Diệp Khuynh Tư đã cắn nát bờ môi, máu tươi khẽ lan tràn trên vành môi của nàng, một giọt nước mắt tự nhiên chảy dài trên khóe mắt.
Sở Hưng và Sở Trữ đồng thời đứng bật dậy, thiếu chút nữa là cả hai đã cắm đầu lao xuống chiến trường rồi.
Hai tay Đình Lan run lên bần bật, trái tim nàng đau nhói như bị kim châm.
Trầm Dịch Thành thờ ơ lạnh nhạt nhếch miệng cười khẩy, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Cảnh tượng Huyết Nhận đỏ rực lướt qua khiến cho tâm tình vô số người biến hóa triệt để.
Mọi người thậm chí chờ đợi một màn máu đỏ cuồng phun, sau đó sẽ là một trận bi kịch đánh dấu chấm hết trận chiến ngày hôm nay.
Chỉ có những lão gia hỏa già dặn mới có đủ trấn định ngồi yên tại vị trí của mình, trên mặt bọn họ chỉ hơi biến hóa một chút.
"Vụt vụt!"
Một tiếng gió rít sắc lạnh vang lên, trảo nhận Phố Lang biến thân thể Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú thành từng mảnh vụn.
Thoạt nhìn là thấy Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú bị móng vuốt hung tàn xé nát thân thể, ngay cả xương cốt cũng triệt để rã rời.
Nhưng mà mọi người cẩn thận suy nghĩ một lát sẽ phát hiện có chỗ không đúng, bởi vì thân thể bị chia năm xẻ bảy kia không có máu tràn ra.
Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện thân ảnh Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú giống như cái bóng trong nước, tựa như ảnh trong gương. Đó chỉ là hư ảo do lực lượng nào đó biến thành, thân thể bị xé thành mảnh vụn, xương cốt tan nát chỉ là giả tượng.
"Dạ Mộng Đảo Ảnh."
Phố Lang công kích trúng chỉ là hư ảnh của Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú.
Dạ Mộng Đảo Ảnh là kỹ năng mộng cảnh cấp tám được Dạ Lôi Mộng Thú lĩnh ngộ ra sau khi phục dụng linh vật hai trăm triệu cường hóa.
Kỹ năng mộng cảnh này chuyển hóa hiện thực thành bóng dáng, nếu như mười đoạn Phố Lang ở trạng thái bình thường, lấy năng lực cảm giác của nó chắc chắn sẽ nhận ra kỹ năng Dạ Mộng Đảo Ảnh này.
Nhưng mà bây giờ Phố Lang đang ở trạng thái Cuồng Hóa, tâm trí của nó bị ảnh hưởng nghiêm trọng cho nên năng lực phán đoán cũng giảm xuống, do đó Dạ Lôi Mộng Thú mới có thể thành công né tránh một kích trí mạng.
Trước đó Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú dựa vào kỹ năng này thay đổi vị trí thực tế với cái bóng của mình, cuối cùng tránh thoát nguy cơ Phố Lang công kích trong đường tơ kẽ tóc.
Trên thực tế, đám lão gia hỏa kia đã đoán được Dạ Lôi Mộng Thú thi triển kỹ năng Dạ Mộng Đảo Ảnh, cho nên tâm tình bọn họ không có thay đổi, ngược lại trên mặt còn lộ vẻ tán thành và khen ngợi. Thanh niên đồng lứa bởi vì chênh lệch thực lực và tâm tình dao động nên không thể khám phá ra chỗ đặc thù.
Sau khi nhìn thấy Phố Lang công kích chỉ trúng cái bóng hư ảnh, toàn trường lập tức vang lên thanh âm thổn thức, tảng đá đè nặng trong lòng nãy giờ cũng hạ xuống.
Diệp Khuynh Tư vội vàng đưa tay lau vết máu trên miệng, sau khi biết được chân tướng sự tình, trái tim nàng vẫn còn nhảy loạn nhưng nước mắt không còn rơi xuống nữa.
Vẻ mặt hai người Triệu Thừa, Thượng Hằng lại càng khoa trương, tâm linh bọn họ bị một loạt hành động của Sở Mộ đả kích trầm trọng, trong lúc nhất thời chỉ biết nghẹn ngào không nói nên lời.
"Rống ~!"
Thời khắc cuối cùng đã đến, Chiến Dã dũng mãnh nhào tới thừa dịp Phố Lang chưa kịp điều chỉnh ổn định thân thể, hung hăng tông thẳng vào người Phố Lang.
Cùng lúc đó một đạo Hủy Quang cũng xuất hiện cực kỳ chuẩn xác, mười đoạn Phố Lang mới bị Chiến Dã húc bay lại thừa nhận thêm Hủy Quang nổ tung. Từ vị trí trung tâm chiến trường bay thẳng đến điểm cuối cùng, đến lúc gần chạm vào hàng rào bảo vệ mới nặng nề ngã xuống.
