Sủng Mị

Chương 1528: Cái giá chọc giận Sở Mộ

"Ừ, ta sẽ chú ý!"

Sở Mộ cười nói, thật ra hắn cũng không lo lắng vấn đề này lắm.

Lúc trước Hàn Nhi Tinh hù dọa sẽ khiến hắn phơi thây đầu đường, loại chuyện này hiển nhiên không thể nào phát sinh. Cho dù khả năng Hàn Nhi Tinh lớn cỡ nào cũng không dám đường đường chính chính giết người tại Tranh Minh chủ thành, làm như vậy tương đương với tự tìm đường chết.

Thế nhưng, minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng, Sở Mộ sẽ không chủ quan khinh thường đối với hắn.

Sở Mộ không thích bị động, nếu đã biết Hàn Nhi Tinh sẽ tìm mình phiền toái, Sở Mộ cũng không muốn để hắn sống khá giả.

"Trước khi ngươi bắt đầu tranh tài tại sao ánh mắt có vẻ là lạ?"

Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Sở Mộ mỗi mỗi cử động đều lọt vào mắt Diệp Khuynh Tư vô cùng đầy đủ. Nàng nghĩ rằng Sở Mộ đang tìm cách trút giận lên đầu đối phương.

"Là Bi Khấp Giả, lúc nãy ta cảm thấy dấu hiệu có bia khóc ở gần đây."

Sở Mộ nhỏ giọng nói.

Diệp Khuynh Tư biết rõ sự tình liên quan đến bia khóc, vừa nghe thấy Bi Khấp Giả xuất hiện ở Phù Sơn, trên mặt nàng lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Tranh Minh chủ thành quả nhiên là nguy cơ tứ phía, nếu như Diệp Khuynh Tư biết trước sẽ không để cho Sở Mộ đi tới nơi này.

"Ta đã bảo Vũ Sa đi thăm dò rồi, sẽ có kết quả nhanh thôi!"

Sở Mộ vỗ vỗ vai Diệp Khuynh Tư, ý bảo nàng không cần lo lắng.

Sau khi hắn quay về chỗ ở, quả nhiên Vũ Sa đã xuất hiện ở nơi đó từ sớm.

Lần này nàng khoác áo choàng che kín toàn thân, ngoại trừ một bộ tóc dài ra thật sự không ai có thể nhận ra lai lịch của nàng.

"Điều tra ra sao?"

Sở Mộ hỏi ngay vào vấn đề chính.

Vũ Sa lắc đầu, mở miệng nói:

“Hai tòa Phù Sơn số 10 và 15 thay đổi quá nhiều người. Ta không thể tra rõ đó là ai!"

Trái tim của Vũ Sa vốn nằm trong tay Sở Mộ, nếu hắn không cẩn thận bị người ta giết rồi, Vũ Sa cũng bị chôn cùng. Mặc dù trong lòng nàng oán hận muốn ăn gan uống máu hắn, nhưng một khi Sở Mộ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, nàng tuyệt đối còn gấp gáp hơn cả Diệp Khuynh Tư.

"Không có một chút tin tức sao?"

Diệp Khuynh Tư hỏi.

"Có, bên trong hai tòa Phù Sơn có ba người khả nghi nhất. Người thứ nhất là Huyền Môn tiên tông, Cổ Tây Sa. Hắn vốn được phân vị trí ngồi trên tòa núi chủ Phù Sơn, nhưng không biết nguyên nhân gì lại chạy đến ngồi trên khán đài số 10. Cổ Tây Sa là một gã Độc sư, nếu hắn là Bi Khấp Giả thì trăm phần trăm là ngụy Bi Khấp Giả. Số cường giả chết trong tay hắn rất nhiều người đạt đến cấp Bất Hủ. Hơn nữa, không ít đều chết không có nguyên do, ta cảm thấy hắn hiềm nghi tương đối lớn."

Vũ Sa chậm rãi nói.

"Cổ Tây Sa!"

Diệp Khuynh Tư lẩm bẩm, tựa hồ nàng cũng biết chút ít tin tức về người này.

"Người thứ hai thì sao?"

Sở Mộ tiếp tục hỏi.

"Thứ hai là một nam tử che mặt, những người ta phái đi truy tung hắn đều bị giết. Người này rất thần bí, khó thể điều tra trong thời gian ngắn."

