Sở Mộ không có triệu hoán Hồn sủng, bảo Mạc Tà đi ra ứng chiến.
Mạc Tà phụng bồi Sở Mộ ngủ đã lâu, hiện tại cũng muốn hoạt động thư giãn gân cốt, thoải mái đầu óc. Nếu không, một năm này có thể khiến nó buồn chết rồi.
Hỏa diễm màu tím bốc cháy trên người Mạc Tà, từ phần đuôi dần dần lan tràn xuống bốn chân tụ lại biến thành Đề hỏa.
Chín cái đuôi hoa lệ mở rộng, khí tức bộc phát không thua gì Quý Tiên Đằng của Hạ Âm.
Ánh mắt Hạ Âm và Lâm Mộng Linh đồng thời rơi vào người Mạc Tà. Qua một lát sau, Hạ Âm bỗng nhiên cười nói:
"Sở huynh đệ, chúc mừng, hình như thực lực Hồn sủng của ngươi vừa mới tăng cường."
Lâm Mộng Linh cũng cảm giác được khí tức trên người Mạc Tà khác hẳn lúc mới tiến nhập Ấn cốc.
Lâm Mộng Linh từng quan sát Sở Mộ và Hàn Nhi Tinh chiến đấu, nàng nhớ là khi đó đầu Hồ Tôn này dừng lại ở lĩnh vực chúa tể. Nhưng mà bây giờ nó chỉ cách chuẩn Bất Hủ một bước ngắn, nếu tiếp tục tu luyện trong khoảng thời gian ngắn khẳng định có thể tấn cấp.
Hỏa diễm màu tím bốc cháy càng thêm chói mắt, trong chốc lát đã biến khu vực thung lũng thành một mảnh biển lửa tuyệt mỹ.
Cuồng phong nhấc lên từng đợt bụi mù cuồn cuộn, Hồn sủng chạy tới đầu tiên là một đầu Tà Hạt. Nó dẫn theo bảy tám đầu Tà Hạt cấp chúa tể lao thẳng vào trong biển lửa không hề sợ hãi.
Tà Hạt đầu lĩnh phát ra khí tức hẳn là tiếp cận Bất Hủ, thực lực những con Tà Hạt đi theo sau nó vào khoảng chúa tể đỉnh phong.
Lúc trước Mạc Tà còn dám đối kháng với Hồn sủng tiếp cận Bất Hủ, bây giờ thực lực nó vừa mới tăng tiến hiển nhiên không cần e ngại đám bò cạp kia
"Ngao ô ô ô!"
Mạc Tà tăng tốc chạy tới Tà Hạt đầu lĩnh.
Ở bên kia, Lâm Mộng Linh cũng gặp phải địch nhân khó dây dưa.
Trong trận đồ tu luyện tụ tập lượng tiên khí khổng lồ, hoàn toàn có thể trợ giúp Hồn sủng hoàn mỹ chúa tể và tiếp cận Bất Hủ đột phá bình cảnh tiến vào cảnh giới chuẩn Bất Hủ. Vì thế những đầu Hồn sủng đang điên cuồng vọt tới nơi này cũng có thực lực chừng đó. Bên phía Lâm Mộng Linh xuất hiện tới ba con Hồn sủng tiếp cận Bất Hủ.
May mà Quang Minh Nộ của Lâm Mộng Linh có thực lực chuẩn Bất Hủ, thực lực cao hơn chúng nó hai cấp bậc. Cho nên Lâm Mộng Linh vô cùng tự tin, không có triệu hoán Hồn sủng khác, dự định lấy Quang Minh Nộ đối kháng ba đầu Tà Hạt tiếp cận Bất Hủ.
