Sủng Mị

Chương 597: Núi thây vương giả-Mộ phần vinh quang

Không gian hoạt động bên này chỉ có giới hạn, nhưng mà phần lớn Thiên Túc Ngô Công đều có hình thể trên mười thước. Cho dù phía bên kia tường đá đã tụ tập hơn trăm con mười đoạn Ngô Công cấp thống lĩnh, nhưng xuất hiện trong tầm mắt Chiến Dã không tới ba mươi đầu.

Hơn nữa, Chiến Dã đã lựa chọn cố thủ trong góc núi, nhiều nhất chỉ dung nạp chục con mười đoạn Ngô Công cấp thống lĩnh cùng lúc di động và công kích, quá nhiều Thiên Túc Ngô Công chui vào sẽ giẫm đạp lên thân thể đồng bọn gây trở ngại lớn hơn mà thôi.

Nếu như mấy chục đầu Thiên Túc Ngô Công đồng thời thi triển kỹ năng phát động công kích có lẽ sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với Chiến Dã. Nhưng mà tầng nham thạch dựng đứng đã biến thành hàng rào thiên nhiên bảo vệ, giúp cho Chiến Dã không phải đối mặt với nhiều địch nhân cùng một lúc. Nguồn truyện: Trà Truyện

Chỉ cần lực sát thương ở trong phạm vi Chiến Dã có thể thừa nhận, vậy thì thực lực Chiến Dã vẫn không ngừng tăng trưởng trong quá trình chiến đấu.

Dưới đáy vực sâu phân chia rất nhiều khu vực khác nhau, do các Thiên Túc Ngô Công thủ lĩnh tạo thành đội ngũ. Bởi vì quan hệ đến khoảng cách và diện tích hạn hẹp, cho nên tộc quần Thiên Túc Ngô Công bị hạn chế rất nhiều, từ đó mới tạo cơ hội cho chiến thú Mặc Dã có năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh và Dũng Triết Chi Tâm từng bước lớn mạnh.

Thế nhưng, bất kỳ một kỹ năng nào cũng không thể hoàn mỹ. Đoạn Chi Trọng Sinh là kỹ năng khôi phục thương thế và sinh mệnh lực nhanh chóng, nhưng thể lực và sức chịu đựng nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của nó.

Chiến Dã bộc phát lực lượng không phải xuất hiện từ hư vô, mỗi lần nó di chuyển hoặc công kích đều tiêu hao một phần thể lực, thậm chí tinh thần lực cũng giảm dần theo thời gian. Mỗi một lần buông thả kỹ năng cần phải có năng lượng khổng lồ từ hồn tinh chống đỡ.

Theo tỷ lệ bình thường, bốn con Thiên Túc Ngô Công sẽ xuất hiện hai khối hồn tinh, cho dù là hồn tinh cấp chín nhưng bù đắp không nổi tình trạng khô kiệt thể lực của Chiến Dã.

Sau khi Chiến Dã giết chết một con Thiên Túc Ngô Công sẽ lập tức nuốt hồn hạch vào bụng, dùng năng lượng trong hồn hạch duy trì thể năng.

Trên thực tế, từ đầu đến cuối Chiến Dã đã thu hoạch rất nhiều hồn tinh, có thể nói Chiến Dã dựa vào mấy khối hồn tinh này mới có thể tiếp tục chiến đấu cho tới bây giờ.

Cuối cùng lại có thêm một đống thi thể chồng chất chung quanh tường đá, thể lực Chiến Dã gần như cạn kiệt.

Thật ra Chiến Dã đã sớm mệt mỏi rã rời rồi, có thể kiên trì đến bây giờ chỉ dựa vào hồn tinh thỉnh thoảng xuất hiện. Một khối hồn tinh tương đương với hai phần năng lượng hao tổn, đồng thời cung cấp cho Chiến Dã chút ít thể lực thi triển kỹ năng, nhưng mà chiến đấu chắc chắn không thể nào kéo dài vĩnh viễn.

Bên ngoài sơn mạch, gần cửa vào hang động.

Sắc mặt Phan Trịnh tái nhợt ngồi trên lưng Dực hệ Hồn sủng, ánh mắt nhìn xuống dãy núi mà trong lòng hốt hoảng.

Bên cạnh Phan Trịnh là Lăng Hà cũng âm trầm tới cực điểm. Lăng Hà đã mất đi một con mười đoạn Hồn sủng, hơn nữa còn là Liệt Dương Giác Thú hao tổn rất nhiều tâm huyết, loại đả kích này cực kỳ trầm trọng đối với một thành viên thanh niên đồng lứa. Ít nhất bây giờ Lăng Hà đã không còn tư cách đấu với Hồn Minh Tư Thiên.

"Chủ thượng dẫn Trầm Dịch Thành rời khỏi, không biết chủ thượng giữ lại cái tên phế vật kia có tác dụng gì." Phan Trịnh nói.

