- Hôm nay người của Lãnh Thổ Viện Tranh Minh đại địa đến đây, nói là muốn chúng ta tham gia hội nghị lãnh thổ mười năm một lần, đến lúc đó thành chủ các đại cương thành, chủ nhân các lãnh thổ tư nhân, chưởng môn nhân các thế lực lớn cùng một ít nhân sĩ rất có danh vọng đều đến tham gia, Tân Nguyệt Địa chúng ta vừa mới độc lập không lâu, trước kia chưa từng tham gia loại hội nghị này, không biết cần phải thương thảo những chuyện gì!
Liễu Băng Lam nói.
- Vậy thì đi thôi!
Sở Mộ còn đang suy tư chuyện của Sở Thiên Mang, không quá chú ý tới lời nói của Liễu Băng Lam.
- Kế tiếp không phải con muốn đi Tranh Minh chủ thành sao?
Liễu Băng Lam nói.
- Mẹ muốn con tham gia hội nghị này?
Sở Mộ hỏi.
Liễu Băng Lam lắc lắc đầu, nói:
- Mẹ biết con không thích những việc này, đương nhiên là mẹ đi. Sao vậy? Lần này mẹ khó được cơ hội đi ra cùng con, bộ dạng con lại mất hứng, chê mẹ làm vướng bận sao?
Lúc này Sở Mộ mới kịp phản ứng, vội vàng nở nụ cười nói:
- Làm sao có chuyện đó, con vinh hạnh tới cực điểm!
- Vậy thì còn được!
Liễu Băng Lam nói.
- Nói không chừng mẹ ra tay, cha lập tức hiện thân!
Sở Mộ cảm thấy được loại khả năng này rất lớn.
Trong trí nhớ của Sở Mộ, Sở Thiên Mang hẳn là một người rất chung tình, ít nhất trong thời gian hắn trưởng thành Sở Mộ phát hiện phụ thân không hề lui tới với nữ tử khác, mà mỗi khi Liễu Băng Lam xuất hiện tâm tình của phụ thân luôn có vẻ phức tạp mà bất đắc dĩ.
- Con người hắn cuồng vọng tự đại, nói không chừng đã sớm ở bên ngoài cho ngươi thêm không ít đệ đệ muội muội, không dám tới gặp chúng ta cũng là chuyện bình thường!
Liễu Băng Lam hừ lạnh một tiếng.
- …
Sở Mộ nhất thời không biết làm sao tiếp lời.
Rất rõ ràng oán niệm của Liễu Băng Lam đối với Sở Thiên Mang thật sự rất sâu.
Vốn quan hệ phu thê của hai người đã không quá hòa hợp, hai người đều có chủ kiến của mình, hơn nữa đều thuộc dạng người có suy nghĩ ngoan cố.
Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, Sở Thiên Mang chưa từng xuất hiện qua, điều này làm oán niệm của Liễu Băng Lam càng lớn, cho dù hắn không muốn gặp nàng thì cũng phải đi thăm đứa con, chẳng lẽ hắn không biết Sở Mộ đã tìm kiếm hắn bao nhiêu năm.
- Có lẽ cha có nỗi khổ!
Sở Mộ cảm thấy mình nên nói tốt thay cho cha, miễn cho giữa cha mẹ hoàn toàn không còn khả năng điều hòa quan hệ.
Liễu Băng Lam không muốn tiếp tục nhắc tới hắn, chuyển khai đề tài.
Sở Mộ càng thêm bất đắc dĩ, hiện tại hắn đã đại khái hiểu được vì sao lúc mình còn nhỏ khi gặp Liễu Băng Lam, trên mặt mẹ mình luôn như phủ sương lạnh, rất rõ ràng là cấp cho Sở Thiên Mang nhìn xem, kết quả không nghĩ tới lại đông lạnh chính mình, làm mình không hiểu vì sao lại sản sinh một ít sợ hãi đối với mẫu thân.
Trong lòng Sở Mộ thầm cảm thấy ngày sau bất kể như thế nào ở trước mặt mẫu thân khi nhắc tới phụ thân mình cũng phải vô cùng cẩn thận.
