"Kỳ quái, trí nhớ của nó đã bị ngươi trừ đi rồi, tại sao còn có cảm xúc dao động kịch liệt như vậy? Sợ rằng tỷ lệ thành công tương đối thấp." Ly lão nhi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sở Mộ kinh ngạc nhìn tới con Hồn sủng đang kêu lên bi thống, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
"Có thể là mỗi Hồn sủng bị trừ đi trí nhớ sẽ xuất hiện phản ứng thế này. Ta nghĩ bất kỳ một sinh vật nào cũng không muốn mất đi trí nhớ. Nếu trí nhớ đã hoàn toàn thanh tẩy rồi, vậy thì cứ tiếp tục xem sao, thành công hay không phải thử rồi mới biết." Ly lão nhi nói.
Ly lão nhi nói những lời này bỗng nhiên làm cho tinh thần Sở Mộ dao động kỳ lạ.
"Trí nhớ của nó đã bị xóa rồi?" Sở Mộ mở miệng hỏi Ly lão nhi.
"Ừ, đã mất hết rồi, nó kêu lên bi thống hẳn là do hành động trong tiềm thức." Ly lão nhi thấp giọng tự nhủ.
"Tiềm thức?" Sở Mộ lẩm bẩm nhắc lại lời nói kia lần nữa.
"Hay là thử đi, tỷ lệ thành công không cao còn đỡ hơn không làm gì hết." Ly lão nhi nói với Sở Mộ.
Nếu như Phược Phong Linh không phát ra thanh âm động lòng người này, Sở Mộ chắc chắn sẽ không có nửa điểm do dự.
Nhưng mà bây giờ Sở Mộ đang lưỡng lự.
Sở Mộ biết mình không cần phải suy nghĩ quá nhiều về điều này, tựa như lúc ban đầu Mạc Tà ký cũng không tình nguyện kết hồn ước vậy. Nhưng sau này cho dù là hồn ước giải trừ thì Mạc Tà vẫn không lựa chọn từ bỏ.
Nhưng mà thanh âm Phược Phong Linh giống như một tiếng chuông thức tỉnh linh hồn Sở Mộ. Đồng thời làm cho hắn nhớ lại một câu nói vẫn luôn tồn tại trong tâm thức:
"Bất kỳ một con Hồn sủng nào cũng có sinh mạng và linh hồn, chúng nó không phải là nô lệ của loài người. Cho dù thực lực mạnh yếu, tôn nghiêm và lựa chọn của chúng nó đáng được tôn trọng."
Đây là nhận thức từ nhỏ của Sở Mộ được phụ thân ảnh hưởng, vì thế hắn mới ao ước trở thành một Hồn sủng sư cường đại, cũng là một Hồn sủng sư có linh hồn.
Thậm chí Sở Mộ nhớ được Sở Thiên Mang từng nói qua, trở thành một Hồn sủng sư cường đại vốn không khó, khó khăn nhất là trở thành một Hồn sủng sư có linh hồn. Bởi vì làm một Hồn sủng sư không có linh hồn không thể nào được Hồn sủng cường đại chân chính thừa nhận, cũng có nghĩa là tuyệt đối không có hi vọng ký kết hồn ước với chúng nó.
Đoạn thời gian gần đây, Sở Mộ vì muốn vượt qua cực hạn của mình mới tìm mọi cách tăng cường thực lực, trong lúc vô tình quên mất ước nguyện ban đầu khi trở thành một Hồn sủng sư.
Trên thực tế, trải qua quá trình lâu dài chiến đấu và chém giết, vô số Hồn sủng sư sẽ đánh mất bản tính và tín niệm của mình, rất dễ dàng lạc lối trên con đường cường giả.
Hồn Minh chính là một minh chứng cụ thể nhất, Ức Dịch là dược tề hỗ trợ tăng cường thực rất nhanh, đại đa số thành viên Hồn Minh đều lựa chọn bỏ qua cảm xúc của Hồn sủng. Nếu như Hồn sủng bị thanh tẩy trí nhớ không có phản ứng mãnh liệt như lúc này, có lẽ Sở Mộ sẽ không bài xích đồ vật này, dù sao muốn biến mạnh trong đoạn thời gian ngắn cần phải có thủ đoạn đặc thù.
Nhưng mà đầu Phược Phong Linh này dưới tình huống mất đi trí nhớ vẫn biểu hiện cảm xúc bị thống như thế, điều này hẳn là quá khứ của nó phải có không ít ký ức bi thương. Từ đó hình thành sứ mạng và tín niệm chôn dấu sâu trong linh hồn, cuối cùng mới phát sinh một chuyện như lúc nãy.
Đối với một con Hồn sủng như vậy, cho dù có Ức Dịch dược hiệu cấp chín trở lên cũng không thể nào xóa sạch trí nhớ trong linh hồn nó, cũng tuyệt đối không thể nào ký kết hồn ước với nhân loại. Bởi vì linh hồn Phược Phong Linh đã tồn tại một loại tín niệm thâm căn cố đế.
