Sủng Mị

Chương 1736: Địch nhân tập kích

Bọn họ thấy được lỗ đen không gian đang từ từ biến mất, vương giả của bọn họ cũng rời khỏi thế giới này. Cách đó không xa, Bạch Ngữ cả người bốc cháy ma diễm vội vàng bay tới.

Trong ngực hắn là Mục Thanh Y may mắn tìm thấy trong cơn giông bão hỗn loạn. Mục Thanh Y đã hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên là do thương tổn linh hồn trong khi chiến đấu, nhưng không ai biết được lần này nàng mất đi bao nhiêu Hồn sủng. Là một, hay là toàn bộ...?

Bạch Ngữ giao Mục Thanh Y cho Diệp Khuynh Tư trị liệu, sau đó trên mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn sang đám người ở bên cạnh:

"Chuyện gì?"

"Sở Mộ, hắn rơi vào trong hắc động, bộ dạng giống như là thoát lực..."

Bàng Duyệt thấp giọng lẩm bẩm.

"Hắn... hắn không có việc gì mới đúng, không phải là Ma nhân sở trường khống chế không gian hay sao? Hắn có thể sinh tồn ở trong đó đúng không?"

Liễu Băng Lam vội vàng hỏi.

Bạch Ngữ im lặng không trả lời.

Thân thể Ma nhân quả thật có thể sinh tồn trong không gian thứ nguyên, nhưng mà Sở Mộ đã thoát lực không thể phản kháng hoặc phòng ngự. Dưới tình huống hôn mê bất tỉnh cũng sẽ bị lực lượng phong bạo hủy diệt triệt để.

"Ta đi xem!"

Vừa mới dứt lời, Bạch Ngữ đã tăng tốc bay về phía lỗ đen không gian mới vừa khép lại.

Hiện tại cũng chỉ có một mình Bạch Ngữ mới có năng lực xé rách không gian cứu Sở Mộ ra ngoài. Nhưng đây là chuyện nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bồi luôn tính mạng của hắn.

"Xẹt!"

Bạch Ngữ mới vừa bay lên không trung thì không gian trên đầu đột nhiên xuất hiện một vết nứt quỷ dị.

Một đạo Liệt trảo mạnh mẽ trảm phá không gian, cường hành mở ra một lối đi không gian. Bạch Ngữ ở gần nhất cảm giác được không gian phong bạo từ bên trong trào ra mãnh liệt.

Bạch Ngữ khẽ nhíu mày, ánh mắt cảnh giác ngó chừng vị trí đạo Liệt trảo mới vừa công kích.

Chỉ lát sau, một sinh vật thần bí ở trạng thái ẩn hình chậm rãi bay ra khỏi thông đạo không gian.

"Dị Tông Yêu?"

Bạch Ngữ ngây ngẩn cả người, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này tương đối quen thuộc.

Hắn đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, trên lưng Dị Tông Yêu còn có một gã nam tử cả người toàn là vết thương.

"Là ngươi?"

Bạch Ngữ trợn mắt kinh ngạc nhìn tới đối phương.

Đây là lần thứ hai Bạch Ngữ thấy người này rồi, hơn nữa cả hai lần đều mạnh mẽ đột phá từ không gian khác trở về thế giới này. Điểm không giống là lần trước hắn trọng thương gần chết, lần này thương thế không nghiêm trọng lắm, nhưng trong tay hắn lại là một người máu tươi ướt đẫm.

"Sở Mộ?"

Bạch Ngữ lại kêu lên thất thanh, trong thoáng chốc mà hắn đã ngạc nhiên tới hai lần.

"Tiếp lấy!"

Gã nam tử giao Sở Mộ cho Bạch Ngữ.

Sau đó lập tức khống chế Dị Tông Yêu xoay người rời khỏi, không hề nói nhảm nửa câu.

Dị Tông Yêu tiến vào trạng thái ẩn hình toàn diện, thân thể dần dần dung hợp với không khí biến mất ngay lập tức. Ánh mắt Bạch Ngữ lộ vẻ nghi hoặc không hiểu tại sao người này lại vội vã rời khỏi?

Bạch Ngữ tiếp lấy Sở Mộ đã hôn mê bất tỉnh, phát hiện không gian giới chỉ của hắn đang tỏa ra tia sáng ấm áp. Sau khi Dị Tông Yêu và gã nam tử thần bí kia rời đi, quang mang bao quanh không gian giới chỉ cũng dần dần mờ nhạt.

Bạch Ngữ không có suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng mang Sở Mộ hạ xuống đất.

Đám người Tân Nguyệt Địa thấy Sở Mộ an toàn trở về cũng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Khuynh Tư nhìn thấy Sở Mộ cả người đầy máu liền sợ hãi tái mặt, vội vàng chạy tới cứu chữa cho hắn.