Nói chuyện với mẫu thân một lúc, định xong thời gian xuất phát, Sở Mộ quay về phòng của mình.
Sau khi quay về phòng mình, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ chuyện của Sở Thiên Mang, hắn không rõ vì sao cha mình không chịu lộ mặt, rốt cục là có thứ gì đang kiềm chế hắn, chẳng lẽ thật sự là vì thân phận Ám Tông?
Nhưng bất kể là Thần Tông hay Ám Tông, việc này không quan hệ gì tới Sở Mộ, hắn căn bản không để ý phụ thân có gia nhập vào Ám Tông hay không.
Càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, Sở Mộ ném qua một bên không thèm nghĩ tiếp.
Ngược lại nhớ tới hiện tại Dạ đã bước vào bất hủ cấp, hơn nữa bản thân mình đã có được song tà lực cường đại, lần này đi Tranh Minh chủ thành sẽ không gặp được vấn đề gì quá lớn.
Thay quần áo, Sở Mộ nằm lên giường, thuận tay kéo chiếc mền ở bên cạnh đắp lên người mình.
Vừa kéo mền, bên cạnh bỗng dưng truyền ra thanh âm kêu khẽ, quay đầu nhìn lại thì ra là một thiếu nữ dáng người lả lướt mặc áo ngủ hơi mỏng nằm ngay trên giường của hắn, làn da bóng loáng cùng hương thơm xử nữ mê người tràn vào mũi hắn khiến Sở Mộ ngây người sửng sốt.
- Ca ca, huynh làm gì thế…
Trữ Mạn Nhi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, khẽ kêu lên một câu.
Nhìn bộ dáng kiều mỵ mê người của Trữ Mạn Nhi, trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng không biết nên nói gì mới phải.
Vừa rồi hắn luôn suy nghĩ công việc, tuy rằng linh hồn tương liên cho hắn cảm giác Trữ Mạn Nhi ở gần bên, nhưng hắn lại luôn cho rằng nàng ở phòng bên cạnh.
- Ta đã quên nơi này vốn là phòng ngủ của muội…
Sở Mộ đỏ mặt gãi gãi đầu.
Nơi này vốn là phòng riêng của Trữ Mạn Nhi, nhưng sau khi nàng rời đi Diệp Khuynh Tư lại ưa thích nơi này nên dời qua, vì thế phòng của Sở Mộ cũng biến thành nơi này.
- Nga, nơi này là phòng của ca ca sao, nhưng mà Liễu a di lại để cho muội ngủ ở đây…
Trữ Mạn Nhi vừa nói xong câu đó lập tức ý thức được điều gì, gò má trắng nõn xinh đẹp lại biến thành đỏ bừng.
- Muội ngủ đi, ta đi sang phòng bên cạnh!
Sở Mộ đứng dậy, hắn cảm thấy được mình còn tiếp tục nhìn sẽ xảy ra sự cố.
Nha đầu kia đã không còn là tiểu nha đầu ngày trước, toàn thân đều lộ ra mị lực, có được dáng người liêu nhân quyến rũ lại thêm gương mặt xinh đẹp thuần khiết như tiên tử, nếu hắn không giữ khoảng cách, bản thân đã cấm dục suốt một năm hắn sợ rằng mình sẽ nảy sinh ý nghĩ không tốt lắm.
- Ca ca, cách đây không lâu có một vị u linh tỷ tỷ rất xinh đẹp bỗng nhiên bay vào đây, nàng nhìn thấy muội đang thay quần áo sau đó lại bay mất…
Lúc Sở Mộ rời đi Trữ Mạn Nhi liền nhắc nhở hắn một câu.
- …
Sở Mộ càng không biết nói gì, lần này hiểu lầm càng lớn.
- Muội cảm giác nàng vẫn còn ở Hồ Đình…
Trữ Mạn Nhi nói tiếp.
- Được, ta đã biết!
Sở Mộ khép lại cửa phòng, cũng không cảm thấy buồn ngủ hắn liền theo hướng Hồ Đình bước qua.