Vũ Sa bình tĩnh hồi đáp.

"Người thứ ba là thành chủ Ti Minh thành, Hạ Âm."

"Hạ Âm là hạng người gì?"

"Hắn là cường giả chân chính có tư cách coi rẻ cuộc thi nhân tài kiệt xuất, tuổi tác cũng không lớn lắm. Hắn cũng là vương giả lãnh thổ tư nhân giống như ngươi, không biết tại sao danh tiếng hắn vô cùng vang dội tại cấp Bất Hủ. Hắn không có sư phụ, sau lưng cũng không có thế lực cường đại làm chỗ dựa. Nhưng phần lớn người đều không nguyện ý đắc tội hắn, bao gồm cả cường giả Tranh Minh thành."

Vũ Sa nói.

"Nói như vậy, hắn rất có khả năng là Bi Khấp Giả."

Sở Mộ gật đầu nói.

Phần lớn Bi Khấp Giả đều là người có thực lực bất phàm, Hạ Âm trẻ tuổi nhưng đã sớm nổi danh khắp các địa cương. Vì vậy Sở Mộ lập tức nghĩ đến hắn phải là Bi Khấp Giả, có như thế mới giải thích được thiên phú và tài hoa của hắn.

"Nếu Bi Khấp Giả là hắn có lẽ công việc điều tra sẽ dễ dàng hơn. Ngươi tìm cơ hội kết giao với hắn, trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau sẽ có lợi cho cả hai. Hẳn là hắn không phải ngụy Bi Khấp Giả, không biết tại sao hắn lại lựa vị trí tương đối khuất xem xét trận đấu."

Vũ Sa tiếp tục nói.

"Hắn không muốn bị người ta chú ý."

Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên nói chen vào một câu.

"Cũng đúng, hạng người như hắn không thể tùy tiện lộ diện. Ta sẽ tận lực liên lạc với hắn, nếu có cơ hội các ngươi có thể gặp mặt một lần. Trước khi vương quốc của ta chưa có hoàn chỉnh, tốt hơn chúng ta nên kết giao với một vài bằng hữu có tiềm lực."

Vũ Sa nói.

"Loại chuyện này không phải là ngươi am hiểu nhất sao?"

Sở Mộ khẽ nhíu mày, không rõ tại sao Vũ Sa muốn mình kết giao với Hạ Âm.

"Có một số người trời sinh tính cảnh giác rất cao, Hạ Âm chính là loại hình này. Ta lúc trước có tâm mượn hơi, đáng tiếc hắn có vẻ đề phòng ta, không muốn tiếp xúc quá nhiều."

Vũ Sa tựa hồ biết Sở Mộ nghĩ gì trong lòng, vội vàng giải thích.

"Ha ha, không ngờ trên đời này còn có người nhìn thấu bản tâm của ngươi."

Sở Mộ nở nụ cười vui vẻ.

Vũ Sa nghiêm mặt lại, chế giễu ngược lại:

"Thế mà vẫn có một ít người, lần đầu tiên nhìn thấy ta đã thần hồn điên đảo, tự nguyện giao ra hai hồn ước và bản năng thiên phú."

Diệp Khuynh Tư nghe được câu này lập tức ý thức được sự tình không bình thường.

Quả nhiên, chưa đầy một giây sau một đạo quang mang màu đen đã hiện lên, Vũ Sa hư không tiêu thất ngay tại chỗ.

"Ngươi..."

Diệp Khuynh Tư tức giận trợn mắt.

Một câu không hợp là bắt giam người ta vào không gian Hồn sủng, Sở Mộ đúng là làm người không có phong độ rồi.

Sở Mộ mỉm cười toe toét, cưỡng từ đoạt lý:

"Nàng bận rộn mở rộng thế lực tại Tranh Minh chủ thành mấy năm nay, khẳng định thời gian rất lâu không có nghỉ ngơi. Ta đây sợ nàng mệt mỏi, thân thể cành vàng lá ngọc héo mòn mới đưa nàng trở về hang ổ nghỉ ngơi ít bữa."

Đối phó Vũ Sa càng nhanh gọn càng tốt, dù sao Thiện Ác nữ vương cũng là loại Hồn sủng khiến hắn cực kỳ nhức đầu.

