Sủng Mị

Chương 565: Thủ cảnh giả ma quỷ - Không tha một người

Những người ở chỗ này đều biết Hồn Điện Sở Thần chính là người khiêu chiến vinh quang cao nhất tại mỗi một cảnh, thủ cảnh lần này hắn nhất định vẫn tiếp tục hướng tới vinh quang cao nhất. Cho nên sau khi phát hiện không có cách nào thay đổi quy tắc, đại đa số tuyển thủ gục đầu ủ rũ, căn bản đề không nổi một chút nhiệt tình đột phá cảnh.

"Các ngươi đừng có bày ra bộ dáng như gà mắc dây thun thế kia, một mình hắn có thể ứng phó được đám người đông như chúng ta sao? Tuy ở trường hợp này không phải là lấy nhiều địch một, nhưng năng lực chiến đấu của hắn không thể nào kéo dài vô hạn, càng về sau chắc chắn thể lực Hồn sủng không đủ, khẳng định sẽ cho không ít người thông qua."

"Nói cũng đúng, hi vọng ta rút được số thứ tự càng xa càng tốt."

Tuy rằng nghĩ như thế cũng không ai, nhưng mà chung quanh vẫn có rất nhiều tiếng rên rỉ thê thảm.

Đám người kêu rên thảm thiết hiển nhiên là rút phải số thứ tự đứng trước, đám người này không khác gì dùng thân thể mình trải thảm cho những người phía sau giẫm đạp đi đến thành công rồi.

Trên cổng thành, Sở Mộ thấy đột phá cảnh đã bắt đầu lập tức tung người nhảy xuống đất, chậm rãi cất bước đi ra ngoài thành.

Lúc này là thời gian giữa trưa, vị trí tường thành bị ánh mặt trời chiếu xuống làm cho người ta có cảm giác ấm áp. Nhưng mà Sở Mộ đi đến gần từ từ cảm thấy một luồng hơi lạnh bay về phía mình.

Cảm giác giống như từ nơi nóng bức đi đến chỗ âm u vậy, càng tiến lại gần lại càng cảm giác lạnh lẽo kỳ dị.

Không biết là do sương mù Kính Kiếm sơn ảnh hưởng, hay là ngọn núi này có lực lượng đặc thù, càng tiến vào trong nhiệt độ giảm xuống càng nhiều. Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng bị hấp thu sạch sẽ, hoàn cảnh chung quanh dần dần biến hóa màu sắc kỳ lạ. Bên ngoài và bên trong tựa như hai thế giới riêng biệt vậy.

Đi tới dưới chân Kính Kiếm sơn, Sở Mộ ngẩng đầu chiêm ngưỡng trong chốc lát rồi mới nhảy lên, từ từ đi tới vị trí cây cầu đá nối liền hai ngọn núi.

Chỉ lát sau Sở Mộ đã đứng trên cây cầu đá cao mấy trăm thước, dõi mắt nhìn xuống tường thành phía nam liền thấy đám tuyển thủ Thiên Hạ Quyết đông như kiến.

"Thủ cảnh giả đã chuẩn bị xong, người đột phá cảnh đầu tiên, Hà Thanh."

San tiểu thư dùng hồn niệm nói lớn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Mọi người lập tức quay đầu nhìn quanh muốn tìm xem ai là tuyển thủ xui xẻo quá mức như vậy.

"Hà Thanh."

San tiểu thư lập lại một lần nữa.

Lúc này mới có thanh âm nho nhỏ truyền ra.

Thanh âm này đến từ một góc tương đối vắng vẻ, mọi người phát hiện ra nam tử kia đang nghiêng người dựa vào tường, bộ dáng nhàn nhã như là dạo hoa viên vậy. Tựa hồ hắn hoàn toàn không đặt vận rủi của mọi người ở trong lòng.

"Hà Thanh, cái tên này hình như nghe ở đâu rồi thì phải?"

Trong đám người chợt vang lên mấy tiếng nghị luận, một số người nhíu mày cố nhớ lại thân phận của nam tử này.

"Là thành viên Hồn sủng cung, rất nhiều người nhìn thấy hắn tranh tài đấu thú cảnh đạt được thứ hạng khá cao, thậm chí hắn chưa có xuất ra thực lực chân chính."

"Thì ra là hắn, chỉ cần có vài người như Hà Thanh đi trước thì chúng ta ở phía sau sẽ có hi vọng đột phá cảnh thành công rồi."

Hà Thanh nhếch miệng cười khẩy, hắn chậm rãi đi xuyên qua đám người, ánh mắt cố ý nhìn lướt qua mỹ nữ băng giá trên cổng thành, mở miệng nói:

"Ta có thể lựa chọn hắn song khống không?"

"Có thể!"

San tiểu thư gật đầu đồng ý, dùng hồn niệm nói cho Sở Mộ biết Hà Thanh lựa chọn độ khó song khống.

Hà Thanh cũng có chút thực lực trong hàng ngũ bậc thang thứ ba, nếu không làm gì có nhiều người nhận ra hắn nhanh như thế.

"Thực lực Hà Thanh không tầm thường, coi như là Sở Thần cũng không muốn lực chiến đấu của Hồn sủng tiêu hao trên người cường giả bậc thang thứ ba. Nói không chừng sẽ cho đi."

Thủ cảnh giả có quyền lựa chọn cho thông qua và chiến đấu, ở đại hội lần trước những Thủ cảnh giả cửa thứ nhất tương đối bảo thủ sẽ cho tuyển thủ bậc thang thứ hai và thứ nhất đi qua. Nếu không, chiến lực của Thủ cảnh giả sẽ bị tiêu hao nhanh chóng, rất khó lưu lại những người khác.