Trận chiến này bên phía Tân Nguyệt Địa lại giành thắng lợi vẻ vang. Quan Ải thành và phần lớn địch nhân đều bị tiêu diệt, Sở Mộ đã thành công thủ hộ lãnh thổ của mình. Bản thân nàng không biết Phục Hoạt Thuật, không phải thương thế nào cũng có thể trị lành. Nếu như Sở Mộ thật sự chết đi, nàng sẽ bước lên con đường giống như Bạch Ngữ không chút do dự.

Vạn Tượng thành.

Tòa thành này an tĩnh tựa như không có người ở, thỉnh thoảng chỉ có mấy đội thị vệ đi qua đi lại tuần tra, nhưng không có đề phòng sâm nghiêm như mấy ngày trước.

Một phần đội ngũ Thánh vệ lưu lại chịu trách nhiệm cảnh giới và bảo vệ tòa thành, những Hồn sủng sư còn khả năng chiến đấu đều đi ra chiến trường rồi. Cả tòa thành lúc này chỉ còn lại hài đồng, nữ nhân và những lão nhân gần đất xa trời.

Thánh vệ trưởng nơi này vốn là một gã Hồn sủng sư lưu lạc tên là Dịch Vũ, hắn đang khống chế Hồn sủng bay lượn trên bầu trời Vạn Tượng thành.

Tất cả thành viên chủ lực đã đi đến Thiên Sơn đối kháng với địch nhân, cho nên nhiệm vụ của Thánh vệ trưởng Dịch Vũ vô cùng hệ trọng. Đó là tòa thành tối trọng yếu của lãnh thổ Tân Nguyệt Địa, không được phép để nó lọt vào tay địch nhân.

Hồi lâu sau bỗng nhiên có một đám Mính Tiên Điểu từ phía nam bay về phía Vạn Tượng thành.

Mính Tiên Điểu toàn thân tuyết trắng, nhìn qua giống như một đám mây trắng từ phương xa bay đến. Nhưng khi đội ngũ Mính Tiên Điểu điều tra tiến lại gần, Dịch Vũ lập tức phát hiện trên người chúng nó xuất hiện những vết máu đỏ lòm.

"Có chuyện rồi!"

Đội ngũ Mính Tiên Điểu điều tra phương hướng đông nam bị thương trở về đã chứng minh hướng đó xuất hiện địch nhân rất mạnh.

"Tất cả Thánh vệ tập hợp!"

"Thủ thành quân đề cao cảnh giác!"

Dịch Vũ lập tức phát ra mệnh lệnh trước khi đội ngũ Mính Tiên Điểu báo cáo tình huống.

Trong Vạn Tượng thành còn có hơn hai trăm Thánh vệ quân, bọn họ nhanh chóng từ cất cánh tụ tập lại chung quanh Dịch Vũ.

Những vị trí trọng yếu trong tòa thành đã được đội quân Lâm Dận Thú dàn trận chuẩn bị chiến đấu, những bộ khải giáp trắng bạc biến thành một bức tường vô cùng vững chắc.

Dịch Vũ trực tiếp khống chế Vạn Triêu Thú bay về phía đông nam tòa thành.

"Thánh vệ trưởng, địch nhân tập kích, bọn họ đi từ phía nam Cấm vực tới đây. Tốc độ di chuyển quá nhanh!"

Gã đội trưởng Mính Tiên Điểu đầu đầy mồ hôi, vừa chạy tới cửa thành đã lớn tiếng báo cáo.

"Mang đội ngũ của ngươi đi chữa thương, kế tiếp giao cho chúng ta."

Ánh mắt Dịch Vũ lẳng lặng đánh giá đội ngũ Mính Tiên Điểu.

Đây là điều tra đội ngũ chính quy, nhân số vốn là năm mươi người, nhưng mà lúc này chỉ còn lại có bảy người trọng thương trở về.

"Địch nhân rất đông, ít nhất cũng có mấy chi quân đoàn. Chúng ta phải mau chóng phát ra tín hiệu cầu cứu với Thiên Sơn."

Gã đội trưởng vẫn lo lắng trong lòng, cố gắng chịu đựng đau đớn nói tiếp.

Dịch Vũ nhíu mày thật chặt, lập tức ra hiệu cho một gã thủ hạ đi phát tín hiệu cầu cứu với cao tầng Tân Nguyệt cung điện.

Dịch Vũ dẫn theo hơn hai trăm Thánh vệ quân bay lên tường thành.

Trong ngày thường tòa thành này sẽ có quân đoàn một vạn cao thủ cấp đế hoàng thủ hộ, nhưng mà bây giờ trên tường thành chỉ còn lại không tới một ngàn người. Số lượng Thánh vệ quân lại càng ít ỏi, bởi vì thế lực Tân Nguyệt cung điện đã tổn thất thảm trọng trong đợt chiến tranh này.