Một ngày trước khi trận chung kết diễn ra, đúng lúc là lễ hoa đăng tại Tranh Minh thành. Chỉ có một ngày này, không khí trong Tranh Minh thành mới hòa hoãn một chút, khắp nơi giăng đèn, kết hoa vô cùng náo nhiệt.

Cả tòa thành xuất hiện hàng loạt hoa đăng giăng ngang hai bên đường phố, ánh sáng đèn lấp lánh trong màn đêm vô cùng mỹ lệ. Cảnh tượng tráng lệ, người người nô nức ra đường trẩy hội.

Vào giữa đêm, dòng người trên đường phố lui tới càng lúc càng đông, không ít người chen chúc trước các cửa hàng chơi trò đố đèn.

(Câu đố giấu trong hoa đăng, người chơi tùy tiện lựa chọn một cái rồi giải đố.)

Trò chơi đố đèn chủ yếu là đoán Hồn sủng, thông qua miêu tả ngắn gọn để cho người đi đường suy đoán tên gọi, lai lịch Hồn sủng. Người đoán trúng tự nhiên sẽ nhận được phần thưởng, loại trò chơi này thật sự hấp dẫn đối với nữ nhân và trẻ nhỏ.

Dĩ nhiên, trong lễ hội không thể thiếu các loại hình biểu diễn tạp kỹ, bao gồm Thần Tông cũng sẽ phái ra đội ngũ nữ tử nhan sắc xinh đẹp ca múa ở giữa quảng trường. Từng đợt ánh sáng mỹ lệ, lời ca thánh thót làm cho vô số nam tử như si như say.

"Bàng Duyệt tỷ tỷ, nơi này thật là vui!"

Trữ Mạn Nhi lần đầu tiên thấy được lễ hội náo nhiệt như thế, nguyên một buổi tối cười hoài không dứt, chơi đố đèn chán lại đòi mua hoa đăng thả sông.

Hiện tại Trữ Mạn Nhi đã trưởng thành ra dáng thiếu nữ rồi, nhưng bản tính nghịch ngợm vẫn không thay đổi. Ít nhất tối nay nàng chơi đùa tận hứng, tiếng cười giòn vang làm cho những người bên cạnh cũng ấm áp trong lòng.

"Ừ, chúng ta đi xem khiêu vũ, rất nhiều mỹ nam nha!"

Bàng Duyệt cười nói.

Trữ Mạn Nhi gật đầu, theo bản năng nhìn quanh bốn phía. Hẳn là muốn tìm thân ảnh Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.

"Đừng quản bọn họ làm gì, bọn họ nhất định là chạy đến địa phương nào đó tâm sự rồi."

Bàng Duyệt vừa nói vừa lôi kéo Trữ Mạn Nhi đi tới quảng trường.

Trữ Mạn Nhi nhớ là Sở Mộ từng dặn dò không nên hành động một mình, cho nên nàng vội vàng gọi Mục Thanh Ycùng đi.

Các nam nhân đã xuất hiện đông nghịt trên quảng trường xem tiên nữ khiêu vũ, tự nhiên không có ai chú ý đến mấy người bọn họ.

Ba nữ xuyên qua đám người chậm rãi đi tới, khi đi ngang qua ngã tư đường chợt thấy một đám nam tử bạch y tổ chức chiến đấu biểu diễn. Đây là một loại hình thức văn hóa đã có từ xa xưa.

Đám nam tử biểu diễn vô cùng hào nhoáng, các loại Hồn sủng lần lượt thi triển kỹ năng rực sáng trời đêm. Mặc dù mọi người đều biết mỗi một chiêu, mỗi một thức đều là diễn tập, thế nhưng bọn họ cũng không tiếc vỗ tay khen hay. Tối hôm nay là lễ hội hoa đăng, tất cả thanh niên, thiếu nữ đều tận lực bày ra vẻ đẹp, thực lực của mình nhằm thu hút người khác phái, mưu cầu một đêm hạnh phúc.

Trữ Mạn Nhi và Bàng Duyệt yên lặng đứng xem, Mục Thanh Y vừa đi vừa suy nghĩ chuyện của mình, coi như là giết thời gian.

Phía sau bọn họ không biết từ lúc nào xuất hiện một đám đông nam tử, có lẽ những người này thấy ba nữ tử xinh đẹp xuất chúng, cố ý muốn tiếp cận làm quen.

