Sở Mộ đứng ở lối vào động quật, quét mắt nhìn một vòng động quật do thiên nhiên hình thành này, lặng lẽ cảm thụ làn sóng nhiệt ập tới, chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại có cảm giác kỳ lạ.
"Khuynh Tư, ngươi nghĩ thế nào?" Sở Mộ quay sang hỏi Diệp Khuynh Tư.
"Theo lý thuyết thì một cái hang động kiểu này hẳn là bảo địa của Hồn sủng Nham hệ và Hỏa hệ sinh sống. Nhưng mà động quật này lại trống trải kỳ lạ, căn bản không có một con Hồn sủng nào. Đây chính là chuyện không hợp lý." Diệp Khuynh Tư lập tức nói ra ý nghĩ của mình.
Lời Diệp Khuynh Tư vừa nói cũng là suy nghĩ trong lòng Sở Mộ, cái động quật tuyệt đối là bảo địa cực tốt bị các loại Hồn sủng tranh đoạt làm nơi sinh sống. Nhưng bây giờ tại sao lại trống trơn thế này?
"Có lẽ là nơi này đã bị một con Hồn sủng cường đại chiếm đoạt." Diệp Khuynh Tư bổ sung vào một câu.
Sở Mộ lắc đầu nói: "Trong này không có khí tức sinh mệnh."
"Ha hả, quá đúng lúc, không có một con Hồn sủng nào gây trở ngại, chúng ta có thể thông qua thuận lợi rồi." Hình như Tùng Lâm Sơn không có suy nghĩ nhiều chuyện này, nhanh chóng dẫn đầu xuyên qua động quật trống trải.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư là người cẩn thận, hai người bọn họ vẫn đứng ở cửa động chờ đợi đến khi Tùng Lâm Sơn đi tới một khoảng cách rất xa vẫn không hề nhúc nhích.
"Chỉ có một khả năng, đã có người tới nơi này." Chốc lát sau, Sở Mộ cho ra phán đoán đầu tiên của mình.
"Ừ, rất có thể. Người của Nguyên Tố môn hẳn là nắm giữ tin tức nhanh nhất, bọn họ có thể là nhóm đầu tiên đi tới nơi này. Nhưng tại sao bây giờ lại để cho chúng ta đi trước? Thật sự là kỳ quái." Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói.
"Chúng ta cẩn thận một chút, ta vẫn luôn cảm giác sự tình lần này không phải là đơn giản như bề ngoài." Sở Mộ nói.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư tiến vào trong động quật, chậm rãi đi theo sau lưng Tùng Lâm Sơn, từ từ vòng qua một hướng khác của ngọn núi.
"Ly lão nhi, vòng xoáy hỏa diễm hẳn là cố định tại một chỗ đúng không?" Sở Mộ bất chợt mở miệng hỏi.
"Nhìn tình huống rất có thể là cố định, nếu như hoàn cảnh biến hóa mới tiến hành di chuyển. Lúc nãy đụng phải thuộc về loại bắt đầu di chuyển, tại sao thiếu chủ lại hỏi vấn đề này?" Ly lão nhi nói.
Sở Mộ không trả lời Ly lão nhi, mà ánh mắt hắn ngó chừng Tùng Lâm Sơn, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Diệp Khuynh Tư đang đứng ở bên cạnh Sở Mộ, nhìn thấy ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị cũng hơi giật mình, nhỏ giọng hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Ta đoán nhóm người này đã tới đây rồi." Sở Mộ dùng hồn niệm nói với Diệp Khuynh Tư.
"Bọn họ đã tới nơi này?" Trên mặt Diệp Khuynh Tư lộ ra mấy phần nghi ngờ, không rõ vì sao Sở Mộ lại có thể cho ra suy đoán như vậy.
"Chúng ta tiếp tục đi theo Tùng Lâm Sơn, nếu như phía trước vẫn không có Hồn sủng xuất hiện thì suy đoán của ta là thật." Sở Mộ trầm giọng nói.
Diệp Khuynh Tư lĩnh hội ý tứ của Sở Mộ rất nhanh, chỉ khe khẽ gật đầu một cái.
"Các ngươi làm gì đó? Đi chậm vậy, mau lên chút, hoàn thành nhiệm vụ sớm thì tốt hơn."
Tùng Lâm Sơn quay đầu lại thấy Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đi chậm quá liền mỉm cười toe toét lên giọng hối thúc.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cũng bước nhanh lên theo phía sau Tùng Lâm Sơn.
Quả nhiên đúng y như lời Sở Mộ suy đoán, theo ba người bọn họ dần dần xâm nhập thì tần số Hồn sủng xuất hiện càng lúc càng thấp. Thậm chí có những lúc trên đường không có lấy một con Hồn sủng hoang dã nào, nhưng lại có dấu vết chiến đấu rõ ràng in trên mặt đất hoặc tầng nham thạch.
