Sủng Mị

Chương 1616: Cử hành hôn lễ (Hạ)

Bây giờ Sở Mộ mặc bộ y phục tân lang, khí chất anh tuấn bất phàm xuất hiện ở trong mắt mọi người, dân chúng càng thêm nhiệt tình như lửa. Nếu không có Thánh vệ đội đi trước mở đường, sợ rằng hắn khó lòng đi tới quảng trường. Dọc theo con đường này thật sự kiếm không ra một mảnh đất trống, khắp nơi đều là Tử Xuyến hoa tiên diễm.

Cuối cùng Sở Mộ và Liễu Băng Lam đã đi tới vị trí cầu thang dưới tế đàn.

Quân đoàn Thánh vệ tự động phân ra chung quanh, Lâm Dận Thú xếp hàng chỉnh tề, trên người chúng nó đã khoác lên một lớp giáp màu tím tươi đẹp.

Sở Mộ đứng yên tại chỗ, tiếng hoan hô đột ngột dâng cao như làn sóng thủy triều ập tới. Bất kỳ người nào đứng ở nơi này sẽ bị không khí lễ hội lây nhiễm rất nhanh.

"Nhìn lên trời!"

Băng Lam nói với Sở Mộ.

Sở Mộ thuận thế ngẩng đầu lên lập tức thấy được một đám Tiên hạc màu trắng bay lượn trên bầu trời Vạn Tượng thành.

Đó là đội ngũ Hồn sủng Mính Tiên Điểu đang biểu diễn một bài ca vũ ưu nhã.

Một ngàn đầu Mính Tiên Điểu trắng như tuyết bay múa trên trời, các thiếu nữ cùng nhau hòa mình vào bài ca chúc phúc.

Sau đó, từ bên trong đội ngũ Mính Tiên Điểu đột nhiên xuất hiện một đám mây đủ màu sắc.

Chúng nó là Tinh Linh Điệp.

Hàng vạn Tinh Linh Điệp nhẹ nhàng bay múa, cặp cánh linh động đảo vòng quanh rồi xếp lại thành hình một đóa hoa khổng lồ. Ở vị trí chính giữa là một nữ tử ngồi trên đóa hoa màu lam chậm rãi hạ xuống.

Đóa hoa màu lam này đại biểu cho sự thuần khiết, cao quý, nữ tử kia xinh đẹp như tiên tử hạ phàm.

Lúc trước ở Hướng Vinh thành, Sở Mộ đã từng thấy Diệp Khuynh Tư mặc y phục tân nương. Dung nhan mỹ lệ, khí chất quý phái của nàng vượt xa những tân nương khác. Tinh Linh Điệp là do Trữ Mạn Nhi mời tới, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng có thể điều khiển được chúng nó.

Không thể không nói, đàn Tinh Linh Điệp đã giúp cho Diệp Khuynh Tư xinh đẹp vạn phần, ngay lúc này đám khán giả bên dưới bỗng nhiên im lặng, mọi người tựa như quên mất hô hấp.

Khi nàng từ từ hạ xuống trước mặt Sở Mộ, hắn đã thần hồn điên đảo, hai mắt ngây dại.

Băng Lam khẽ đẩy vai Sở Mộ một cái, hắn mới phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười thật thà, chất phác.

Băng Lam nhẹ nhàng kéo tay phải Sở Mộ, sau đó lại nắm tay trái Diệp Khuynh Tư.

"Đi theo ta!"

Băng Lam cười nói.

"Sở Mộ, nhìn phía trước, không được ngó chừng Khuynh Tư như thế."

Băng Lam trừng hăm dọa Sở Mộ.

"À, à, ha ha!"

Sở Mộ giật mình, lập tức chỉnh bộ dáng đàng hoàng trở lại.

Diệp Khuynh Tư thì mím môi cố nhịn cười, quả thật nàng rất ít khi thấy được Sở Mộ lộ ra một mặt khả ái như thế này.

Băng Lam thân là trưởng bối, cho nên để làm người chứng hôn vô cùng phù hợp.

Nàng dẫn Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đi lên tế đàn, ý nghĩa là trưởng bối đã đồng ý cho hai người xác lập quan hệ phu thê.

Sau khi đi lên tế đàn, Băng Lam lùi về phía sau một bước. Hai tay kéo Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư lại gần với nhau, sau đó đặt tay hai người chạm vào nhau.

Băng Lam mỉm cười vui mừng, nói:

"Cuối cùng đã đến đoạn này, tự các ngươi hoàn thành hôn lễ đi!"

Phía trên tế đàn còn có một cái đài Vọng Nguyệt.

Mặt trăng đại biểu cho đại biểu tình yêu, cho vạn vật sinh sôi nảy nở, thời điểm hai người cùng nhau bước lên đài Vọng Nguyệt chính là nghi thức trịnh trọng nhất hôn lễ. Sau đó bọn họ sẽ làm phu thê chính thức.