"Chen chúc cái gì mà chen chúc, lùi lại coi!"

Một gã thanh niên gần đó phiền não nói.

Vừa nói xong, gã thanh niên lập tức xoay người muốn nhìn xem người nào không có mắt gây trở ngại mình thừa cơ đến gần mỹ nữ.

Một khắc kia, hắn bỗng nhiên thấy được một đôi mắt lạnh như băng mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào mình. Hắn có cảm giác giống như cả người lọt vào hầm băng, rét tận xương tủy.

Gã thanh niên ngẩn người ra, không dám nói thêm một tiếng, vội vội vàng vàng lui ra xa.

Người này mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo nguy hiểm y như độc xà.

Hắn đội mũ trúc kiểu lớn che mất nửa khuôn mặt, phía sau mành vải là hai tròng mắt âm lãnh quan sát con mồi của mình.

Hắn từ từ tiếp cận ba người Trữ Mạn Nhi, vốn là đám nam tử trẻ tuổi thừa dịp vây quanh ba nữ chợt cảm nhận không khí có vẻ trầm trọng, cả đám người nhất thời sợ hãi, tự giác nhường ra một con đường.

"Tê tê tê!”

Một con rắn độc từ trong y phục nam tử chui ra, lưỡi rắn thập thò chuẩn bị đợi lệnh công kích con mồi.

Đây là một đầu Âm Ảnh Xà, nếu nó ẩn mình trong bóng tối phục kích, người bình thường không thể nào nhận ra nó tồn tại.

Gã nam tử làm như vô tình đi tới phía sau ba nữ, Âm Ảnh Xà lặng lẽ bò ra chậm rãi đến gần Trữ Mạn Nhi.

Ba nữ đang quan sát vũ đạo không nhận thấy tình huống bất thường, Trữ Mạn Nhi còn đang hưng phấn vỗ tay.

Gã nam tử nở nụ cười âm lãnh, Âm Ảnh Xà cách các nàng không tới nửa thước, chỉ cần cắn một phát ba nữ nhân sẽ trực tiếp ngất đi. Đến lúc đó hắn sẽ mang bọn họ rời đi dễ như trở bàn tay.

Âm Ảnh Xà càng lúc càng gần, hai cái răng nanh kinh khủng bắt đầu thả ra chất độc.

Bỗng nhiên Âm Ảnh Xà phát động công kích, nó phóng tới cắn vào cổ Trữ Mạn Nhi nhanh như chớp.

Ở khoảng cách không ai có thể né tránh một kích của nó.

Trong nháy mắt Âm Ảnh Xà cắn xuống, Trữ Mạn Nhi rốt cuộc ý thức được phía sau cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Nàng theo bản năng muốn trốn, nhưng răng nanh Âm Ảnh Xà đã chạm vào da của nàng.

Trữ Mạn Nhi hoảng hốt trong lòng, nàng nhớ là Sở Mộ từng nhắc nhở mình phải cẩn thận người lạ đánh lén. Không nghĩ tới những người đó lại dám xuất thủ dưới tình huống đông người như thế này.

Trữ Mạn Nhi biết mình tránh không thoát, trong khoảnh khắc đó nàng cố gắng nhắc nhở Mục Thanh Y ở bên cạnh.

Ánh mắt Mục Thanh Y co rụt lại, mạnh mẽ quay đầu lại tràn đầy địch ý ngó chừng gã nam tử âm lãnh kia.

Gã nam tử nhếch miệng cười tà, cũng không úy kỵ Mục Thanh Y đe dọa.

Khoảng cách song phương quá gần, cho dù thực lực Mục Thanh Y có mạnh hơn nữa cũng không cản nổi Âm Ảnh Xà công kích. Trong lúc nàng niệm lên chú ngữ thế nào cũng bị cắn một phát rồi, sau đó hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về lãnh thưởng.

"Có người xấu!"

Trữ Mạn Nhi hô lớn.

Trữ Mạn Nhi vội vàng xoay người lại, nàng vốn cho rằng mình đã bị cắn trúng, nhưng không biết tại sao khí tức nguy hiểm bỗng nhiên biến mất.