Phan Trịnh đã tổn thất hai con chủ sủng cũng đồng dạng là đả kích trí mạng. Thế nhưng Phan Trịnh vẫn tiếp tục hiệu lực cho nữ chủ thượng, chỉ cần được nữ chủ thượng thưởng thức thì Hồn sủng cấp quân chủ căn bản không thành vấn đề, thậm chí rất có thể sẽ nhận được cao đẳng quân chủ bù đắp khoản tổn thất trước kia.

Bất kỳ một Hồn sủng sư nào cũng có quá trình dao động thực lực rất lớn, xuất hiện một con dốc trên đoạn đường hành trình không tính là gì đối với bọn họ. Chỉ cần cố gắng một hai năm thời gian, chờ đợi linh hồn khôi phục, bọn họ sẽ có thể tiếp tục tìm kiếm Hồn sủng mới rồi bắt đầu bồi dưỡng một lần nữa.

Dựa vào đó Hồn sủng sư sẽ gia tăng kinh nghiệm và điều huấn Hồn sủng càng lúc càng thuần thục, thời gian huấn luyện một con ấu sủng tăng cường lên đến chín đoạn, mười đoạn sẽ nhanh hơn trước rất nhiều.

Lăng Hà tổn thất một con Hồn sủng trung đẳng cấp quân chủ, thế nhưng hắn cũng ôm tâm thái tương tự Phan Trịnh. Nếu kế hoạch lần này hoàn thành, hắn sẽ nhận được phần thưởng Hồn sủng cao đẳng quân chủ hoặc cường đại hơn nữa.

Trung đẳng và cao đẳng quân chủ là chênh lệch lực lượng rất xa, đây là một chướng ngại khó lòng vượt qua đối với đại đa số Hồn sủng, nhất là những chủng tộc Hồn sủng thiên sinh đẳng cấp quá thấp.

Liệt Dương Giác Thú là trung đẳng cấp thống lĩnh, mặc dù tư chất tốt nhưng đẳng cấp chủng tộc đã chạm tới cực hạn. Lăng Hà đã nhiều lần thu mua linh vật trợ giúp Liệt Diễm Giác thú cường hóa lên tới cao đẳng quân chủ nhưng không có thành công. Vì thế một con Hồn sủng cao đẳng quân chủ chân chính có ý nghĩa và giá trị cao hơn nhiều. Bởi vì cao đẳng cấp quân chủ có thể đề thăng lên tới quân chủ đỉnh phong, thậm chí cường hóa tới cấp đế hoàng cũng không thành vấn đề.

Phan Trịnh vẫn luôn oán trách Trầm Dịch Thành nửa sống nửa chết, hắn không rõ tại sao nữ chủ thượng lại dẫn Trầm Dịch Thành đi tới điểm cuối Mê giới. Cái tên vô dụng đó đột phá cảnh thành công có bao nhiêu tác dụng chứ? Ngược lại hai người bọn họ bị vứt lại đây chặn đường Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa.

Lăng Hà vẫn im lặng nghe Phan Trịnh kể lể dài dòng nhưng không nói một câu, thật ra trong lòng hắn đang cực kỳ khinh bỉ cái tên bên cạnh.

Bởi vì Phan Trịnh bị hao tổn hai hồn trong mắt hắn cũng là một tên phế vật, tác dụng đột phá cảnh sau này cũng vô cùng bé nhỏ. Thế mà cái tên này còn chưa ý thức được thật ra giá trị của mình và Trầm Dịch Thành tương tự nhau, đều là hàng hỏng bị người ta vứt bỏ.

"Chúng ta phát hiện dấu chân tại phía đông rừng rậm, theo kiểm tra vết tích có lẽ lưu lại trước đó không lâu."

Vào lúc này, một gã sát thủ khống chế Dực hệ Hồn sủng bay đến trước mặt Lăng Hà bẩm báo.

"Dấu chân loại nào?" Phan Trịnh hỏi.

"Hình như là dấu chân của Cửu Vĩ Viêm Hồ." Gã sát thủ hồi đáp.

"Cuối cùng đã lộ ra sơ hở, đuổi theo đi!"

Lăng Hà nhếch miệng cười khẩy, sau khi hạ lệnh cũng tự mình nhảy lên trên lưng Dực hệ Hồn sủng bay theo gã sát thủ.

Vực sâu Ngô Công.

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, Chiến Dã mỏi mệt không chịu nổi nằm gục trên núi thi thể, cố gắng mở mắt quan sát tình hình chung quanh.

Bức tường đá bên kia đang rung động từng đợt, trên bề mặt xuất hiện không ít dấu vết nứt vỡ, thậm chí còn đang mở rộng ra bốn phía.

Cảnh vật trong tầm mắt Chiến Dã dần dần mơ hồ, thương thế của nó không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí sinh mệnh lực đã khôi phục đến sáu thành.

Nhưng mà nó đã không còn khí lực chiến đấu nữa rồi, sau một trận chiến ác liệt và đánh bại một đám Ngô Công năm mươi mấy con, thể thể của nó bắt đầu suy kiệt, ngay cả cử động tứ chi cũng làm không nổi.

Trong quá trình này thực lực Chiến Dã từ từ giảm xuống ấn ký Giác thú cũng trở nên ảm đạm.

"Ầm ầm ầm ~!"

