Sương mù lượn lờ, trên một ngọn núi tĩnh mịch, thê lương.
Lâu lâu lại có tiếng gầm của dã thú từ dưới chân núi truyền đến, lá cây xào xạc vô hồn. Đọc Truyện Online Tại
Từng cơn gió lạnh thấu xương đập vào mặt Sở Mộ, hất tung mái tóc đen của hắn bay hỗn loạn.
Sở Mộ ngồi ở rìa vách núi, hai chân rũ xuống dưới, ánh mắt nhìn về phương đông xa xôi. Trên đùi Sở Mộ là Mạc Tà đang nằm im ngoan ngoãn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thấy Sở Mộ không nói lời nào, lại kêu lên mấy tiếng "ô ô" vỗ về.
"Phong ấn Hồn sủng, tự hủy diệt mình."
Một câu nói kia tựa như cuồng phong gào thét không ngừng lượn lờ Sở Mộ, rung động quá lớn khiến cho tâm tình Sở Mộ không thể nào bình tĩnh lại nổi.
Phong ấn Hồn sủng nghĩa là luôn luôn ở vào trạng thái triệu hoán, từ đầu đến cuối luôn chiếm cứ một hồn của Hồn sủng sư. Nếu như Hồn sủng đó bị phong ấn vào trong lao tù, không thể trở về không gian Hồn sủng của chủ nhân. Vậy thì chỉ có chết mới có thể giải phóng một hồn bị phong ấn đó.
Sở Mộ không biết tình cảm giữa Sở Thiên Mang và đám chủ sủng thâm hậu tới mức nào, nhưng sau khi biết ba chủ sủng đều tự hủy diệt mình ở trong Phong Ấn tháp. Sở Mộ cảm giác vô tận bi thương, giống như sóng thần lạnh giá lần lượt cuốn vào sâu trong linh hồn hắn vậy, làm cho hắn không có giây phút nào bình tĩnh lại nổi.
"Thiếu chủ, ngài không cần quá mức thương tâm, có lẽ chuyện này đối với phụ thân ngài chính là một bắt đầu mới, hắn có hồn niệm đỉnh phong và năng lực khống chế vượt xa người thường. Hiểu biết về các hệ Hồn sủng thậm chí là Dị hệ Hồn sủng cũng vô cùng phong phú, bây giờ mấy con Hồn sủng lựa chọn hy sinh là để linh hồn hắn được triệt để giải phóng. Hẳn là không qua bao lâu nữa sẽ phục hồi tư thế đỉnh cao giống như hồi xưa, nhất định sẽ chà đạp đám cao thủ Hồn Minh khiến cho bọn chúng biết cái giá phải trả to lớn như thế nào." Ly lão nhi đứng ở phía sau Sở Mộ đã lâu, lúc này mới lựa lời an ủi.
Sở Mộ gật đầu không nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại trên người tiểu Mạc Tà.
"Quyền lực, thực lực, danh vọng, tài phú, Sở Thiên Mang chỉ có mỗi thực lực. Tính cách thích phóng đãng của hắn không thích bị ước thúc, chỉ một lòng tiến bước trên con đường Hồn sủng sư. Nhưng ở trong mắt những người có quyền lực chí cao lại là cái gai khó chịu, đặc biệt là một khi phát sinh xung đột ích lợi lại càng khó thể chịu đựng. Trên thực tế, nếu ngài muốn đi trên con đường thực lực đỉnh phong, ta khuyên ngài nên đi theo Nữ Tôn điện hạ gia nhập Hồn Điện."
Thật ra sau khi bị ép buộc tiến vào Yểm Ma đảo, Sở Mộ đã lĩnh hội được thực lực trọng yếu tới mức nào. Bây giờ Ly lão nhi nói những lời này rõ ràng là cảnh báo Sở Mộ thực lực không phải là đại biểu cho hết thảy.
Thế nhưng, Sở Mộ không nghĩ điều đó thực sự đúng, dựa theo Sở Mộ đoán chừng, khi đám Hồn sủng bị phong ấn thì tuổi tác Sở Thiên Mang chưa nhiều. Vì thế thực lực Sở Thiên Mang và đám Hồn sủng còn chưa đạt tới trình độ khiến người ta e ngại đã bị Hồn Minh phong ấn.
Sở Mộ không muốn truy đuổi quyền lực, khi nào đạt tới thực lực tối thượng thì hết thảy quyền lực cũng trở thành vô nghĩa. Sở Mộ sẽ không vì thế mà dao động quyết tâm của mình.
Ly lão nhi thấy mình khuyên giải không thành liền thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Thiếu chủ, không dối gạt ngài, chủ nhân trước kia của Huyễn lão ta chính là một Hồn sủng sư cực kỳ cường đại, thậm chí đã bước lên trình độ vô địch trong giới nhân loại rồi. Chẳng qua là … rất nhiều chuyện không phải là thực lực có thể giải quyết."
Một cơn cuồng phong bất chợt thổi tạt đến, Ly lão nhi lập tức co người ho khan mấy tiếng.
Trong lúc đó Ly lão nhi lại ý thức được nói mấy lời này hình như không có ý nghĩa gì, bây giờ Sở Mộ cần nhất chính là thực lực. Nếu không làm sao tiếp tục đặt chân ở trên thế giới này, vì thế lão cũng im lặng không nói tiếp nữa.
"Thiếu chủ, thủ hạ dưới tay Đồ lão chỉ có một vài tên đệ tử vô dụng, nếu như ngài muốn tham gia tỷ thí của Đại Sở thế gia vẫn có thể dựa vào danh nghĩa Đồ lão." Ly lão nhi lại xoay chuyển đề tài, không cho Sở Mộ tiếp tục buồn bã nữa.
