Đình Lan ngây ngẩn cả người, ánh mắt trong suốt và mỹ lệ của nàng rốt cuộc hiện lên nét kinh ngạc khó tả.
Thực lực Lạc Bành cơ hồ không có đối thủ trong mấy địa giới chung quanh đây. Nếu như đi tới Thiên Hạ thành chắc chắn có người đạt tới trình độ này, nhưng mà Lạc Bành nổi danh chính là vì năng lực đặc thù của hắn, đó là săn bắt Hồn sủng cấp quân chủ với giai đoạn thực lực hiện tại. Điều này có thể nói là độc nhất vô nhị.
Mà năng lực đó cũng chính là hình thức tự tin trong lòng Lạc Bành, ít nhất Đình Lan nghĩ rằng mấy tên thanh niên đỉnh phong ở Thiên Hạ thành không thể nào làm nổi.
Thế mà bây giờ hiện ra trước mặt nàng là một thanh niên tự mình đột phá lãnh địa cấp quân chủ, tự tay bắt sống ấu sủng rồi bình an trở về. Thậm chí số tuổi người này tương đương với Lạc Bành, chủ yếu nhất là không có ai biết hắn đến từ đâu, vì thế tất cả mọi người đều cho rằng hắn là một kỳ tài ngang trời xuất thế.
"Có phải là đệ tử của một vị trưởng lão nào đó không?"
Đình Lan đã bắt đầu chuyển hướng suy đoán thân phận chân thật của Sở Mộ trong thế lực Hồn Điện. Bởi vì nàng cảm thấy chỉ có các đại trưởng lão mới có thể bồi dưỡng ra thanh niên tài trí hơn người và thực lực xuất chúng như thế.
Thế cuộc đã vô cùng trong sáng, lúc trước Sở Mộ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối lập tức chèn ép khiến cho địch nhân của mình ngóc đầu không nổi.
Sau khi Băng Không Tinh Linh chiến thắng Quỷ Tinh Linh, trận chiến dần dần tiến vào giai đoạn kết thúc.
Tâm tình Lạc Bành lúc này đã phức tạp tới cực điểm.
Trong lòng hắn ảo não không phải là vì ba con Hồn sủng của mình bị Sở Mộ khống chế gắt gao. Mà việc làm cho hắn cảm thấy oan uổng chính là hắn đã đạt tới cấp bậc Hồn Chủ, nhưng mà Sở Mộ không có cho hắn cơ hội triệu hồi ra Hồn sủng thứ tư.
Chỉ cần có thể triệu hồi ra Hồn sủng thứ tư, Lạc Bành sẽ có lòng tin chuyển bại thành thắng.
Nhưng mà hắn không có thời gian triệu hoán, đối phương tấn công quá nhanh, quá mạnh, hoàn toàn tận dụng mọi ưu thế để chèn ép không cho hắn có cơ hội lật bàn.
Rốt cuộc Lạc Bành không nhịn được nữa, dưới tình huồng Sở Mộ áp chế tinh thần vẫn chấp nhận để cho Quang Minh Đằng bị Ma Thụ chiến sĩ công kích. Lạc Bành giận dữ hét lớn một tiếng, bất chấp tất cả niệm lên chú ngữ triệu hoán.
"Triệu hoán Hồn sủng thứ tư, hắn đã đạt tới cấp bậc Hồn Chủ."
"Tại sao bây giờ mới triệu hoán Hồn sủng thứ tư?"
Một số người ngồi trên khán đài kinh ngạc kêu lên.
Tất cả Hồn sủng trên chiến trường đều đã cường hóa đến cấp quân chủ, nhưng không có một con Hồn sủng cấp quân chủ chân chính nào. Cho nên mọi người vẫn luôn cho rằng hai người này chỉ là Hồn Sư, không ai ngờ tới nam tử đeo mặt nạ đã đạt đến cấp bậc Hồn Chủ.
Sở Mộ nhìn thấy Lạc Bành đã nhịn không nổi nữa, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ cười tà mị.
Chú ngữ nhanh chóng niệm lên, trên bàn tay Sở Mộ từ từ xuất hiện một luồng ma diễm màu trắng, đoàn ma diễm này thổi qua vị trí chính giữa Sở Mộ và Lạc Bành cực kỳ quỷ dị.
"Vù vù!"
"A…"
Linh hồn ma diễm thiêu đốt khi Lạc Bành đang ở trạng thái cưỡng bức triệu hoán, cho nên linh hồn ma diễm tạo thành thương tổn không nhỏ đối với tinh thần hắn, thống khổ kịch liệt khiến cho hắn thét lên một tiếng bi thảm.
"Dạ, Hủy Quang."
Sở Mộ tuyệt đối không cho Lạc Bành có cơ hội triệu hoán Hồn sủng thứ tư, dứt khoát ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú thi triển kỹ năng.
Luồng năng lượng đen nhánh biến thành Ám quang mang theo lực lượng hủy diệt bắn thẳng tới Lạc Bành.
Tốc độ Ngô Vĩ Cự Nham Ma rất chậm, nhìn thấy đối thủ tấn công chủ nhân đành phải chạm tay xuống mặt đất tạo ra một bức tường nham thạch phòng ngự trước mặt Lạc Bành. Nhưng mà Nham Tường không thể nào ngăn cản nổi lực lượng Hủy Quang nổ tung.
"Ầm!"
Lạc Bành bị năng lượng Hủy Quang chấn động bay ra ngoài, cả người không ngừng xoay vòng vòng ở giữa không trung văng ra xa mấy chục thước.