Thanh âm rung động kịch liệt truyền đến lần nữa, Chiến Dã biết Thiên Túc Ngô Công cường đại hơn đã xuất hiện, hình thể con quái vật này khổng lồ ngoài sức tưởng tượng, nếu dùng mắt thường căn bản không thể thấy nổi toàn bộ thân thể nó. Hiện tại nó đã nhận ra tầng nham thạch dựng đứng tạo thành trở ngại bảo vệ Chiến Dã và ảnh hưởng đến hoạt động của nó, cho nên con quái vật này đang ra sức đánh nát tường đá.

Một khi tầng nham thạch ngăn cảnh hai khu vực bị đánh nát, không gian hoạt động của Thiên Túc Ngô Công sẽ rộng lớn hơn. Đến lúc đó sẽ có vài chục, thậm chí là trăm đầu Thiên Túc Ngô Công đồng thời buông thả kỹ năng oanh kích, cho dù Chiến Dã cường đại tới mức nào cũng không thể tránh khỏi tử vong.

Tuyệt đại đa số Hồn sủng đến gần tử vong hoặc già yếu sẽ lựa chọn trở về quê hương, sinh ra ở nơi này sẽ chết ở nơi đó. Đây là vòng tuần hoàn sinh tử bình thường của tất cả chủng tộc.

Nhưng mà Mặc Dã sinh tồn lại tương đối khác biệt, nhất là đối với một con Mặc Dã vừa mới ra đời đã bị vứt bỏ, chắc chắn nó sẽ cho ra lựa chọn hoàn toàn bất đồng. Chúng nó trời sinh đã không có cái gọi là quê hương cố thổ, không có một chút ký ức về máu mủ ruột thịt. Số mệnh của chúng nó chính là chiến đấu và sinh tồn, đống thi thể địch nhân chất cao như núi chính là ngôi mộ vinh quang nhất dành cho Mặc Dã.

Vào lúc này Chiến Dã cảm giác tính mạng trôi dần về phía điểm cuối, nhưng mà đống thi thể Ngô Công cao hai mươi mấy thước biến thành mộ phần vừa ý đối với Chiến Dã.

Tiếc nuối duy nhất chính là không thể để cho Sở Mộ - chủ nhân mà nó nguyện ý giao ra tính mạng - nhìn thấy thời khắc huy hoàng nhất của mình. Có lẽ đây là điểm thiếu hụt nhất khi Chiến Dã bắt đầu hấp hối, nó tưởng niệm Sở Mộ không phải vì hắn cung cấp cho nó một không gian yên ổn và những đồng bạn thân thiết. Cái quan trọng nhất là Sở Mộ chưa hoài nghi thực lực và nội tâm của Chiến Dã, đó là tôn trọng chân chính và là tình cảm trụ cột vững chắc nhất. Thật ra từ lúc tồn tại ở trên đời này, cái nó thiếu hụt nhất chính là tín nhiệm và tôn trọng.

Cho nên nó cam nguyện hi sinh vì một Hồn sủng sư nhân loại, mà không có một câu oán hận nào.

"Ầm ~!"

Lại là một tiếng nổ vang như sấm, tầng nham thạch che chắn rốt cuộc vỡ tan thành từng mảnh. Chiến Dã thậm chí đã nghe được hàng loạt tiếng rít khát máu từ bên kia truyền tới.

Chiến Dã chậm rãi nhắm hai mắt lại, tường đá vỡ vụn chính là điểm cuối trên con đường sinh tồn của nó, là thời khắc kết thúc tính mạng. Mấy trăm cỗ thi thể Thiên Túc Ngô Công chôn cùng là thành tựu vượt qua rất nhiều mười đoạn Mặc Dã rồi.

Chiến Dã đã quá mỏi mệt, ý thức dần dần mơ hồ đến mức không cảm giác được thanh âm nham thạch nứt vỡ thật ra là từ phía sau nó truyền tới.

Bởi vì bức tường thiên nhiên kia không có vỡ vụn, cái bị đánh nát chính là vách đá sau lưng Chiến Dã.

Sau lưng Chiến Dã là vách đá cao hàng trăm thước, dày cũng trên năm thước, lúc này đang có từng khối nham thạch vỡ vụn ra tạo thành một lối đi nho nhỏ đủ cho nhân loại chui qua.

Mà xuất hiện ở trong lỗ thủng kia chính là Sở Mộ.

Sở Mộ tiến vào đây liền nhìn thấy vô số thi thể Thiên Túc Ngô Công chồng chất thành núi.

Đây là một hình ảnh khiến cho nội tâm Sở Mộ rung động mãnh liệt.

Khu vực trong này dài rộng không tới trăm thước, nhưng thi thể lại cao hơn hai mươi thước. Bóng lưng Chiến Dã nằm gục trên đống thi thể tỏa ra khí tức thê lương cùng cực. Thân thể, máu huyết, nội tạng, não tương của địch nhân hỗn hợp tạo thành một cung điện huy hoàng, mà Chiến Dã chính là vương giả đứng trên đỉnh núi dõi mắt nhìn xuống giang sơn.