"Thật là kỳ quái, chẳng lẽ đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi?" Tùng Lâm Sơn đi ở phía trước tựa hồ đã phát hiện ra tình huống khác thường này, bấy giờ mới lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Nguyên Tố môn các ngươi nên tiến hành giữ bí mật những chuyện này chứ?" Sở Mộ nhàn nhạt nói.
"Đương nhiên là thế, nhưng hẳn là đã bị mấy tên lòng dạ bất chính biết rồi, nếu như bị người khác nhanh chân đến trước thì phiền toái." Tùng Lâm Sơn cười nói.
Sở Mộ nghe thế liền nhếch miệng cười khẩy, lúc này hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình là chính xác. Vì thế hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tùng Lâm Sơn biểu diễn tấu hài.
Một đường đi tới vô cùng thuận lợi, hoàn toàn không gặp phải bất kỳ một con Hồn sủng nào ngăn cản. Sau đó bọn họ xuất hiện ở một hước khác của ngọn núi theo như lời Tùng Lâm Sơn nói trước kia.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cũng đã nhìn thấu Tùng Lâm Sơn đang diễn trò, về phần tại sao người này phải dẫn bọn họ tới đây thì bọn họ tạm thời không hiểu nổi.
Mới ban đầu Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư suy nghĩ đến trường hợp Nguyên Tố môn cho người mai phục ở nơi này tiến hành xử lý bọn họ.
Nhưng sau đó lại cảm thấy khả năng này không lớn, dù sao Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư xuất hiện chỉ là tình cờ. Trương Khâm và Thanh Lực không thể nào suy nghĩ đến điểm này, cũng không thể nào an bài người chạy vòng sang hướng khác bố trí bẫy rập chờ Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư tự chui đầu vào lưới. Tỷ lệ xuất hiện trường hợp này cơ hồ bằng không.
"Bây giờ chỉ có hai khả năng, thứ nhất là thật sự có người nhanh chân đến trước bọn họ, bây giờ rất có thể đã lên tới đỉnh núi và đang đối phó con Thiên Tinh quân chủ."
"Tình huống thứ hai là bọn họ đã giải quyết tất cả Hồn sủng bên trong động quật, dự định tìm kiếm một thứ gì đó mà người khác không biết. Sau khi hai người chúng ta xuất hiện đột ngột làm nhiễu loạn kế hoạch ban đầu, thế là bọn họ cố ý để cho Tùng Lâm Sơn dẫn chúng ta rời đi. Có lẽ mục đích thực sự của bọn họ không phải là Thiên Tinh Phong quân chủ, hẳn là Vũ Lang và Phong Nhã cũng không biết chuyện này."
Diệp Khuynh Tư dùng hồn niệm phân tích suy nghĩ của mình cho Sở Mộ nghe.
Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư cũng cảm thấy khả năng đầu tiên tương đối nhỏ. Bởi vì từ hành động và cử chỉ của Tùng Lâm Sơn rõ ràng là hắn đang diễn trò. Nếu đang rơi vào tình hình gấp gáp bị người ta giành giật chiến lợi phẩm ở trước mắt thì hắn có cần phải làm như vậy không?
Lúc trước đi tới động quật, người này biết rõ nơi này nguy hiểm nhưng vẫn bạo dạn đi trước, chỉ có một cách giải thích đó là hắn đã biết trong đó không có Hồn sủng hoang dã nên không bị nguy hiểm gì hết.
"Còn có một khả năng nữa..." Sở Mộ nhìn thoáng qua Tùng Lâm Sơn đang nghỉ ngơi bên cạnh, chậm rãi nói.
"Chuyện gì?" Diệp Khuynh Tư chỉ nghĩ đến hai khả năng thôi, ngoài ra còn chưa có nhận ra vấn đề nào khác.
Sở Mộ lắc đầu nói: "Khả năng này không thể xác định rõ ràng, nhưng chỉ mong rằng là ta tùy tiện đoán sai."
Diệp Khuynh Tư thấy Sở Mộ không muốn nói cũng không hỏi thêm làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Sở Mộ nhìn lên đỉnh núi cao chót vót.
Sáu người ở dưới chân núi chờ đợi một khoảng thời gian liền bắt đầu khống chế Hồn sủng của mình chạy lên núi.
"Vũ Lang, đã lâu không thấy Hồn sủng của ngươi, bây giờ mạnh hơn nhiều không?"Thanh Lực chợt mở miệng hỏi.
"Hoàn hảo, trưởng thành tăng trưởng tốc độ và lực lượng nhanh hơn phần lớn Hồn sủng cùng đẳng cấp." Vũ Lang mỉm cười hồi đáp.
