Sủng Mị

Chương 296: So đấu Nguyên tố Hồn sủng

Trong nhóm thanh niên đồng lứa, những người có Hồn sủng nắm giữ lực lượng Huyền Tinh cũng không nhiều lắm. Vì thế một con sáu đoạn bảy giai Băng Không Tinh Linh lĩnh ngộ Huyền Tinh tuyệt đối là chuyện hiếm thấy.

Lục Đào - Băng Không Tinh Linh đã đạt tới bảy đoạn tám giai nhưng vẫn chưa nắm giữ lực lượng Huyền Tinh. Dựa theo Lục Đào đoán chừng, một con Băng Không Tinh Linh thiên phú cao nhất nếu muốn lĩnh ngộ Huyền Tinh ít nhất phải đạt tới tám đoạn.

Cho nên Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh buông thả kỹ năng được gia trì lực lượng Huyền Tinh sẽ làm cho ưu thế của Lục Đào - Băng Không Tinh Linh giảm xuống rất nhiều.

"Băng Kiếm trận."

Huyền Tinh chậm rãi ngưng kết dần dần biến thành một thanh Huyền Tinh Băng Kiếm dài tới tám thước, trôi nổi ở trên đầu Băng Không Tinh Linh.

Sau đó là một đám Băng Kiếm khổng lồ lần lượt xuất hiện.

"Đinh!"

Ngưng mở miệng ngâm nga một tiếng, nhất thời hai mươi thanh Băng Kiếm cuốn theo hàn khí cuồn cuộn từ giữa không trung chém xuống.

"Toái Băng lĩnh vực."

Lục Đào phát ra mệnh lệnh cho Băng Không Tinh Linh của mình.

Chú ngữ vang lên, mặt đất dưới chân Lục Đào - Băng Không Tinh Linh nhanh chóng ngưng tụ thành một tầng Băng Tinh thật dày. Trong khi Băng Không Tinh Linh kêu lên một tiếng, tầng Băng Tinh đó bỗng nhiên tan rã trong nháy mắt, vô số vụn băng lấp lánh lơ lửng quỷ dị ở chung quanh thân thể nó.

Giống như là một đám tro bụi phát sáng quay cuồng khắp không trung, mảnh vụn Băng Tinh lẳng lặng xoay vòng vòng chung quanh thân thể Lục Đào - Băng Không Tinh Linh giống như là một sinh vật có mạng sống bắt đầu di động và tổ hợp.

Toái Băng lĩnh vực là kỹ năng Băng hệ cấp sáu tạo ra vô số Băng Tinh nhỏ bé rét lạnh, thông qua tinh thần khống chế có thể tổ hợp thành hàng loạt kỹ năng Băng hệ như Băng Kiếm, Băng Tường, Băng Thuẫn, Băng Thứ, Băng Phong …v…v

"Đinh đang ~!"

Hai mươi thanh Băng Kiếm khí thế cường đại từ trên bầu trời chém xuống đầu Lục Đào - Băng Không Tinh Linh, con Băng Không Tinh Linh này bắt đầu khống chế các điểm Băng Tinh tổ hợp thành một bức tường Băng Thuẫn ngăn cản công kích.

"Rầm rầm rầm!"

Huyền Tinh Băng Kiếm liên tiếp va chạm với Băng Thuẫn, nhất thời Huyền Tinh nát bấy, Băng Tinh tan rã hóa thành một đám sương mù mờ ảo bay hỗn loạn ở xung quanh.

Lục Đào khẽ hừ lạnh một tiếng: "Có Huyền Tinh thì thế nào, cũng chỉ có nhiêu đó thực lực thôi."

Lục Đào lạnh lùng cười khẩy, dùng hồn niệm hạ chỉ lệnh cho Băng Không Tinh Linh.

Hai tròng mắt Lục Đào - Băng Không Tinh Linh bỗng nhiên biến thành trong suốt, lực lượng Toái Băng lĩnh vực trực tiếp khống chế những điểm Huyền Tinh đang bay lơ lửng gần đó.

Thao túng Nguyên Tố.