Sở Mộ theo đuổi con đường Hồn sủng sư chân chính, có nghĩa là bản thân hắn phải tương thông với linh hồn Hồn sủng. Nếu trong lòng Phược Phong Linh còn có ngăn cách, sợ rằng thực lực mạnh hơn nữa cũng rất khó trợ giúp Sở Mộ trở thành cường giả.
"Thiếu chủ, tại sao không tiếp tục? Mỗi một con Hồn sủng bị tiêu từ trí nhớ đều xuất hiện một ít bệnh trạng kỳ quái, không cần thiết để ý." Ly lão nhi mở miệng hối thúc.
Sở Mộ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn xuống Phược Phong Linh suy yếu nằm trên mặt đất.
Hai tròng mắt Phược Phong Linh đã trống rỗng vô thần, đây là hiệu quả Ức Dịch sau khi thanh tẩy linh hồn. Nhưng mà Sở Mộ loáng thoáng cảm giác được đang có một luồng ý niệm cầu khẩn của Phược Phong Linh truyền vào thế giới tinh thần Sở Mộ.
Nó đang van xin Sở Mộ.
Lúc này Sở Mộ cảm giác được linh hồn của mình bắt đầu câu thông với Phược Phong Linh, mà con Hồn sủng quân chủ cao ngạo này tình nguyện tử vong chứ không bao giờ thần phục nhân loại. Nhưng không ngờ vào lúc này nó đang cầu khẩn Sở Mộ, cầu xin hắn trả lại trí nhớ cho nó.
Bất kỳ một con Hồn sủng nào cũng có tôn nghiêm của riêng mình, Sở Mộ rất khó tưởng tượng được con Phược Phong Linh ở trước mặt mình hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm. Dưới tình huống trí nhớ gần như trống rỗng, dùng ánh mắt cầu khẩn hi vọng được trả lại trí nhớ.
Loại ánh mắt, loại cầu khẩn này, loại tinh thần rung động này khiến cho linh hồn Sở Mộ bất chợt run lên.
Đến tột cùng là chuyện gì mới có thể làm cho Phược Phong Linh bỏ qua tôn nghiêm và cao ngạo của quân chủ? Cuối cùng trong lòng nó ẩn chứa những chuyện xưa bi thảm cỡ nào?
"Sở Mộ, tại sao, tại sao bỗng nhiên dừng lại rồi?"
Diệp Hoàn Sinh cho rằng trong quá trình Sở Mộ sử dụng Ức Dịch xuất hiện tình trạng không ổn.
Ba người Diệp Hoàn Sinh, Sở Hưng, Sở Trữ chỉ nghe Phược Phong Linh rên rỉ một tiếng, bọn họ không cảm giác được cảm xúc của Phược Phong Linh, lại càng không thể phát hiện ánh mắt bi thống của Phược Phong Linh.
Về phần Diệp Khuynh Tư đang im lặng quan sát thần sắc Sở Mộ, có lẽ chỉ có nàng là hiểu ra một vài vấn đề trong đó.
Đối với Diệp Khuynh Tư thì nội tâm Sở Mộ là một không gian cực kỳ đặc thù hình thành từ băng hàn và hỏa diễm, hắn sẽ không dễ dàng bị bất luận thứ gì xúc động, đồng thời cũng là người rất khó tiếp cận và giao tiếp. Chỉ khi nào hiểu được phương thức suy nghĩ mới có thể cảm nhận được con người chân chính của hắn.
"Ta nghĩ đây là một con Phược Phong Linh rất đặc biệt."
Diệp Khuynh Tư nói ra suy luận của mình.
"Tại sao chúng ta không cảm giác được?"
Diệp Hoàn Sinh nhìn tới Phược Phong Linh đang suy yếu, nhỏ giọng hỏi.
"Ta từng đọc trên sách của lão sư nói về trường hợp này, trên đời có một số người rất dễ hòa hợp với Hồn sủng, hai bên tiến hành linh hồn câu thông hầu như không bị một chút cản trở. Đó là do bọn họ thật sự hiểu được tâm tình và linh hồn Hồn sủng, biết được chúng nó cần gì và muốn gì."
Diệp Khuynh Tư chậm rãi giải thích.
"Chẳng lẽ Sở Mộ chính là loại người này, nhìn không ra nha? Đần độn, lãnh đạm, bụng đen, cái loại người này cũng có thể giao tiếp với linh hồn Hồn sủng hả? Không phải chỉ có những cô gái thiện lương, thuần khiết, xinh đẹp mới làm được sao?" Diệp Hoàn Sinh cười cười trêu chọc.
Diệp Khuynh Tư khẽ nhíu mày, từ từ giải thích:
"Ta nghĩ Sở Mộ chính là loại Hồn sủng sư đó. Ban đầu ta và hắn đi qua phía đông Tây Giới, thời điểm tiếp cận Thiên Giới Bi Sở Mộ đã thấy được huyễn tượng từ Thiên Giới Bi. Sau đó nhận được một giọt linh dịch Bi Khóc mà những người khác tìm trăm phương ngàn cũng không thể nhìn thấy."