"Ừ, bảo hắn lưu lại cho ta một danh sách." Sở Mộ nói.
"Thiếu chủ muốn cho huynh muội Diệp gia cùng tham gia vào đội không?" Ly lão nhi hỏi.
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Mặc dù huynh muội Diệp gia đến bây giờ còn chưa có thể hiện ra thực lực chân chính, nhưng Sở Mộ có thể khẳng định thực lực hai người này tuyệt đối cường hãn. Nếu có bọn họ phối hợp thì giành lấy hạng trước ba hẳn là không thành vấn đề.
Thành viên Đại Sở thế gia trước giờ biểu hiện không tốt, thường xuyên ỷ vào lợi thế áp bức người khác làm cho Sở Mộ cảm thấy chán ghét. Vì thế hắn sẽ không ngần ngại bước lên con đường Sở Thiên Mang từng đi, hung hăng chà đạp thanh niên cao thủ thế hệ này một lần, sau đó tiêu sái rời khỏi bỏ mặc đám người nhỏ mọn đó muốn nói gì thì nói.
"Không làm, kiên quyết không làm, tâm tình ngươi không tốt muốn đánh người thì cứ đánh, tại sao lại tìm tới huynh muội chúng ta. Hai người chúng ta bấy lâu nay đi lưu lạc khắp nơi đã cực khổ lắm rồi, không có lấy một chỗ nương tựa. Đại Sở thế gia thế lực không nhỏ, nếu không cẩn thận lỡ may lòi ra cái gì là Hồn Chủ, Hồn Hoàng, chẳng phải là đòi mạng chúng ta hay sao? Lần này chúng ta tới đây là muốn đi vào Vạn Đoạn Triết Cốc dạo chơi. Ở trong đó có vô số Trùng hệ Hồn sủng khả ái và dễ thương, chọc giận chúng nó còn thoải mái hơn, ít nhất chúng nó không biết chạy đi gọi lão sư." Diệp Hoàn Sinh vừa nghe Sở Mộ muốn giày xéo đám thanh niên cao thủ Đại Sở thế gia, lập tức lắc đầu lia lịa, bộ dạng dù có chết cũng kiên quyết không làm.
"Tỷ thí đạt được thứ hạng trước ba sẽ nhận được phần thưởng giá trị 500 vạn kim tệ và không ít linh vật, những thứ hạng khác cũng vô cùng phong phú. Ngoài ra, nếu chúng ta đạt thứ hạng cao thắng được mặt mũi cho Đồ lão sẽ được lão thưởng thêm 500 vạn kim tệ. Nói cách khác, chỉ cần chúng ta đạt được thứ hạng trước ba, tất cả thành viên trong đội ngũ, mỗi người sẽ bỏ túi 500 vạn kim tệ." Sở Mộ trực tiếp nói ra điều kiện, hắn không tin con cá kia không chịu mắc câu.
"Sao không nói sớm, hà hà hà! Có một lão già bảo vệ chúng ta đúng không? Đồng ý đồng ý, nhưng ta nói trước, nếu đối thủ quá mạnh mẽ thì ta sẽ lập tức bỏ cuộc. Diệp Hoàn Sinh lập tức vỗ ngực bảo đảm.
"Ta tham gia với ngươi." Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Sở Mộ, nhàn nhạt nói. Thật ra nàng cũng mệt mỏi với vị ca ca lắm chuyện kia rồi.
"…" Diệp Hoàn Sinh vốn còn muốn tiếp tục bàn điều kiện với Sở Mộ, kết quả là muội muội hắn dứt khoát như vậy, trực tiếp kéo tay nàng sang một bên nói nhỏ.
"Con gái lớn không dùng được a..aa! Mới đó đã có ý tưởng với người ta rồi hả?" Diệp Hoàn Sinh lắc đầu não nề, nói ra một câu cảm khái.
Diệp Khuynh Tư cũng không quan tâm Diệp Hoàn Sinh nói nhảm. Ngày hôm nay nàng đã thấy cảm xúc Sở Mộ không tốt lắm, đại khái đoán được Sở Mộ và Đại Sở thế gia hẳn là có mâu thuẫn hoặc ân oán. Chiến đấu chính là lịch lãm, Diệp Khuynh Tư sẽ không e ngại trợ giúp Sở Mộ khiêu chiến đám thanh niên cao thủ của Đại Sở thế gia.
Diệp Khuynh Tư là Hồn sủng sư phụ trợ chính tông, Sở Mộ đúng lúc cần có một Hồn sủng sư như vậy phối hợp với mình chiến đấu.
"Nhưng ta cũng nói trước, nếu đối thủ quá mạnh mẽ ta sẽ buông tha, chủ sủng của ta không thể triệu hoán." Diệp Khuynh Tư nói.
"Ừ, ta tự biết chừng mực." Sở Mộ gật đầu đồng ý.
Tỷ thí không phải là chém giết, đụng phải đối thủ mạnh hơn là chuyện rất bình thường. Sở Mộ dĩ nhiên không cố chấp làm gì, biết rõ đánh không lại còn cho Hồn sủng của mình liều mạng chiến đấu là hành vi ngu xuẩn.
"Cẩn thận là tốt rồi, định cô lập ta ra ngoài hả? Các ngươi sung sướng đi chơi, còn ta tự mình đến Vạn Đoạn Triết Cốc đi dạo, ai dà, con gái lớn không dùng được mà!" Diệp Hoàn Sinh thấy đôi nam nữ này hoàn toàn không thèm để ý tới mình, càng nói càng nhảm, kể chuyện trên trời dưới đất không dứt.