Bàng Duyệt sợ hết hồn, thời điểm quay đầu lại mới phát hiện sau lưng mình không biết từ lúc nào xuất hiện một người âm hiểm. Nàng quá sợ hãi thụt lùi mấy bước, thậm chí quên mất xuất thủ phản kháng.

Thời gian trôi qua rất chậm, một lát sau gã nam tử ngẩn người ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Trữ Mạn Nhi.

Nàng rõ ràng đã bị rắn độc của mình cắn, tại sao còn không có té xỉu?

Gã nam tử cúi đầu xuống, trong giây lát bất chợt nhận thấy Âm Ảnh Xà nằm im lìm dưới mặt đất, nó đang bị thứ gì đó hung hăng giẫm lên không thể di chuyển.

"Tê tê tê!"

Âm Ảnh Xà giãy dụa thống khổ, thân thể dần dần khô quắt lại, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi.

Gã nam tử thấy vậy cũng ngây dại cả người, chốc lát sau một đôi mắt thâm thúy mới xuất hiện ở trước mặt hắn.

Cặp mắt này tràn đầy lực chấn nhiếp khiến cho gã nam tử cảm giác toàn thân lạnh lẽo.

"Khí tức rất cường đại!"

Gã nam tử hoảng sợ dự định lùi lại, nhưng hai chân hắn lại không muốn nghe lời.

Một cánh tay chậm rãi vươn tới nắm lấy cổ gã nam tử.

Gã nam tử ý thức được mình có nguy hiểm đến tính mạng, hai tay hắn vận lực vung mạnh áo choàng to lớn. Sau đó thân thể hắn biến thành một làn khói biến mất ngay tại chỗ.

Thời điểm bàn tay kia chộp tới đột nhiên biến thành móng vuốt đánh vào trong không khí, vị trí gã nam tử lập tức lưu lại một vết máu thật dài.

Ba người Mục Thanh Y, Trữ Mạn Nhi, Bàng Duyệt thất thần nhìn một màn quái dị này.

Một hồi lâu sau, Trữ Mạn Nhi mới kịp phản ứng, cúi đầu nhìn xuống cái bóng của mình.

Cái bóng Trữ Mạn Nhi đang chậm rãi di động, từ nguyên bản hình thái tiến công từ từ khôi phục trở lại bóng dáng cũ.

"Ám Hoàng?"

Trữ Mạn Nhi vừa mừng vừa sợ.

Lúc nãy nàng đã không có cách nào né tránh rồi, thì ra là Ám Hoàng xuất hiện bảo vệ mình.

Ám Hoàng là Hồn sủng của Hà Thương, hắn chết dưới gốc cây Thế Chủ Thụ. Sau khi Trữ Mạn Nhi an táng hắn vẫn luôn tìm kiếm tung tích Ám Hoàng.

Thì ra nó chưa từng rời khỏi, mà hóa thành bóng dáng của nàng. Trong quãng thời gian dài như vậy vẫn luôn âm thầm bảo vệ nàng tránh khỏi mọi nguy hiểm.

Ám Hoàng không có hiện thân, cho dù Trữ Mạn Nhi kêu gọi thế nào cũng kiên quyết không đi ra ngoài.

"Nơi này có nguy hiểm, hay là chúng ta trước tiên hội hợp với những người khác."

Mục Thanh Y biết các nàng vừa mới tránh thoát một kiếp, nhưng cũng không dám xem thường chuyện này.

"Ừ, đi thôi!"

Bàng Duyệt cũng bị dọa cho sợ không nhẹ, không ngờ tên kia dám hạ sát thủ dưới tình huống đông người thế này.

Ba người đi xuyên qua đường phố náo nhiệt, Trữ Mạn Nhi thông qua hồn ước tìm đến chỗ Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.

"Ca ca!"

Trữ Mạn Nhi chạy đến bên cạnh Sở Mộ, bộ dạng sợ hãi chưa tan ôm lấy cánh tay hắn.

"Tại sao?"

Sở Mộ nhìn thấy Trữ Mạn Nhi có vẻ bị ủy khuất, vội vàng hỏi hai người kia.

Mục Thanh Y đi tới gần, mở miệng nói với Sở Mộ:

"Lúc nãy chúng ta bị tập kích."

"Đúng vậy, người kia thật là đáng sợ. Ta còn tưởng rằng mình chết chắc rồi."