"Ta ôm Khuynh Tư bay lên được không?"

Sở Mộ ngẩng đầu lên mới phát hiện đài Vọng Nguyệt trôi nổi ở trên không trung, nhưng không có bậc thang. Vì thế hắn mới hỏi thử một câu.

"Đừng có thô lỗ như vậy."

Băng Lam lập tức trừng mắt với hắn.

"Hắc hắc!"

Sở Mộ mỉm cười lúng túng.

Hôn điển là phải từ từ, phải ưu nhã, chậm rãi mới cho thấy sự trịnh trọng và trân quý.

Nào có ai rước dâu lại trực tiếp phi thân lên đài bao giờ.

"Để ta mở đường cho các ngươi."

Liễu Băng Lam nói.

Vừa nói dứt lời, nàng đã niệm chú ngữ triệu hồi ra Tinh Không Ai Linh.

Tinh Không Ai Linh nhẹ nhàng chỉ tay lên không, một con đường ánh sáng theo đó trải dài từ tế đàn lên đài Vọng Nguyệt.

Sở Mộ nắm tay Diệp Khuynh Tư, dắt nàng bước lên cầu thang ánh sáng đặc thù kia.

Một bước, hai bước, ba bước, mỗi lần hắn đi một bước lại nhìn sang Diệp Khuynh Tư một lần. Lúc này nàng đang ngượng ngùng cúi đầu, hai mắt hồng nhuận làm cho hắn thật sự động tâm.

"Đi đi!"

Băng Lam bực mình, gắt giọng hô lớn.

Cái đứa nhi tử hư đốn này, mắt thấy đã sắp bước lên đài Vọng Nguyệt, nhưng hắn lại cố ý dừng bước.

Sở Mộ dừng lại là vì Diệp Khuynh Tư quá đẹp, cộng thêm thời khắc thích hợp, không khí ấm áp đã khiến hắn thần hồn điên đảo.

Phía dưới là hàng vạn người đang nhìn chằm chằm, nhưng Sở Mộ lại dừng bước, ánh mắt mê luyến ngó chừng tân nương.

"Ai dà, ta thừa nhận, ngày hôm nay Sở Mộ đẹp trai hơn ta... một chút!"

Diệp Hoàn Sinh bĩu môi, ánh mắt lộ vẻ ghen tỵ khi thấy vô số người tung hô Sở Mộ.

Cho dù trong đó còn có muội muội của hắn.

Nhưng mà nói thật, khi Diệp Hoàn Sinh có thể thấy hai người bọn họ trải qua không biết bao nhiêu trắc trở mới đi tới ngày hôm nay, trong lòng hắn hiển nhiên là vui mừng.

Diệp Hoàn Sinh nhớ lúc ban đầu từng hỏi Sở Mộ một câu:

"Ngươi thật sự không có hứng thú với muội muội của ta?"

Sở Mộ đã gật đầu xác nhận vô cùng dứt khoát.

Hơn nữa, Diệp Hoàn Sinh hiểu rất rõ tính cách muội muội của mình, chính hắn cũng không ngờ thời điểm mình bị bắt làm tù binh, đúng lúc tạo cơ hội cho hai người bọn họ. Sau đó mọi việc diễn ra hết sức tự nhiên, lâu ngày sinh tình là chuyện không thể tránh khỏi.

Diệp Hoàn Sinh cảm thấy may mắn, may mắn là vì Diệp Khuynh Tư đã gặp được một nam nhân đáng tin cậy.

"Diệp Khuynh Tư thật hạnh phúc, ta cũng muốn một hôn điển như vậy."

Thẩm Nguyệt ôm cánh tay Diệp Hoàn Sinh lắc qua lắc lại, trong đầu suy nghĩ miên man.

Thẩm Nguyệt là công chúa Yểm Ma cung, nếu như nàng kết hôn khẳng định sẽ tổ chức cực kỳ long trọng. Nhưng hôn lễ quy mô này chỉ dành cho vương giả, mặc dù trong lòng nàng hâm mộ nhưng cũng biết giới hạn. Thật ra nàng chỉ muốn làm nũng với Diệp Hoàn Sinh mà thôi.

"…"

"Diệp Hoàn Sinh, ngươi nghe ta nói không đó!"

Thẩm Nguyệt tức giận thở phì phò, tên khốn này lại làm bộ như không nghe thấy.

"Ta đang thương tâm vì muội muội của mình bị người khác bắt cóc."

Diệp Hoàn Sinh giả bộ làm vẻ mặt không đành lòng, thậm chí còn không quên rơi xuống hai giọt lệ nóng hổi. Có lẽ đây là kết quả sau khi hắn quay đầu đi quẹt quẹt cái gì đó.