Mười đoạn Phố Lang không thể nào bị đánh bại dễ dàng như vậy, nó lập tức giãy dụa thân thể bò dậy, tức giận gầm thét đe dọa Sở Mộ.
Nhưng mà Sở Mộ đã canh chừng thời gian tốt lắm.
"Đã hết giờ!"
"Chiến đấu kết thúc, thu hồi đấu thú!"
Tiếng chuông thắng lợi rốt cuộc vang lên.
Chiến Dã chậm rãi cất bước đi tới bên, thân ảnh Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú đồng thời hiện ra.
Chiến đấu hoàn toàn kết thúc.
Lúc này hai tròng mắt Sở Mộ lóe lên tia sáng thắng lợi, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ trước giờ chưa từng có.
Nụ cười này vô cùng sáng lạn, mang theo mị lực mê người, đoạn ký ức hãy còn mới mẻ in sâu vào trong tâm khảm tất cả mọi người. Nội tâm mọi người thật sự rung động vì màn trình diễn hoa lệ này, không nhịn được đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Kỳ tích ra đời.
Một thanh niên bậc thang thứ ba khiêu chiến vượt cấp, hơn nữa còn thành công đạt được vinh quang cao nhất của cảnh thứ nhất.
Mấy vạn người cùng nhau hoan hô vang dội, tiếng vỗ tay cuồn cuộn như sóng thủy triều, đây là một cảnh tượng hoành tráng rất hiếm thấy ở Thiên Hạ thành.
Đợt hoan hô cổ vũ này kéo dài rất lâu, mấy vị trọng tài cũng cố ý chờ đợi thanh âm từ từ giảm bớt mới bắt đầu tuyên bố kết quả trận đấu thú này.
Vinh dự khiêu chiến có độ khó vượt xa đấu thú bình thường, đám Hồn sủng được buông thả có thể uy hiếp những thanh niên tối cường tại bậc thang thứ hai. Cho nên ban tổ chức đề ra 50 danh ngạch không phải là vô lý, thậm chí bọn họ còn cho rằng số người nhận được phần thường sẽ ít hơn dự đoán rất nhiều.
Đợt đấu thú khiêu chiến vinh dự vốn chỉ hạn định trong 30 phút, nhưng mà trải qua những lần hóa hiểm thành an, bị thương rồi khôi phục, lần lượt bò dậy từ trong vũng máu, ngoan cường chống đỡ lại sinh sôi kéo dài đến tận 50 phút. Đến cuối cùng thanh niên Sở Thần thật sự hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này, giành lấy vinh quang cao nhất vô cùng xứng đáng. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Điều này không chỉ cần phải có nghị lực và dũng khí, quan trọng nhất là tín niệm chiến đấu kiên định không gì sánh nổi.
Sau đó trọng tài chính cao giọng tuyên bố kết quả thi đấu.
Lúc này ánh mắt mấy vạn người nhìn vào Sở Mộ cực kỳ nóng bỏng, vị dũng giả này đã sáng tạo ra kỳ tích đấu thú nằm ngoài dự liệu. Trên thân hắn đang tỏa ra hào quang làm cho bọn họ hâm mộ và khao khát.
Chỉ lát sau mọi người chợt phát hiện người thanh niên dũng cảm kia chậm rãi đi về phía khán đài của thế lực Hồn Điện.
Sở Mộ không có trở về phòng nghỉ ngơi dành cho tuyển thủ, mà hắn làm cho mọi người nghi ngờ đi tới trước mặt một nữ tử xinh đẹp.
"Khuynh Tư, lại phải làm phiền ngươi chữa thương dùm đám Hồn sủng của ta."
Diệp Khuynh Tư thấy gã nam tử này đứng ở trước mặt mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Bản thân hắn không có lưu ý đến ánh mắt của hàng vạn người chú ý, cũng không có thừa cơ hội này chứng minh cái gì đối với mọi người, chẳng qua là đi tới trước mặt nàng nói ra một câu đơn giản như vậy.
Sở Mộ hành động như thế lại khiến cho trái tim Diệp Khuynh Tư nhảy loạn.
Diệp Khuynh Tư biết sau khi Sở Mộ kết thúc chiến đấu sẽ không nghĩ đến vinh quang đầu tiên, mà chính là những Hồn sủng đã chiến đấu cho mình.
