Sủng Mị

Chương 506: Đại chiến giữa đêm (3)

Nếu như trong đội ngũ có người thích lấy bản thân mình ra làm trung tâm, Sở Mộ tình nguyện loại trừ hắn ra ngoài, một đội ngũ tuy ít nhưng hành động và tư tưởng nhất trí dù sao vẫn có lực chiến đấu mạnh hơn.

Sở Mộ nói những lời này khiến cho Triển Hoành ngây ngẩn cả người, qua vài giây không nói gì bất chợt hai mắt trợn to lên ngó chừng Sở Mộ, nhìn bộ dáng có lẽ là chuẩn bị bộc phát.

"Ngươi nghĩ mình là ai hả? Bất cứ người nào nơi này thực lực còn mạnh hơn nhà ngươi, ngươi có tư cách gì vung tay múa chân." Triển Hoành trầm giọng nói.

Thượng Hằng ý thức được sự tình có vẻ không ổn, vội vàng đưa tay ngăn cản Triển Hoành tức giận, mở miệng nói:

"Như vậy đi, Triển Hoành, ngươi tiếp tục bám theo Tương Chí, ta sẽ phái những người khác trợ giúp ngươi, ba người chúng ta đến Tây Nhai xem một chút, làm như vậy sẽ bảo đảm hơn."

"Hừ!"

Triển Hoành mạnh mẽ vỗ vỗ lưng Hồn sủng của mình thay đổi phương hướng, cũng không tiếp tục tranh chấp với Sở Mộ nữa. Mà nhanh chóng bay thẳng về phía Tương Chí.

Thượng Hằng thở dài một hơi, nhìn thoáng qua hướng Triển Hoành rời khỏi, hồi lâu sau mới mở miệng nói với Sở Mộ:

"Mặc dù ta cũng nhìn ra hắn có bất mãn đối với ngươi, nhưng chưa đến nổi trực tiếp trục xuất ra khỏi đội ngũ như vậy chứ?"

"Ta đã cho hắn lựa chọn." Sở Mộ trả lời nhàn nhạt.

"Ngươi còn chưa nói tại sao lại nghĩ tới Tây Nhai."

Thượng Hằng biết nói thêm chuyện gì cũng chỉ là vô nghĩa, vì thế hắn liền chuyển sang vấn đề chính.

"Rất khó giải thích, cứ đi theo ta là được rồi."

Thật ra Sở Mộ đúng là đang hành động dựa vào trực giác của mình.

Bởi vì trực giác nói cho Sở Mộ biết chuyện này rất có khả năng liên quan tới một người, hơn nữa còn là người hắn biết rõ. Lúc ban đầu nàng trong lúc vô tình đã lấy ra một loại linh vật độc nhất vô nhị đưa cho hắn phục dụng.

"Dựa vào trực giác thật hả?" Thượng Hằng nghe xong Sở Mộ giải thích, không nhịn được chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Chính là Sở Mộ tìm được chỗ đột phá từ Tương Chí, đề nghị theo dõi hắn cũng là Sở Mộ. Kết quả đến lúc này đột nhiên thay đổi ý định chạy sang hướng khác, mặc dù bản thân Thượng Hằng cũng cảm thấy Tương Chí giống như đang dẫn bọn hắn đi vòng quanh, nhưng không thể nào chỉ vì trực giác mà bỏ qua kế hoạch trước đó. Nguồn: http://Trà Truyện

Thượng Hằng rất ít khi có ý kiến đối với người khác, ít nhất Thượng Hằng chưa bao giờ có bất kỳ ý kiến gì đối với Sở Mộ. Có lẽ trong lòng hắn cũng nghi hoặc tại sao Vũ điện chủ giao chuyện này cho một thanh niên cao thủ bậc thang thứ ba. Nhưng từ tiếp xúc ban đầu, hắn có thể cảm nhận được Sở Mộ là một ngươi tương đối lý trí và đáng để tin cậy.