Quả thật trở về tới bây giờ, hắn còn chưa chào hỏi qua Cẩn Nhu công chúa một tiếng.
Trong Hồn Điện có một hồ nước, giữa hồ xây một lương đình, cầu gỗ bắt ngang, tòa lương đình này nằm sau Nữ Tôn Điện của Liễu Băng Lam, bình thường là lương đình dành riêng cho nàng.
Hồ nước thật sạch sẽ, ảnh ngược tinh quang trên bầu trời, xa xa nhìn qua thật giống như những ngôi sao rơi xuống nhân gian, thỉnh thoảng có phiến lá ngẫu nhiên rơi xuống tạo nên gợn sóng mới khiến người ý thức được đây chẳng qua chỉ là ảnh ngược.
Bên hồ nước một lũ thanh hồn áo trắng đang im lặng đứng yên ở đó.
Nàng thật cẩn thận nhìn nhìn xuống mặt nước hồ, ánh mắt chăm chú quan sát bên dưới.
Trong hồ nước vẫn là một mảnh tối đen, còn có những ngôi sao trên bầu trời chiếu xuống, chỉ riêng không có bộ dáng của nàng.
Trên mặt nàng lộ ra tia mất mát cùng chua xót.
Bản thân Bạch Cẩn Nhu cũng không biết đã có bao lâu mình không chứng kiến vóc dáng của chính mình, sau khi hóa thành u linh, nàng có thể tùy ý xuyên qua Kính Diện thế giới, nhưng dù sao đây là thế giới hư ảo, trong hiện thực căn bản không có hình ảnh của nàng, hoặc là nói nàng vốn không hề tồn tại trong thế giới chân thật này.
Lúc này Sở Mộ đứng cách đó không xa, hắn biết nàng thích nước, cũng thích mặt nước yên tĩnh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nàng hiện lên mất mát cùng chua xót, trong lòng hắn cũng cảm thấy khổ sáp.
Điều này làm cho Sở Mộ nhớ tới câu hỏi của Hải Thiếp hỏi qua hắn.
- Cẩn Nhu!
Sở Mộ đi tới bên người u linh công chúa, gọi nàng một tiếng.
- Có phải ta rất giống oan hồn lệ quỷ như trong sách đã vẽ ra hay không? Tóc của ta có phải là rất dài, lại giống yêu quái, đôi mắt của ta có phải không có tròng mắt, trống rỗng như một cỗ thi thể…
Sau khi Cẩn Nhu công chúa hóa thành u linh, rất ít xuất hiện trước mặt người lạ, nàng sợ hãi mọi người giấu diếm không muốn làm cho nàng thương tâm, cho nên cứ nói nàng ở trong trạng thái u linh vẫn rất đẹp. Nàng căn bản không nhìn thấy bộ dáng của mình, căn bản không biết lời mọi người nói có phải là sự thật hay không.
- Đừng nghĩ như vậy, nàng vẫn xinh đẹp như trước đây, là người mà ta đã thấy…
Sở Mộ chần chờ một thoáng, cuối cùng vẫn nói ra:
- Là người đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy!
Cẩn Nhu công chúa ngẩn người, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào Sở Mộ.
Chợt nàng cúi đầu xuống, mở miệng nói:
- Có một số việc, ta chưa bao giờ dám sử dụng thuật đọc tâm đối với ngươi, ta sợ hãi mình biết được sự thật sẽ càng thêm khó qua…
- Nàng đọc đi, có một số việc kỳ thật chính bản thân ta cũng không biết đáp án, hoặc là ta không biết nên làm sao mở miệng!
Sở Mộ nói.
Cẩn Nhu công chúa lắc lắc đầu, cho dù nàng biết được đáp án lại có ý nghĩa gì, bản thân nàng là một người đã chết.
- Ta sẽ giúp nàng tìm được Nại Hà Hoa!
Sở Mộ thành khẩn nói.
Cẩn Nhu công chúa không đáp, nàng cùng Sở Mộ ngồi bên cạnh hồ, nhìn xuống nước.