Nhưng mà từ ánh mắt của người nam tử này, Diệp Khuynh Tư có thể đọc được một loại tâm tình khác. Mặc dù không nói nhưng nàng cũng có thể hiểu được, ánh mắt Sở Mộ đang nói với nàng:
"Hắn đạt được vinh quang cảnh thứ nhất thì cũng có thể nhận được vinh quang cuối cùng của chín cảnh còn lại. Hắn sẽ đoạt lấy phần di chúc lão sư tận tay giao cho nàng."
Tròng mắt Diệp Khuynh Tư đã ươn ướt, nghĩ đến một khắc cuối cùng kia, Dạ Mộng Đảo Ảnh bị đánh nát cũng là lúc cõi lòng nàng vô cùng thống khổ. Hiện tại nàng nhìn thấy gã nam tử kiên định này đứng ở trước mặt mình, cảm xúc trong lòng nhất thời dâng trào mãnh liệt, chính nàng cũng không thể cảm xúc được nữa. Lúc này nàng cảm giác thân ảnh Sở Mộ vô cùng vững trải, còn có một thứ gì đó đang quấy phá làm cho nàng không nhịn được đọng lại một giọt sương trong suốt trên khóe mắt, nhưng lại không dám rơi xuống trước mặt Sở Mộ.
"Khuynh Tư, tại sao vậy?"
Sở Mộ thấy Diệp Khuynh Tư nhìn mình chằm chằm không nói một câu, rồi lại cảm giác được ánh mắt của nàng có vẻ khác thường mới khó hiểu hỏi thăm.
Bản thân Sở Mộ vốn không hiểu chuyện phong tình, lại càng mù tịt suy nghĩ của nữ nhân, bây giờ nhìn thấy Diệp Khuynh Tư lộ ra bộ dáng như thế này hoàn toàn không hiểu ra sao. Cuối cùng Sở Mộ chỉ có thể gãi gãi đầu, trên khuôn mặt lãnh khốc bày ra dáng vẻ thơ ngây chân thành hiếm có, nhẹ giọng nói:
"Ngươi không tiện trị liệu thì ta tự mình xử lý vậy."
Diệp Hoàn Sinh đứng ở bên cạnh nghe thấy Sở Mộ nói một câu ngu như thế liền tức giận vỗ ngực dậm chân, chửi ầm lên:
"Ngu ngốc, khối băng đã hòa tan còn không mau đi tới ôm một cái, ngươi cho rằng cơ hội như vậy dễ có lắm hả?"
Sở Mộ ngây ngẩn cả người, tự nhiên bị Diệp Hoàn Sinh mắng chửi lại càng đờ đẫn không biết nên làm cái gì cho tốt. Sở Mộ dĩ nhiên muốn ôm Diệp Khuynh Tư một cái, nhưng vấn đề là hiện tại trên người hắn dính đầy máu, hình như không thích hợp lắm?
Thế nhưng, nếu như Diệp Hoàn Sinh đã nói như vậy, Sở Mộ cảm thấy cứ quyết định thật nhanh, cơ hội như thế đúng là không nhiều lắm, ôm một cái cũng không chẳng thiệt hại gì.
Vào lúc này Diệp Khuynh Tư đã phục hồi tinh thần lại, nàng trừng mắt liếc sang Diệp Hoàn Sinh xui khiến người khác làm xằng làm bậy, khẽ đưa tay lên lau khóe mắt mình, nở nụ cười thanh nhã nói:
"Đưa Hồn sủng của..."
Diệp Khuynh Tư mới nói được một nửa đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh hỗn tạp và hơi thở nam nhân đập vào mặt, ngay sau đó người nàng lọt vào vòng tay mạnh mẽ của một nam tử.
Sở Mộ lúc này không thèm quản Diệp Khuynh Tư có thanh tĩnh hay không, cực kỳ dứt khoát cấp cho Diệp Khuynh Tư một cái ôm hoành tráng.
Mặc dù bộ dạng có vẻ cứng nhắc, nhìn qua giống như lão bằng hữu gặp mặt ôm nhau, nhưng mà đối với Diệp Khuynh Tư tuyệt đối là cử chỉ mập mờ nằm ngoài dự đoán, trong lúc nhất thời bị "công kích" quá mức đột ngột. Ngay cả nàng cũng thất thần trong giây lát.
Sở Mộ mới vừa kết thúc chiến đấu chính là tiêu điểm chú ý của mấy vạn người, cái ôm này không thể nghi ngờ trở thành lý do tốt nhất để cho đám người ham thích náo nhiệt vỗ tay hoan hô vang trời.
Từng đợt từng đợt hoan hô, tiếng vỗ tay ào tới sóng sau to hơn sóng trước. Cảnh tượng anh hùng quá ải ôm mỹ nhân hiển nhiên là ước mơ trong lòng của mọi nam nhân. Vào lúc này tâm tình mọi người đã hoàn toàn bộc phát.