Ý nghĩ thay đổi kế hoạch đi tới Tây Nhai quá mức đột ngột, bởi vì trong quá trình dần dần đến gần khu vực bình dân, Sở Mộ mới nhớ tới một người.

Người này thông thường sẽ tá túc trong một dược tề cửa hàng cao cấp hoặc là Linh Giáo, nhưng mà thời điểm ở Ly thành, nàng đã lựa chọn sinh sống trong khu vực Tây Nhai ít người lui tới.

Có lẽ điều đó đã trở thành một tập quán, lúc ấy thời gian Sở Mộ chung đụng với nàng cũng không ngắn, bình thường nàng tìm kiếm địa phương ở lại chính là ngõ nhỏ trong Tây Nhai tiếp giáp với những khu vực buôn bán.

Sở Mộ biết nàng đang trốn tránh cái gì đó, nhưng mãi cho đến khi nghe nhắc tới loại dược tề độc nhất vô nhị, Sở Mộ mới đột nhiên nghĩ tới nàng.

Nguyên nhân chủ yếu cho ra phán đoán này là vì Sở Mộ nhớ tới thời điểm bắt sống Quỷ Khung Quân Vương, Diệp Khuynh Tư từng đưa cho hắn một lọ dược tề trợ giúp gia tăng tốc độ khôi phục hồn lực.

Lúc ấy Sở Mộ cực kỳ kinh ngạc, không ngờ trên thế giới này lại tồn tại một loại dược tề khôi phục hồn lực, lúc ban đầu Sở Mộ cảm thấy có thể là do kiến thức của mình hạn hẹp. Cho đến khi tiến vào Thiên Hạ thành vẫn không phát hiện loại dược tề này tồn tại, Sở Mộ đã chân chính ý thức được Diệp Khuynh Tư nắm trong tay phương pháp chế tạo linh vật và dược tề độc nhất vô nhị.

Cho dù ở cấp độ nào, hồn lực của Hồn sủng sư luôn luôn có hạn, bất kỳ một hồn kỹ hoặc là thay đổi Hồn sủng đều có tác dụng trọng yếu ở trên chiến trường. Thử nghĩ lúc đối mặt với địch nhân thực lực tương đương mình, trong tay có một bình dược tề trợ giúp khôi phục hồn lực, vậy thì mình sẽ buông thả nhiều hơn một cái kỹ năng cấp chín hoặc là thay đổi một con Hồn sủng khác. Đó chẳng phải là đả kích trí mạng đối với địch nhân hay sao?

Hiện tại chỉ có một mình Diệp Khuynh Tư biết cách điều chế dược tề khôi phục hồn lực, vì vậy Diệp Khuynh Tư trở thành người có ảnh hưởng rất quan trọng đối với tất cả thế lực trên đại lục.

Sở Mộ tạm thời chỉ có thể suy đoán nàng đang ở khu vực Tây Nhai, cũng không có bao nhiêu phần bảo đảm. Nhưng cho dù tỷ lệ có nhỏ tới mức nào đi nữa, Sở Mộ cũng sẽ kiên quyết đổi đường, bởi vì hắn không thể để cho Diệp Khuynh Tư rơi vào trong tay Trầm Dịch Thành.

Diệp Khuynh Tư thường xuyên lựa chọn khu vực Tây Nhai, lần này đi tới Thiên Hạ thành khẳng định cũng sẽ như thế. Về phần Tương Chí chạy về phía đông quảng trường chỉ có một lý do duy nhất, đó là Trầm Dịch Thành đã nhận ra Hồn Điện có hành động, từ đó sử dụng kế điệu hổ ly sơn.

"Chỉ mong Trầm Dịch Thành nhận thấy Tương Chí có vấn đề chậm một chút." Trong lòng Sở Mộ âm thầm gấp gáp.