"Ta không tin đâu, ít nhất Hồn sủng quân chủ của ngươi cũng đã tới bảy đoạn, trải qua không ít linh vật cường hóa nhỉ?" Thanh Lực tiếp tục hỏi tới.
Vũ Lang vẫn duy trì nụ cười bình thản, mặc dù đến lúc chiến đấu sẽ thể hiện ra toàn bộ thực lực của mình. Nhưng Vũ Lang không phải là hạng người thích khoe khoang, vì thế không muốn tiết lộ chuyện này quá sớm.
"Hai người này thực lực không tệ, dọn dẹp con đường sạch sẽ như vậy, xem ra chúng ta không cần xuất thủ rồi." Trương Khâm đi tuốt ở đàng trước cười nói.
"À, Sở Mộ đến tột cùng là thuộc hạ của vị thiếu chủ nào, Vũ Lang huynh đệ cũng không biết sao?" Thanh Lực hỏi.
"Cái này quả thật không biết, Hồn Điện chúng ta không có ưa thích biểu lộ thân phận và địa vị, mỗi khi ra ngoài hành sự thông thường đều ẩn giấu lai lịch. Tính cách Sở Mộ huynh đệ hẳn là như vậy, ta cũng không muốn hỏi nhiều làm gì." Vũ Lang đáp.
"À à!" Thanh Lực gật đầu lia lịa, làm như chuyện này không quan trọng đối với hắn, chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.
Đoàn người này đi tới chỗ động quật rộng lớn kia rất nhanh, chiều rộng nơi này có hơn trăm mét, độ cao cũng tới ba mươi thước. Hai bên vách động tồn tại rất nhiều dấu vết phát sinh chiến đấu.
"Có lẽ bọn họ đang chiến đấu ở đằng trước."
Lúc Thanh Lực tiến vào động quật liền cố ý thay đổi Hồn sủng, bày ra bộ dạng chuẩn bị trợ giúp chiến đấu.
"Các ngươi giữ lại lực chiến đấu đối phó con Hồn sủng quân chủ, không cần thiết lãng phí hồn lực ở nơi này." Trương Khâm thấy Vũ Lang và Phong Nhã chuẩn bị thay đổi Hồn sủng chiến đấu liền mỉm cười ngăn cản.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng thu hồi tọa kỵ và thay đổi thành Thú hệ và Nguyên Tố hệ Hồn sủng.
Vũ Lang nhìn về phía đội hình của bốn người này Hồn sủng, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, cố ý trải rộng hồn niệm về phía trước tìm kiếm muốn biết ba người Sở Mộ có phải đang chiến đấu ở phía trước hay không. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY Trà Truyện
Sau khi thu hồi hồn niệm trở về, Vũ Lang lập tức phát hiện đám người Nguyên Tố môn tiếp tục triệu hoán ra Hồn sủng thứ hai, sắc mặt Vũ Lang tái nhợt.
"Phong Nhã, mau, triệu hoán chủ sủng." Vũ Lang tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, quay sang hét lớn với Phong Nhã ở bên cạnh.
Phong Nhã ngẩn người ngạc nhiên, còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì đột nhiên cảm giác được ánh mắt bốn người Nguyên Tố môn đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào mình.
Phong Nhã cũng không phải là cái loại nữ tử ngây thơ không hiểu chuyện, lập tức nhận ra sự tình bất ổn vội vã niệm chú ngữ.
Nguyệt Bào.
Một ánh trăng nhàn nhạt rơi lên trên người Phong Nhã, nhanh chóng hóa thành một tấm trường bào bao phủ thân thể nàng. Cộng thêm hiệu quả cấp bảy hồn giáp trực tiếp tăng cường lực phòng ngự lên tới cấp tám.
"Xẹt!"
Ngay khi Phong Nhã vừa mới hoàn thành phòng ngự, Trương Khâm - Tử Uyển Lôi Ma đột nhiên hiện ra ở sau lưng nàng đánh xuống một trảo, hung hăng cào rách một đường dài trên trường bào phòng ngự của nàng.
Phong Nhã đau đớn hét lên một tiếng, cố gắng nhịn đau niệm chú ngữ bắt đầu triệu hoán Hồn sủng.
Vũ Lang phản ứng nhanh hơn Phong Nhã một chút, đầu tiên cấp cho mình một cái hồn kỹ gia tăng lực phòng ngự lên cấp tám. Sau đó lập tức triệu hồi ra chủ sủng mạnh nhất là tám đoạn Lôi Đình Kiếm Sí Sư.
Vũ Lang và Phong Nhã phản ứng như thế vẫn nằm trong dự liệu của bốn người Nguyên Tố môn. Bọn họ trước tiên cho Nham hệ Hồn sủng phong kín đem đường lui không cho hai người có cơ hội chạy trốn.