Không nỡ? Đúng là có, dù sao hai huynh muội nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy. Hắn thấy nàng từ khi còn là một tiểu nha đầu cho đến khi trở thành đại mỹ nữ. Thân là ca ca nhìn thấy muội muội gả cho người khác, trong lòng đương nhiên là cảm giác buồn vui lẫn lộn. Nhưng trên thực tế, quan trọng nhất là hắn đang muốn … thay đổi đề tài.

Quả nhiên đúng như dự liệu, Thẩm Nguyệt không có phát giác ý đồ của hắn, nàng cho rằng Diệp Hoàn Sinh đang thật sự thương tâm, bắt đầu tìm cách khuyên nhủ hắn.

Triêu Lãnh Xuyên đứng bên cạnh vô cùng hoài nghi, ánh mắt nhìn thoáng qua Diệp Hoàn Sinh vài lần. Cho dù trời có sập cũng dứt khoát không tin lời này của hắn.

"Lãnh Xuyên, ta cũng muốn hôn điển như vậy."

Ngay lúc này, Hạ Chỉ Hiền đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhu mì như nước, còn ngọt ngào hơn cả Thẩm Nguyệt.

Hạ Chỉ Hiền là nữ nhân thành thục, tính tình hào phóng, mỗi lần làm nũng chắc chắn không có nam nhân nào chịu nổi. Triêu Lãnh Xuyên theo bản năng gật đầu không chút do dự.

"Đáp ứng nhanh như vậy? Khẳng định không phải thật tâm."

Hạ Chỉ Hiền hừ lạnh một tiếng.

Triêu Lãnh Xuyên cười khổ, lề mề gian xảo giống như Diệp Hoàn Sinh bị nữ nhân quở trách là đúng rồi. Nhưng tại sao mình đáp ứng nhanh chóng cũng bị trách cứ? Rốt cuộc phải làm sao mới vừa lòng các nàng đây?

Vẫn là Sở Mộ hạnh phúc nhất, nhẹ nhàng, khoan khoái ôm mỹ nhân về nhà.

"Ta rất nghiêm túc!"

Một lát sau, Triêu Lãnh Xuyên nói bù vào một câu.

"Bất kỳ nam nhân nào cũng quen thuộc câu nói này, ta không tin!"

Hạ Chỉ Hiền phản bác ngay lập tức.

"Vậy phải làm sao ngươi mới tin?"

Triêu Lãnh Xuyên bắt đầu nóng nảy, hắn chỉ oán hận không thể trực tiếp phong Hạ Chỉ Hiền làm Thái Tử Phi, tránh cho đêm dài lắm mộng. Dạo gần đây thời buổi khó khăn, gạo châu củi quế, nữ nhân chưa về nhà mình là chưa an toàn.

Tâm tư Triêu Lãnh Xuyên rất đơn giản, chỉ lo lắng có một ngày Hạ Chỉ Hiền chạy mất. Hắn chăm chăm tìm cách gạo sống nấu thành cơm chín, để cho nàng khăng khăng chung tình với mình là được.

"Được rồi, ta tin tưởng! Sau này rồi lại nói tiếp, ta còn muốn khảo nghiệm ngươi một đoạn thời gian nữa."

Hạ Chỉ Hiền mỉm cười, cấp cho Triêu Lãnh Xuyên một ánh mắt mê người.

Triêu Lãnh Xuyên lại cười khổ, đến bây giờ hắn đã biết tại sao chuyện tình cảm của mình và Diệp Hoàn Sinh hoàn toàn trái ngược.

"Được rồi!"

"Ta vốn nổi danh là người bất chấp khảo nghiệm."

Triêu Lãnh Xuyên biết mình không thể cưỡng cầu, mọi việc cứ từ từ suy tính. Ít nhất bây giờ hắn đã cảm giác được ngự tỷ Hạ Chỉ Hiền đang dần dần luân hãm vào trong lưới tình.

"Ngươi nói xem, nữ tử giống như chủ thượng có thể có được một hôn lễ như vậy không?"

Hạ Chỉ Hiền bỗng nhiên hỏi nhỏ một câu.

Triêu Lãnh Xuyên biết chủ thượng trong lời nói Hạ Chỉ Hiền chính là Vũ Sa, không biết tại sao Hạ Chỉ Hiền đặc biệt trung thành với Vũ Sa. Ban đầu hắn còn cho rằng Vũ Sa sử dụng tinh thần khống chế, sau này mới phát hiện Hạ Chỉ Hiền tôn trọng nàng phát ra từ nội tâm. Hắn từng hỏi nàng nguyên nhân, nhưng Hạ Chỉ Hiền luôn luôn không nói.

"Vũ Sa sao? Vấn đề là trên thế giới này có ai dám cưới nàng? Hơn nữa, nàng có hiểu tình cảm là gì không?"

Triêu Lãnh Xuyên hỏi ngược lại.