Nếu như Trầm Dịch Thành nhận ra dị thường từ sớm, vậy thì Trầm Dịch Thành tuyệt đối sẽ nhanh chóng hạ thủ. Cho dù bây giờ Sở Mộ chạy tới Tây Nhai cũng đã quá muộn rồi.

Bất kể như thế nào, Sở Mộ vẫn phải chạy tới đó càng nhanh càng tốt.

"Ta đã cho người đi kéo một số thành viên thanh niên đồng lứa đi tới khu vực Tây Nhai trước rồi. Nếu bên đó xuất hiện tình huống khác thường thì bọn họ sẽ trì hoãn một ít thời gian." Thượng Hằng nói với Sở Mộ.

"Ừ, để cho một hai cao thủ trung niên đi theo Triển Hoành." Sở Mộ nói.

"Trung niên đồng lứa không thể ra tay, nếu xuất thủ sẽ mang phiền toái đến cho Vũ điện chủ." Thượng Hằng lắc đầu nói.

"Giữ lại tính mạng của hắn mà thôi." Sở Mộ nói.

"Giữ mạng hắn?" Thượng Hằng và Triệu Thừa lấy làm khó hiểu, vội vàng hỏi lại.

"Đổi lại là ta muốn dùng Tương Chí làm mồi dụ, vậy thì ta sẽ vứt hắn bên cạnh một hang sói đói, như vậy sẽ có thể đơn giản rất nhiều chuyện." Sở Mộ nói.

Thượng Hằng và Triệu Thừa đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó mới chợt hiểu ý nghĩa trong lời nói của Sở Mộ.

Đến lúc này Thượng Hằng mới chân chính hiểu được Triển Hoành một mình hành động rất có thể sẽ gặp đại phiền toái, cho nên hắn vội vàng phát ra tín hiệu để cho một ít thành viên Hồn Điện ở gần đó chạy đi trợ giúp Triển Hoành, nhằm tránh cho Triển Hoành xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu.

Quảng trường Tây Nhai.

Một thân ảnh đen nhánh chạy tán loạn trong khu vực nhỏ hẹp, dòng người lui tới không hề phát giác thân ảnh này tồn tại. Đám đệ tử lưu linh không ngừng la hét ồn ào, không ít nữ nhân cầm trong tay giỏ thức ăn đang vội vàng về nhà, thỉnh thoảng còn có mấy đứa trẻ truy đuổi đùa giỡn ở giữa đường.

Trên con đường chính giữa khu vực Tây Nhai là một cửa hàng dược tề, nơi này cung cấp đủ loại dược tề và linh vật hỗ trợ Hồn sủng. Phần lớn Hồn sủng sư đi tới giao dịch thuộc về tầng lớp Hồn Đồ và Hồn Sĩ.

Quảng trường nơi này không thể sánh bằng trung tâm thành, cho dù là sáng hay tối vẫn treo đèn đuốc sáng trưng. Sau khi màn đêm buông xuống, trên đường phố dần dần vắng lặng, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống đường phố làm cho không gian càng thêm yên tĩnh.

"Không cần chờ nữa, đóng cửa lại đi!"

Diệp Hoàn Sinh nói với tên gã đệ tử Linh sư.

Sáng sớm hôm nay Diệp Khuynh Tư đã đi ra ngoài, Diệp Hoàn Sinh không có hỏi thăm nàng định đi đâu. Đối với Diệp Hoàn Sinh thì muội muội của hắn còn thông minh hơn ca ca nhiều, thay vì lo lắng cho nàng còn không bằng lo lắng cho chính mình thì hơn.

Trên thực tế không phải là Diệp Hoàn Sinh ngu dốt, cái tên này nhìn thoáng qua tựa như thần kinh không ổn định, nhưng tâm tư kín đáo đến tận cùng. Chẳng qua là Diệp Hoàn Sinh rất ít khi chịu khó động não, cũng không thích cảm giác ngày ngày đề phòng, đêm đêm lo lắng hành động cẩn thận.