Hạ Âm chỉ huy Quý Tiên Đằng buông thả rễ cây và dây leo bảo vệ chung quanh Sở Mộ và Lâm Mộng Linh, còn phương hướng do hắn chịu trách nhiệm chiến đấu đã hình thành một tòa Đằng Bảo (tháp dây leo) cao ngất. Bên phía hắn có nhiều địch nhân nhất, khoảng chừng 20 con, thực lực từ trung đẳng chúa tể cho tới tiếp cận Bất Hủ.
Thực lực Quý Tiên Đằng mạnh nhất trong ba đầu Hồn sủng được triệu hoán, 20 đầu Hồn sủng hoang dã kia muốn vượt qua Đằng Bảo nhất định phải trả một cái giá cực kỳ thảm thiết.
Máu tươi liên tục tuôn trào bên trong hỏa diễm nóng rực, kết thúc chiến đấu trước tiên chính là Mạc Tà, địch nhân của nó chỉ có một con Tà Hạt tiếp cận Bất Hủ là khó đối phó. Những Hồn sủng khác không thể tạo thành uy hiếp đối với Mạc Tà, không bao lâu sau chín đầu Tà Hạt đã bị Mạc Tà giết sạch, thi thể cũng bị Nộ hỏa thiêu thành tro tàn.
Phương hướng này đã không còn địch nhân, Sở Mộ dự định chạy qua giúp Lâm Mộng Linh.
Nhưng Lâm Mộng Linh không cần hắn trợ giúp, bởi vì Quang Minh Nộ dần dần áp chế ba đầu Hồn sủng kia. Không bao lâu sau đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Về phần Hạ Âm cũng không cần Sở Mộ xuất thủ, bởi vì 20 đầu Hồn sủng tiến vào phạm vi kỹ năng Đằng Bảo bảo hộ vốn không có cơ hội chạy ra ngoài. Thực lực Quý Tiên Đằng cường đại nằm ngoài Sở Mộ dự liệu.
Sở Mộ và Hạ Âm đã kết thúc chiến đấu, bọn họ phát hiện ở nơi xa còn có một vài thân ảnh bồi hồi. Thế nhưng, chúng nó không dám xông vào thung lũng, hai người bọn họ không cần thiết giết ra ngoài làm gì.
Hai người dồn lực chú ý vào trận chiến của Lâm Mộng Linh, vốn là từ phong độ nam nhân hẳn là phải chạy qua trợ giúp một tay mới đúng. Nhưng mà Lâm Mộng Linh không giống với phần lớn nữ nhân, trong lúc chiến đấu còn tỏ ra dũng mãnh hơn một đống nam nhân. Hai người Sở Mộ đứng yên tại chỗ trợn mắt nhìn Lâm Mộng Linh tung hoành ngang dọc, bộ dạng hoàn toàn trái ngược với thân thể mềm mại, phong thái ôn nhu.
“Thì ra nàng cũng thuộc cái loại Hồn sủng sư hiếu chiến.”
Hai người nghĩ thầm trong lòng.
Rốt cuộc Lâm Mộng Linh cũng giải quyết xong địch nhân của mình, Quang Minh Nộ không có giết chết đối phương. Mà chỉ đánh cho chúng nó trọng thương rồi thả đi, điểm này rõ ràng là không giống với thủ đoạn tanh máu của Sở Mộ, Hạ Âm.
Lần này chỉ có năm đầu Hồn sủng tiếp cận Bất Hủ xuất hiện, một mình Lâm Mộng Linh ứng phó ba con, hai con còn lại do Sở Mộ và Hạ Âm giải quyết.
Hồn sủng có thực lực tiếp cận Bất Hủ đã là trình độ tương đương Hàn Nhi Tinh, Tân Tín. Thế mà ba người có thể giải quyết nhanh gọn như thế đã chứng minh bọn họ vượt qua khỏi phạm vi thanh niên đồng lứa. Thực lực và địa vị đã có thể ngồi ngang hàng với cấp bậc tông sư, trưởng lão.
Hơn nữa, rõ ràng là ba người bọn họ còn chưa có lấy ra toàn bộ thực lực.