Quang Minh Đằng thấy chủ nhân bay đi vội vàng vươn dây leo ra quấn lấy thân thể Lạc Bành, kịp thời bảo vệ không để cho chủ nhân rơi xuống đất.
"A..."
Ma Thụ chiến sĩ đi theo Sở Mộ nhiều năm hiển nhiên là hiểu rõ nên làm gì lúc này.
Thừa dịp Quang Minh Đằng phân tâm, Ma Thụ chiến sĩ sải bước đi tới rút ngắn khoảng cách với Quang Minh Đằng. Bốn loại kỹ năng đồng thời buông thả đánh cho Quang Minh Đằng chật vật vô cùng, Yêu Mộc Căn Tu liên tục công kích tạo ra hàng loạt vết thương trên người Quang Minh Đằng.
"Chiến đấu kết thúc!"
Bỗng nhiên trọng tài chính dùng hồn niệm hét lớn một tiếng.
Lúc này tình hình chiến đấu đã quá mức rõ ràng, trọng tài chính lập tức ra lệnh dừng tranh tài, hơn nữa còn dùng hồn niệm tiến vào thế giới tinh thần Sở Mộ. Ngăn cản không cho hắn tiếp tục hạ thủ.
Trọng tài chính là một gã ba niệm Hồn Chủ, vốn tưởng rằng mình có thể trực tiếp cắt ngang chỉ lệnh của người thanh niên này. Nhưng mà sau khi hồn niệm của hắn tiến vào lập tức gặp phải một luồng linh hồn phản kích cực kỳ đáng sợ, lực lượng tinh thần phản kích quá đột ngột khiến cho hắn không kịp phản ứng, toàn thân khẽ run rẩy mấy đợt mới từ từ bình ổn lại.
"Ba niệm Hồn Chủ." Trọng tài lập tức nhận ra thực lực chân chính của Sở Mộ.
"Hồn sủng sư đối thủ đã không còn năng lực tự vệ, ngươi mau ngừng công kích."
Trải qua kinh ngạc hai giây, lúc này trọng tài chính mới nghiêm túc nói với Sở Mộ.
Sở Mộ dĩ nhiên đã cảm thấy trọng tài chính xuất thủ can thiệp, về phần tiến hành linh hồn phản kích hoàn toàn là hành động theo bản năng mà thôi. Nguyên nhân chính là vì thân thể và linh hồn của hắn đã bị Bán Ma hóa thay đổi hoàn toàn.
Sở Mộ biết Lạc Bành không thể nào chiến đấu được nữa, cho nên hắn bình thản khống chế tất cả Hồn sủng của Lạc Bành rồi thu liễm lệ khí và sát khí của mình lại, đồng thời ra lệnh cho đám Hồn sủng không được giết chết đối phương.
"Chiến đấu kết thúc, Hồn Điện - Sở Thần chiến thắng, tiến vào á cường."
Trọng tài chính cao giọng tuyên bố kết quả tranh tài.
Sau khi kết quả này vang lên, ở trên khán đài nhất thời vang lên một trận âm thanh nghị luận náo nhiệt. Bởi vì tất cả mọi người đã tận mắt chứng kiến một thanh niên hai mươi tuổi giành lấy thứ hạng á cường.
"Không thể nào … không thể nào, nhất định là có vấn đề, nhất định là …"
Người khó tiếp nhận kết quả tranh tài này nhất chính là Đằng Hải vẫn luôn sùng bái Lạc Bành.
Cái tên nam tử ngang trời xuất thế này lại đánh bại thần tượng ở trong lòng hắn. Cho đến lúc này hắn vẫn không tin vào sự thật này.
"Tranh tài có hạn chế … tranh tài có hạn chế. Nếu như là cuộc thi tự do, được phép thay đổi Hồn sủng thì Lạc Bành tuyệt đối không thua, tuyệt đối không thua…"
Đằng Hải thậm chí còn biểu hiện kích động hơn cả Lạc Bành vừa mới thua trận ở dưới đài.
Đình Lan cũng nhận ra đệ đệ mình hành động khác thường, nàng nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy tay Đằng Hải, dùng giọng nói nhu hòa khuyên nhủ:
"Bất kỳ một Hồn sủng sư nào đi trên con đường tu luyện sẽ có lúc đụng phải người mạnh hơn mình. Trên đời này không có một Hồn sủng sư nào không bao giờ thất bại, phải nhìn thẳng vào thất bại, tiếp tục tiến về phía trước mới có cơ hội đoạt trở về tôn nghiêm của mình."
"Nhưng mà hắn là …" Đằng Hải còn chưa thể khống chế cảm xúc của mình thật tốt, vẫn muốn cố gắng phủ nhận kết quả khó tin này.
"Ta biết hắn là ai."
Đình Lan nhẹ giọng nói, sau khi nói xong nàng cố ý nhìn tới gã nam tử đang chậm rãi đứng dậy phía dưới chiến trường.
Trong đầu Đằng Hải bởi vì không tin tưởng nên sinh ra cảm xúc rối loạn, vì thế hắn không có chú ý tới toàn bộ khán đài bỗng nhiên yên tĩnh kỳ lạ. Ngay cả đám khán giả ở bên ngoài quan sát trận chiến này, bao gồm đám người Đạt Khôn bên cạnh cũng im lắng nhìn xuống sân thi đấu, trên mặt người nào người nấy đều cực kỳ rung động.
"Vị này không phải là..."
"Lạc Bành… là Tân nhân vương Lạc Bành?"
"Lạc Bành."
Cái tên này đại biểu cho một đời thanh niên đỉnh phong tại Đôn thành, ở trong thành không có người nào không nhận ra cái vị "Tân nhân vương liệp sủng" này.