Lục Đào - Băng Không Tinh Linh không có cách nào tạo ra kết tinh Huyền Tinh cao cấp, nhưng lại có thể thông qua Toái Băng lĩnh vực để khống chế lực lượng Huyền Tinh có sẵn trong thiên địa biến thành lực lượng của mình.

"Cho ngươi nếm thử mùi vị Huyền Tinh Băng Kiếm trận." Lục Đào nở nụ cười đắc ý.

Ở trong mắt hắn, Sở Mộ có năng lực khống chế những Hồn sủng khác có lẽ mạnh hơn, điêu luyện hơn. Nhưng trên phương diện tỷ thí Nguyên Tố Hồn sủng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của mình.

"Tập hợp Huyền Tinh." Lục Đào ra lệnh cho Hồn sủng của mình.

Vô số điểm Huyền Tinh lấp lánh ở chung quanh bắt đầu tụ tập lại, dần dần hóa thành một màn băng sương lạnh giá, sau đó mới ngưng tụ ra hai mươi thanh Huyền Tinh Băng Kiếm.

Nguyên Tố môn khống chế Nguyên Tố Hồn sủng hiển nhiên là có chỗ độc đáo, điển hình nhất là Lục Đào có thể biến hóa lực lượng người khác thành năng lực của mình. Điều này đã dạy cho Sở Mộ một phương thức chiến đấu hoàn toàn mới.

"Hợp lực." Lục Đào nhàn nhạt nói.

Lực lượng Huyền Tinh càng lúc càng lớn, kỹ năng hợp lực từ bị động biến thành chủ động. Bốn mươi thanh Băng Kiếm kinh khủng chỉa mũi nhọn về phía Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh, uy thế thậm chí còn mạnh hơn trước vài phần.

"Ầm ầm ầm ầm ~~~!"

Hàng loạt Băng Kiếm kinh khủng từ trên cao đâm xuống đầu Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh, làm cho toàn bộ chiến trường chấn động kịch liệt.

Bốn mươi thanh Huyền Tinh Băng Kiếm cùng lúc chém tới, uy lực mỗi thanh còn mạnh hơn trước kia rất nhiều, một loạt công kích này hợp lại đã hoàn toàn vượt qua cấp tám.

Lục Đào suy đoán đại khái lực phòng ngự của Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh là cấp bảy hậu kỳ. Đối với một con Băng Không Tinh Linh cấp chiến tướng thì thực lực ở trình độ sáu đoạn bảy giai có lực phòng ngự cấp bảy đã là ghê gớm lắm rồi.

"Phòng ngự cao cũng vô ích, kỹ xảo chiến đấu quá kém cỏi." Lục Đào cười cười chế nhạo.

Hắn là cường giả trong nhóm thanh niên đồng lứa ở Nguyên Tố môn, nếu năng lực khống chế Nguyên Tố Hồn sủng còn không bằng những người thuộc thế lực khác thì Lục Đào cảm thấy nên đập đầu vào tường chết đi cho rồi.

Mặt đất chung quanh Ngưng đã hóa thành một đống hố to hố nhỏ, nứt nẻ tùm lum. Nếu bản thân Ngưng không buông thả kỹ năng phòng ngự thì nó sẽ bị thương trong loạt công kích này.

"Ngưng, Băng Phong." Sở Mộ lạnh lùng cười một tiếng, nhỏ giọng nói với Ngưng.

Ở bên trong cơn mưa Băng Kiếm dày đặc, thân thể Ngưng dần dần tan rã hóa thành một luồng sương mù rồi biến mất. Ở một hướng khác, dựa vào một cái Băng Kính phản quang, thân thể Ngưng lại từ từ hiện ra.

"Cái gì?"

Nhìn thấy Băng Không Tinh Linh bỗng nhiên xuất hiện ở gần người, Lục Đào sợ hãi đến trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ được lúc trước Sở Mộ ngưng tụ Băng Tường đã hoàn thành một chú ngữ ma pháp, âm thầm bố trí một cái Băng Kính ẩn trong luồng hàn khí lạnh thấu xương.