"Mộng Linh, ngươi để cho chúng nó chạy đi hình như không tốt lắm. Sau khi chúng nó dưỡng thương tốt lại chạy tới thì phiền phức to. Nếu như chúng nó lôi kéo thêm đồng tộc thì sao?"
"Nếu không cần thiết, ta sẽ không lấy đi tính mạng của bất kỳ sinh linh nào. Các ngươi muốn giết là chuyện của các ngươi, ta muốn thả là chuyện của ta."
Lâm Mộng Linh vẫn kiên trì nguyên tắc của mình.
Hạ Âm cười khổ nói:
"Được rồi, hiểu rồi!"
"Ấn cốc tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, sinh vật trong này rất đông. Chúng ta tu luyện ở chỗ này nhất định sẽ thu hút càng lúc càng nhiều Hồn sủng. Nếu như chúng nó một lớp tiếp theo một lớp xông tới, chúng ta cũng không có cách nào an tâm tu luyện."
Sở Mộ cau mày nói.
Lúc trước có Vũ Vân Long trấn giữ, ba người mới an an ổn ổn tu luyện bốn tháng. Nhưng Vũ Vân Long rời khỏi làm cho bọn họ vô cùng nhức đầu, có trời mới biết bên trong Ấn cốc rốt cuộc có bao nhiêu Hồn sủng thực lực đạt tới hoàn mỹ chúa tể và chuẩn Bất Hủ. Lỡ may chúng nó đông quá, ba người không ngừng chiến đấu sẽ bỏ mất cơ hội tu luyện quý giá này.
"Không đến mức đó đâu, làm gì có nhiều sinh vật muốn chết vậy chứ?"
Lâm Mộng Linh nói ra suy nghĩ của mình.
Trong vòng nửa tháng sau, sự thật đã chứng minh Sở Mộ nói đúng.
Hồn sủng hoang dã trong Ấn cốc không biết từ nơi nào liên tục xuất hiện, tất cả chúng nó điên cuồng nhào tới cướp đoạt bất kể thương vong. Giống như là tiên khí trong trận đồ là mỹ thực ngon nhất trần đời vậy.
Trong quãng thời gian nửa tháng này, ba người không có một chút nào được yên tĩnh tu luyện, toàn bộ tinh lực đều dồn vào việc ứng phó Hồn sủng xâm nhập.
Thi thể Hồn sủng ở trong thung lũng càng lúc càng nhiều, mùi máu tươi tràn ngập không gian. Các tộc quần, bộ lạc, đế quốc, thậm chí là thế triều cũng bị hấp dẫn tới đây. Nếu bọn họ để sự tình tiếp tục phát triển như vậy chắc chắn không có kết quả gì tốt.
"Không được, phòng thủ không phải là biện pháp giải quyết vấn đề."
Sắc mặt Hạ Âm lộ vẻ trầm trọng.
Địch nhân giống như là vô cùng vô tận, không phải thực lực của bọn họ không đủ để ứng phó. Nhưng mà chiến đấu mãi như vậy, bọn họ không có cách nào ngồi xuống tu luyện.
Thời gian tu luyện vốn có hạn, tiên khí nửa tháng này nhất định là lãng phí rồi. Nếu tiếp tục lãng phí nữa, bọn họ xem như đánh mất cơ hội đề thăng thực lực lên tới cấp bậc Hồn Hủ.
"Chúng ta dứt khoát triệu hoán toàn bộ Hồn sủng, để cho chúng nó canh giữ bên trong phạm vi Quý Tiên Đằng bảo vệ. Làm như vậy mới có thể trấn trụ đám Hồn sủng điên cuồng kia, cho dù trấn thủ không được, lấy thực lực của chúng nó hẳn là trì hoãn không ít thời gian. Chúng ta có thể tranh thủ tu luyện được lúc nào hay lúc đó."