Lúc ấy ta đã cảm thấy Sở Mộ hẳn là có năng lực đặc thù câu thông với Hồn sủng, cho nên cổ hồn trong Thiên Giới Bi mới lựa chọn Sở Mộ, để cho hắn tiến vào thế giới cổ xưa. Sau đó tặng cho hắn một giọt Bi Khóc."
"Người như hắn cũng có thể nhận được bia khóc? Đúng là không có thiên lý mà, nếu biết hắn có của quý như thế, ta còn tặng Ức Dịch cho hắn làm cái gì nữa. Lãng phí quá đi!"
Diệp Hoàn Sinh cười khổ một tiếng.
Hai người Sở Hưng và Sở Trữ không biết cái gọi là linh hồn Hồn sủng sư cùng với chuyện tình bia khóc, chỉ có thể trừng mắt nhìn sang chờ đợi người ta giải thích.
"Không phải là chúng ta không có năng lực này, chỉ có điều lý niệm của Sở Mộ rất vững chắc, hắn am hiểu và tôn trọng tất cả Hồn sủng. Vì thế tinh thần hắn và linh hồn Hồn sủng mới có thể tương giao. Sau khi Hồn sủng cảm giác được Sở Mộ thật sự tôn trọng mình, hiển nhiên sẽ tiến hành trao đổi với hắn."
Diệp Khuynh Tư tiếp tục nói ra cách hiểu của mình.
Diệp Khuynh Tư nói những câu này rất nhỏ, chỉ có những người bên cạnh mới có thể nghe thấy. Vào lúc này Sở Mộ đang đi thẳng về phía trước, ánh mắt bình tĩnh tựa như đã cho ra quyết định.
Sở Mộ cảm thấy đã không cần thiết tiếp tục thi hành một bước cuối cùng, hắn nghĩ rằng nếu mạnh mẽ thi triển ký kết hồn ước thì Phược Phong Linh rất có thể sẽ tự mình diệt vong. Ngoài ra phương thức tăng cường thực lực bằng cách đạp lên tôn nghiêm và linh hồn của Hồn sủng không phải là ước nguyện của Sở Mộ.
Cho dù thật sự thành công ký kết hồn ước với con Phược Phong Linh cường đại này, trong đoạn thời gian ngắn có lẽ thực lực của hắn sẽ tăng cườngtrên phạm vi lớn, nhưng càng về sau vấn đề không phối hợp ăn ý, không hiểu nhau, tinh thần Hồn sủng chết lặng và trống rỗng sẽ trở thành trở ngại rất lớn đối với cả hai.
Cho nên, Sở Mộ bỏ qua.
Vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai Thiên Hạ Quyết có thể không cần, nhưng tuyệt đối không thể để cho trong lòng có ràng buộc, bởi vì như thế sẽ không có cách nào đạt tới trình độ hoàn toàn tương thông với Hồn sủng.
"Tại sao không trả lại trí nhớ cho nó?" Sở Mộ mở miệng hỏi Ly lão nhi.
"Trả lại cho nó? Thiếu chủ, chẳng lẽ ngươi không có ý định tiếp tục ký kết hồn ước? Làm vậy là lãng phí một bình Ức Dịch đó, mặc dù tỷ lệ thành công không lớn nhưng cũng nên thử một chút." Ly lão nhi kinh ngạc hỏi lại. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Sở Mộ lắc đầu, nếu đã quyết định thì Sở Mộ sẽ không thay đổi.
"Thiếu chủ."
Ly lão nhi vẫn cố gắng thuyết phục Sở Mộ.
"Nói cho ta biết làm sao trả lại trí nhớ cho nó là tốt rồi."
Sở Mộ cắt ngang câu nói của Ly lão nhi.
Ly lão nhi há miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn lắc đầu bất đắc dĩ, mở miệng nói:
"Thiếu chủ làm vậy cực kỳ giống một người..."
"Phụ thân ta sao? Ta không đi theo con đường của hắn, chính hắn đã thừa nhận không có cách nào bảo vệ tín niệm của mình, hắn làm không được nhưng ta cảm thấy mình có thể làm được."
Sở Mộ bình thản nói.
"Không phải thế, người kia đã chết rất lâu rồi. Nếu thiếu chủ muốn trả lại trí nhớ cho nó, vậy thì dùng hồn niệm rót vào một nửa Ức Dịch còn lại. Lúc trước ta đã nói quá trình bắt sống Hồn sủng trước tiên phải thanh tẩy trí nhớ Hồn sủng, sau đó mới dùng hồn niệm của Hồn sủng sư dung nhập vào trong. Bây giờ thiếu chủ chỉ cần giữ vững hồn niệm thì trí nhớ của Phược Phong Linh vẫn tồn tại trong hồn niệm của ngươi, trong một đoạn thời gian ngắn sẽ không biến mất. Thiếu chủ đưa hồn niệm dung nhập vào một nửa Ức Dịch còn lại, sau đó tiến hành quét qua thế giới tinh thần của Phược Phong Linh lần nữa, làm như vậy cũng tương đương với trả lại trí nhớ đã mất cho Hồn sủng."