Sở Mộ mặc y phục màu trắng đứng một đầu cầu đá, ánh mắt hờ hững nhìn tới Hà Thanh chờ đợi hắn đi tới vị trí của mình.

Sở Mộ không đợi đến lúc hắn lên trên Kính Kiếm sơn, chỉ chậm rãi niệm chú ngữ.

Một luồng gió lạ bỗng nhiên lượn lờ chung quanh thân thể Sở Mộ, dần dần hóa thành vòi rồng khổng lồ bao phủ Sở Mộ vào trong.

Phược Phong Linh xuất hiện bên trong cơn gió màu đen, tất cả lực lượng Phong hệ ở chung quanh hoàn toàn nằm trong tay Phược Phong Linh khống chế. Theo Phược Phong Linh thay đổi ý niệm dần lưu động ra bốn phía tạo thành lĩnh vực.

Phược Phong Linh phi hành mấy vòng quanh người Sở Mộ rồi đáp xuống bả vai hắn, kêu lên mấy tiếng thanh linh, nghe giống như một đứa con nít đang làm nũng vậy.

"Hôm nay ngươi có thể tận tình biểu hiện."

Sở Mộ cười cười vui vẻ, ánh mắt từ độ cao vài trăm thước quét một vòng quanh đám người đột phá cảnh.

"Tinh tinh tinh!"

Phược Phong Linh vừa nghe được phép chiến đấu nhanh chóng rời khỏi cầu đá, một đường bay xuống phía dưới không ngừng xoay vòng tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.

Hà Thanh hiển nhiên biết thực lực Sở Thần cực mạnh tại bậc thang thứ hai, vì không muốn lâm vào tình huống sai lầm cho nên hắn lựa chọn độ khó thấp nhất.

Hắn tự biết không phải là đối thủ của Sở Thần, nhưng mà hắn có thể khẳng định hai con Hồn sủng của đối phương tranh tài với bốn con Hồn sủng của mình không hề đơn giản. Hồn Điện Sở Thần nhất định sẽ nhận ra Hà Thanh hắn không phải là tuyển thủ dễ đối phó, cho nên cái tên Thủ cảnh giả kia sẽ để hắn thông qua.

Kính Kiếm sơn có độ cao kinh người, giữa hai ngọn núi lại có một tầng âm khí quỷ dị, cho nên Hà Thanh không có thấy rõ Sở Mộ triệu hồi ra loại Hồn sủng gì. Vì lý do an toàn, Hà Thanh không chút do dự triệu hoán một lượt bốn con Hồn sủng mạnh nhất ra ngoài.

"Vù vù vù vù!"

Hà Thanh mới vừa hoàn thành triệu hoán bỗng nhiên cảm giác chung quanh xuất hiện một trận cuồng phong kỳ dị, sức gió quá mãnh liệt cơ hồ muốn nhấc cả đồi núi lên, một loại áp lực trầm trọng lập tức đè nặng tinh thần hắn.

"Phong hệ Hồn sủng sao? Ta nhớ là Hồn Điện Sở Thần không có Phong hệ Hồn sủng, hẳn là triệu hoán thứ sủng ra đối phó mình. Quá khinh thường ta mà, thế nào cũng phải cho cái tên Thủ cảnh giả này lỗ lả một chút."

Hà Thanh nhếch môi cười tà, nhanh chóng chỉ huy Hồn sủng buông thả kỹ năng phòng ngự.

"Vù vù vù vù vù vù!"

Sức gió càng lúc càng mạnh, khí tức hàn phong lạnh thấu xương điên cuồng tàn phá khu vực chung quanh Kính Kiếm sơn, lưu lại trên vách núi và mặt đất vô số vết chém thật sâu.

Trong khu vực này sương mù dày đặc nên Hà Thanh không có thấy rõ Sở Mộ triệu hoán ra Hồn sủng gì, chỉ cảm thấy khí lưu bỗng nhiên kịch biến, sắc mặt từ tự tin, kiêu ngạo dần dần trở nên ngưng trọng.

Bỗng nhiên trước mắt Hà Thanh xuất hiện vô số Độn Phong – Phong Liêm, mỗi một thanh Phong Liêm dài tới hai mươi thước tỏa ra hàn quang sắc bén.

Sau đó tất cả Phong Liêm xoay tròn ở giữa không trung tạo thành lốc xoáy mang theo lực lượng hủy diệt cuốn tới Hà Thanh và bốn con Hồn sủng.

"Đây … đây là kỹ năng Phong hệ cấp chín."

Mắt thấy một mảnh Phong Liên đông nghịt ập tới, sắc mặt Hà Thanh từ ngưng trọng chuyển thành tái nhợt trong nháy mắt, trong lúc nhất thời không kịp thích ứng chỉ biết ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.

Kỹ năng Phong hệ cấp chín cường đại tới mức nào đây? Đám Hồn sủng của Hà Thanh chia đều thực lực vào khoảng tám đoạn quân chủ, không có một con nào đủ sức ngăn cản kỹ năng Phong hệ cấp chín. Mà kỹ năng Phong hệ cấp chín lại có lực sát thương trên phạm vi lớn, mặc dù bốn con Hồn sủng đứng phân tán cách xa nhau nhưng vẫn nằm trong phạm vi công kích.

"Xẹt xẹt xẹt ~~~!"

Từng đạo Độn Phong Liêm quét qua lập tức lưu lại vết chém nhìn thấy mà kinh hồn tán đảm. Giống như bên trong cuồng phong ẩn giấu một con ma quỷ, móng vuốt bén nhọn của nó có thể xé rách hết thảy chướng ngại.