Một ngàn thủ vệ quân phân bố trên tường thành, chỉ có rất ít Đế Thánh Hoa từ dưới đất trồi lên, bắt đầu buông thả Hoa đằng tăng cường lực phòng ngự cho tường thành.

Một ngàn thủ vệ quân triệu hồi Nguyên Tố Hồn sủng xếp hàng chỉnh tề, im lặng chờ đợi địch nhân xuất hiện.

Bọn họ nhìn tới phương hướng đông nam, lúc này ở phía đường chân trời bỗng nhiên hiện ra một đám bụi mù khổng lồ. Cảnh tượng giống như bão cát sa mạc tràn vào thảo nguyên.

Sau đó bão cát biến thành cuồng phong dữ dội thổi tới tòa thành, khí thế hung mãnh khiến cho tất cả mọi người cảm thấy áp lực đại tăng.

Bên trong bụi mù đục ngầu là quân đoàn đông nghịt, từ vị trí Vạn Tượng thành căn bản đếm không nổi rốt cuộc có bao nhiêu địch nhân tập kích.

Địch nhân tập kích.

Hơn nữa, đây còn là một trận đột kích quy mô lớn.

Thánh vệ trưởng Dịch Vũ và đám thuộc hạ thấy vậy cũng ngây dại toàn thân, một chi quân đoàn khổng lồ như thế làm thế nào lặng yên không một tiếng động tiến vào Tân Nguyệt Địa?

"Là quân đoàn Trữ Thị thế triều, bọn họ đi xuyên qua nam Cấm vực."

Gã đội trưởng điều tra vẫn không chịu trở về chữa thương, tiếp tục lưu lại tường thành báo cáo tình huống.

"Nam Cấm vực? Nam Cấm vực không phải là địa bàn của Yểm Ma thế triều sao? Bọn họ làm sao đi xuyên qua lãnh địa Yểm Ma thế triều bình yên vô sự? Bên đó là lãnh thổ Thứ Nguyên, vốn được liệt vào Cấm địa cơ mà?"

Thánh vệ trưởng Dịch Vũ trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng vào chuyện này.

Trong lúc hai người đang nói chuyện. Từ vị trí trung tâm tòa thành xuất hiện một đám Hồn sủng sư khống chế Hồn sủng Khung Điệp bay tới.

Đội ngũ Hồn sủng sư này đều là phái nữ, cầm đầu chính là thành chủ Hạ Chỉ Hiền của Hướng Vinh thành, ngoài ra còn có thủ tịch Thẩm Mặc quản lý cơ vụ Tân Nguyệt cung điện.

Thẩm Mặc và Hạ Chỉ Hiền đồng thời nhận được tín hiệu báo nguy, vì thế hai người nhanh chóng tụ tập thuộc hạ chạy tới tường thành.

Khi bọn họ thấy một chi quân đoàn khổng lồ từ phương hướng đông nam tràn tới, sắc mặt hai người lập tức phát sinh biến hóa.

Trữ Thị thế triều.

Từ đầu đến cuối quân đoàn Trữ Thị thế triều vẫn không có xuất hiện trong cuộc chiến này. Vốn là Hạ Chỉ Hiền cho rằng Vũ Sa tiến hành can thiệp đối với Trữ vương đã phát huy hiệu quả nhất định. Trữ vương đã thành công ước thúc những phe phái có ý đồ với Tân Nguyệt Địa.

Nhưng không ai nghĩ tới Trữ Thị thế triều đã phái ra quân đoàn cường đại như thế, lại còn lựa chọn hành quân xuyên qua nam Cấm vực tiến công đúng ngay thời điểm Vạn Tượng thành yếu ớt nhất.

"Đối phương có chừng hai nghìn cao thủ cấp chúa tể, bốn vạn cấp đế hoàng. Bọn họ thuộc về phe phái Trữ Trạng, cầm đầu chính là Trữ Trạng và cường giả mạnh nhất Trữ Thiên Du. Trữ Thiên Du bây giờ chấp chưởng phần lớn quyền lực tại Trữ Thị thế triều đối kháng với Trữ vương, phe phái Trữ Trạng đã bị hắn thâu tóm."

Gã đội trưởng điều tra nói.

Gã đội trưởng điều tra này vốn xuất thân từ Ô Bàn đại địa, cho nên hắn tương đối hiểu rõ tình huống ở nơi đó.

"Lãnh tụ? Trữ Thiên Du là cường giả cấp lãnh tụ?"

Thẩm Mặc buông thả hồn niệm quan sát một lát bỗng nhiên sững sờ đứng im bất động.

Đối phương có cường giả lãnh tụ, đừng nói là dẫn theo quân đoàn tiến công. Chỉ sợ một mình hắn bay vào tòa thành cũng không có ai ngăn cản nổi, cả đội Thánh vệ quân liên thủ chống đỡ được bao lâu dưới tay hắn chứ?