Bàng Duyệt vỗ vỗ ngực, sợ hãi nói.

Nội tâm Sở Mộ chìm xuống trong nháy mắt, hắn không nghĩ tới động tác Hàn Nhi Tinh lại nhanh như vậy. Tên này đúng là điên rồi, hành động quá mức liều lĩnh bất chấp hậu quả.

"Các ngươi không sao chứ?"

Sở Mộ biết trách nhiệm chuyện này ở trên người mình. Nếu như các nàng xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu, cho dù Sở Mộ giết vào Thần Tông bằm thây Hàn Nhi Tinh cũng không bù đắp nổi thiệt hại.

"Không có chuyện gì, Ám Hoàng đã cứu chúng ta."

Trữ Mạn Nhi cúi đầu nhìn xuống bóng dáng của mình.

"Ám Hoàng?"

Sở Mộ ngạc nhiên hỏi lại.

“Ám Hoàng không phải là Hồn sủng của Hà Thương sao?”

Sở Mộ nhìn thoáng qua cái bóng của Trữ Mạn Nhi, dùng hồn niệm tìm kiếm cẩn thận mới cảm thấy một cỗ khí tức cường đại ẩn sâu dưới lòng đất.

"Thì ra nó vẫn đi theo bên cạnh ngươi."

Sở Mộ cười nói.

Chủ nhân đã rời khỏi thế giới này, hồn ước cũng đã đứt gãy, nhưng nó vẫn tiếp tục bảo vệ Trữ Mạn Nhi.

Thấy Ám Hoàng như thế, trong lòng Sở Mộ càng thêm kính trọng đối với Hà Thương.

Thực lực Ám Hoàng cực mạnh, ban đầu nếu không phải Hà Thương bị bảy gã cường giả Bất Hủ vây công, Sở Mộ không thể nào có cơ hội hóa thân Hắc Bạch Bán Ma.

Hiện tại hắn đã biết Ám Hoàng thời thời khắc khắc bảo vệ bên cạnh Trữ Mạn Nhi, Sở Mộ quả thật hoàn toàn yên tâm sự an toàn của nàng.

Thế nhưng, ba nữ an toàn trở về không có nghĩa là Sở Mộ bỏ qua chuyện này.

Hàn Nhi Tinh không dám trực tiếp hạ thủ với hắn, thế nhưng lại dời mục tiêu tới những người bên cạnh hắn. Sở Mộ sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám cả gan thương tổn Trữ Mạn Nhi.

Lần này may mắn có Ám Hoàng bảo vệ Trữ Mạn Nhi, nếu không nàng đã bị Hàn Nhi Tinh bắt đi, vậy thì hắn cũng làm cho những Thủ hộ giả hi sinh trước kia thất vọng rồi. Hắn làm sao giải thích với Hà Thương, giải thích với chính mình đây?

"Mạc Tà, Vong Mộng, các ngươi bảo vệ các nàng trở về."

Sở Mộ lạnh nhạt nói.

"Vậy còn ngươi?"

Diệp Khuynh Tư cảm giác được nội tâm Sở Mộ nổi lên lửa giận, trong lòng có chút lo lắng nói.

Sở Mộ không nói lời nào, sắc mặt âm trầm một mình rời khỏi.

Đường phố vẫn kéo đèn kết hoa rực rỡ, dòng người tới tới lui lui náo nhiệt không dứt. Nhưng bầu không khí lặng lẽ trầm xuống, lạnh lẽo, quỷ dị.

Sở Mộ theo đường phố đi về phía trước, sau lưng hắn bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử đeo khăn che mặt.

"Có biết Hàn Nhi Tinh tối nay ở đâu không?"

Sở Mộ lạnh nhạt hỏi.

"Biết!"

Vũ Sa hồi đáp.

Sở Mộ gật đầu, không nói gì thêm.

Mà lúc này đây, con ngươi của hắn xuất hiện biến hóa quỷ dị, con mắt trái màu đen, mắt phải màu bạc.

Màn đêm mông lung, những ngọn đèn chiếu sáng Tranh Minh chủ thành trở nên thê lương, ảm đạm.

Giai đoạn náo nhiệt nhất đã qua rồi, lúc này phần lớn mọi người đang thu dọn hoa đăng chuẩn bị về nhà.