ngươi còn dư lại cái gì?"

Sở Mộ tiếp tục hỏi.

Hai người Lăng Hà và Phan Trịnh liếc nhìn nhau, sau đó chợt cười phá lên, từ trong mắt của bọn họ có thể thấy được ý tứ khinh thường đối với Sở Mộ, rõ ràng là đang cười nhạo Sở Mộ vô tri ngu ngốc.

"Nói cho ngươi biết cũng không sao, mục tiêu của chúng ta là bậc thang thứ nhất. Thậm chí là những món mỹ vị hạng người như ngươi căn bản không biết."

Cặp mắt Lăng Hà híp lại, giọng nói có vài phần nhạo báng.

Lăng Hà là một người trầm ổn, trước khi nắm chắc tuyệt đối cục diện. Hắn sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài, bởi vì làm như vậy có thể mang đến rất nhiều phiền toái.

Thế nhưng tình huống hiện tại quá mức trong sáng rồi, nói cho Sở Mộ biết cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Sở Mộ trong mắt hắn chỉ là một tên phế vật, sau khi khống chế người này sẽ được nữ chủ thượng ban thưởng hậu hĩnh. Đến lúc Thiên Hạ Quyết kết thúc, hắn sẽ một bước lên mây, rất có thể sẽ có đủ thực lực trả thù Hồn Minh Tư Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

"Tên này đã giết hai con Hồn sủng của, ta phải giải quyết hai con Hồn sủng của hắn trả thù."

Phan Trịnh thu hồi nụ cười giễu cợt, ánh mắt trở nên âm tàn bất định.

"Động tác lưu loát một chút, đừng để cho đại nhân vật của Hồn Điện chịu nhiều thống khổ."

Lăng Hà cười cười nói.

Vừa nói xong, Lăng Hà cố ý ra hiệu cho đám sát thủ tiến tới gần hơn, dứt khoát không cho Sở Mộ có cơ hội giãy dụa hoặc chạy trốn.

"Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ cấp thống lĩnh hoàn mỹ, Bạch Yểm Ma trung đẳng quân chủ tối cường, hắc hắc, hai con chủ sủng không tệ chút nào! Có muốn ta cho ngươi một ít thời gian nói lời từ biệt với chúng nó không?"

Phan Trịnh không ngừng cười lạnh, hai con chủ sủng tử vong cơ hồ khiến hắn phát điên. Bây giờ rốt cuộc đã có cơ hội báo thù, hắn thậm chí hơi nuối tiếc vì không được giết luôn Sở Mộ.

"Thiếu chút nữa là quên mất, Phan Trịnh, lưu lại Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ. Tả Tiêu đã chỉ rõ không thể giết nó."

Lăng Hà chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói với Phan Trịnh.

"Không thể giết? Vậy chỉ được giết Bạch Yểm Ma thôi hả? Mặc dù Cửu Vĩ Viêm Hồ tương đối hiếm thấy nhưng lấy năng lực của chúng ta chẳng lẽ không kiếm được Hồn sủng tốt hơn?"

Phan Trịnh tức giận bất bình nói.

Sở Mộ nghe thế liền nhếch miệng mỉm cười tràn đầy thâm ý. Quả nhiên là Hạ Nghiễm Hàn cấu kết với Tả Tiêu, nếu không Tả Tiêu không thể nào cố ý dặn dò đám người này bỏ qua Mạc Tà. Nhất định là Hạ Nghiễm Hàn dã tâm bất tử muốn chiếm đoạt Mạc Tà liên tục dị biến.

"Ngươi không thích thì cứ việc hạ thủ, chuyện này không liên quan tới ta. Nếu như ngươi tự cho mình có thể chống lại Tả Tiêu. À, nói cho ngươi biết một việc, Tả Tiêu cố ý mượn hơi Hồn Minh Tần Dạ muốn giải quyết tiểu tử này tại cảnh thứ tám. Không biết hắn đưa ra thứ gì hay ho nhưng đã được Tần Dạ nhận thức."

Lăng Hà chậm rãi nói.

"Hừ, giết một con Bạch Yểm Ma cũng tốt, khống chế hắn cho tốt. Đừng để hắn thu hồi Hồn sủng."

Phan Trịnh hừ lạnh một tiếng, hạ chỉ lệnh cho hai con Hồn sủng giết tới Bạch Ma Quỷ.

Phan Trịnh gọi ra hai con Hồn sủng này đã đạt tới chín đoạn - trung đẳng cấp quân chủ. Nếu như thật sự một chọi một sẽ bị Bạch Ma Quỷ giết rớt ngay lập tức. Vì thế Phan Trịnh ý thức được điểm này mới cố ý nhờ cậy Lăng Hà - Thiểm Điện Ly Vương tiến hành khống chế tinh thần Bạch Ma Quỷ, không cho Bạch Ma Quỷ buông thả lực lượng Cửu U ma diễm đáng sợ.

"Khặc!"

Bạch Ma Quỷ để mặc cho Thiểm Điện Ly Vương tiến hành khống chế tinh thần, đối mặt hai con chín đoạn Hồn sủng trung đẳng quân chủ hung tàn đánh tới nhưng Bạch Ma Quỷ giả lơ, xem như chúng nó không hề tồn tại.

Đồng dạng như thế, Mạc Tà đối mặt với trận hình sát thủ bao vây lâm vào khốn cảnh nhưng lại càng khoa trương mở rộng mồm ngáp một cái rõ to. Sau đó chậm rãi lựa chọn một bãi cỏ mềm mại nằm xuống, bộ dạng rõ ràng là chuẩn bị đi ngủ.

Nhìn thấy hai con Hồn sủng của Sở Mộ bày ra bộ dạng lười nhác, căn bản không thèm đặt mình vào trong mắt như thế, Phan Trịnh nhất thời nổi giận, chẳng lẽ hai con quỷ khốn nạn này không sợ chết?

Mạc Tà và Bạch Ma Quỷ dĩ nhiên biết bây giờ đang gặp phải rất nhiều địch nhân, cũng biết địch nhân rất là cường đại.

Nhưng mà năm mươi đầu chín đoạn cao giai Hồn sủng cấp thống lĩnh so sánh với hàng trăm hàng ngàn Thiên Túc Ngô Công thì đáng giá bao nhiêu đồng đây? Hiện giờ có cái tên biến thái đen thui kia trấn thủ làm sao mà cảm nhận được tính uy hiếp chứ?

"Hẳn là các ngươi nên từ biệt đám Hồn sủng mới đúng."

Ánh mắt Sở Mộ nhìn tới Lăng Hà và Phan Trịnh bỗng nhiên lóe lên tia sáng lăng lệ.

"Rống rống rống!"

Sở Mộ vừa mới dứt lời, từ trong hang động chợt truyền đến tiếng gầm thét vang dội.

Chỉ một tiếng gầm đã khiến cho núi đá rung chuyển "đùng đùng", vô số nham thạch từ trên cao lăn xuống tạo thành cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Đây là tiếng gầm của Chiến Dã, tiếng gầm giận dữ của một con Hồn sủng quân chủ đỉnh phong.

Trước đó không lâu, nó đã càn quét một phần ba vực sâu Thiên Túc Ngô Công, lúc này đám sát thủ và Hồn sủng trong mắt nó còn không tính là cặn bã.