Sương lạnh nhẹ nhàng thổi quét bốn phía, bắt đầu ào tới đông cứng thân thể Lục Đào - Băng Không Tinh Linh, bởi vì không kịp đề phòng nên Lục Đào -Băng Không Tinh lập tức bị lực lượng Huyền Tinh đóng băng không thể nhúc nhích nửa bước. Nguồn truyện: Trà Truyện

"Ngươi thua." Sở Mộ thản nhiên nói.

Vừa mới dứt lời, hắn ra lệnh cho Băng Không Tinh Linh buông thả kỹ năng Băng hệ thứ hai đã hoàn thành chú ngữ từ trước. Nhất thời năm đạo Huyền Tinh Băng Thứ đột nhiên xuất hiện ở dưới chân Lục Đào - Băng Không Tinh Linh, nhưng Băng Thứ không có trực tiếp xỏ xuyên qua, chỉ hơi trồi mũi nhọn lên chờ chực bao quanh thân thể đối phương, tính uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ.

"Làm sao thế?" Thất bại tới quá nhanh nên Lục Đào còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt dại ra nhìn vào Hồn sủng của mình bị kẹt trong năm đạo Huyền Tinh Băng Thứ.

Nếu như năm đạo Băng Thứ này đâm thẳng về phía Băng Không Tinh Linh của hắn, Hồn sủng của hắn nhất định chịu trọng thương, phương thức khóa định mục tiêu thế này có nghĩa là đối phương đã hạ thủ lưu tình.

"Bây giờ còn cảm thấy thiếu gia nhà ngươi rất mạnh sao?" Diệp Khuynh Tư quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn thoáng qua lão nô bộc còn đang há miệng không nói nên lời.

Đừng nói là Sở Mộ, ngay cả Băng Hỏa Yêu Tinh và Ám Hỏa Thiên Ma của Diệp Khuynh Tư đều có thể một mình đánh bại con Băng Không Tinh Linh của Lục Đào. Hai gã thiếu gia này căn bản là sinh sống trong một địa phương nhỏ bé quá lâu, còn không rõ ràng chênh lệch giữa mình với cao thủ chân chính. Cho dù là bọn họ huấn luyện Hồn sủng phát triển theo hướng toàn diện, nhưng năng lực khống chế vẫn siêu quần bạt tụy, không phải mấy tên thiếu gia ăn không rỗi hơi có thể so sánh được.

Lão nô bộc nghĩ đến lời nói nhảm của mình lúc trước giống như là dùng tảng đá tự đập chân mình, khuôn mặt già nua cũng vẻ ra lúng túng, cười giả lả nói: "Không nghĩ tới hai vị cũng là cao nhân thâm tàng bất lộ, ha hả...!"

"Lại đến, ta không tin năng lực khống chế Nguyên Tố Hồn sủng còn không bằng ngươi." Lục Đào đã thật sự nổi giận, thân là thanh niên cao thủ đứng đầu Lãng Hà vực, là một thành viên nổi danh trong Nguyên Tố môn, hắn không tin mình sẽ bại dưới tay Sở Mộ trong trận đấu Nguyên Tố Hồn sủng.

"Ngươi không phải là đối thủ của ta, chờ ngươi đạt đến tầng thứ thanh niên cao thủ đỉnh phong lại tới khiêu chiến." Sở Mộ cũng không muốn hao phí thời gian với hạng người này, hờ hững thu hồi Hồn sủng của mình lại đi ra khỏi chiến trường.

Cao thủ đỉnh phong và cao thủ đứng đầu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, giống như danh vọng hiện tại của Sở Mộ ở Tây Giới đủ để coi rẻ những thanh niên mạnh nhất trong các địa vực. Bởi vì bọn người kia chỉ xưng bá trong một địa phương chật hẹp, còn cách cao thủ chân chính như Sở Mộ một đoạn đường rất dài. Nếu như chính bản thân hắn không nhận ra vấn đề sai lầm ở đâu, vậy thì cả đời này đừng hòng tiến thêm một bước.