- Kế tiếp ngươi sẽ đi đâu?
Cẩn Nhu công chúa hỏi.
- Tranh Minh chủ thành, nàng đi với ta không?
Sở Mộ hỏi.
- Cha ta muốn mang ta cùng đi Tranh Minh Thiên Không Lâm, trên bản đồ có ghi rõ nơi đó hình như có một tòa Thiên Giới Bi!
Cẩn Nhu công chúa đáp.
Nhắc tới Thiên Giới Bi, Sở Mộ lại nhớ tới lời mà Trữ Mạn Nhi đã nói với mình.
Văn tự trên Thiên Giới Bi chỉ có Cẩn Nhu công chúa đọc hiểu, nếu muốn cởi bỏ mê đề Thiên Giới Bi khẳng định cần có nàng hỗ trợ, ngay lập tức hắn đem chuyện mình biết được có quan hệ tới Thiên Giới Bi nói với Cẩn Nhu công chúa.
- Bi Khấp Giả, ngụy Bi Khấp Giả?
Cẩn Nhu công chúa lâm vào trầm tư.
Trong khoảng thời gian Sở Mộ rời đi, Cẩn Nhu đã tiến hành thăm dò hai tòa Thiên Giới Bi khác tại Tân Nguyệt Địa, đã phát hiện một ít tin tức càng sâu hơn, mấy tin tức này vừa lúc trùng hợp với lời của Sở Mộ kể về Bi Khấp Giả.
- Nàng có thể đọc được trí nhớ hay không?
Sở Mộ hỏi.
- Có thể, nhưng người bị đọc trí nhớ không thể phản kháng, bằng không sẽ tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với linh hồn của ta!
Cẩn Nhu đáp.
- Ta đã đặc biệt xem Thiên Giới Bi thật lâu, với trí nhớ của ta hẳn đã đem văn tự trên Thiên Giới Bi nhớ kỹ, nàng đọc trí nhớ của ta, nhìn xem trên Thiên Giới Bi đã viết cái gì!
Sở Mộ nói.
- Được!
Cẩn Nhu gật gật đầu, vươn ngón tay nhẹ nhàng điểm lên trán Sở Mộ.
Đọc trí nhớ người khác là một việc thật lâu dài, đồng thời thật tiêu hao tinh thần lực của chính mình, trong quá trình Cẩn Nhu đọc trí nhớ của Sở Mộ đã đem bên trong trí nhớ ghi chép lại.
Sở Mộ nắm lực lượng không gian trong tay, dựa theo những gì Cẩn Nhu đọc được, Sở Mộ đem toàn bộ văn tự viết trong không khí, hợp thành một đoạn phù hào đặc thù.
Chẳng qua đó là đoạn phù hào mà chính Sở Mộ xem không hiểu!
- Ta cảm giác mỗi tòa Thiên Giới Bi giống như đang biểu đạt một dạng tín tâm, thật giống như một đoạn chuyện xưa, nó bị chia thành mười đoạn rải rác, trước khi đem câu chuyện xưa này hoàn toàn chỉnh hợp lại, thật khó hiểu được Thiên Giới Bi rốt cục muốn biểu đạt điều gì!
Cẩn Nhu công chúa tỉ mỉ đem văn tự mà Sở Mộ ghi nhớ lại đọc qua một lần, hơn nữa dùng phương thức đặc thù miêu tả xuống.
- Vậy bây giờ chúng ta đã có tin tức về ba tòa Thiên Giới Bi phải không?
Sở Mộ hỏi.
- Phải, tin tức ba tòa Thiên Giới Bi này biểu đạt không nối liền. Thiên Giới Bi ở phía Tây giới của chúng ta miêu tả là một chủng tộc, chủng tộc này từng cố gắng phản kháng nhưng về sau lại phải nhận lấy sự trừng phạt phi thường nghiêm khắc!
- Là chủng tộc gì?
Sở Mộ hỏi.
- Không biết, bên trong chưa nói, chỉ nói họ phi thường cường đại!
Cẩn Nhu công chúa nhìn thoáng qua Sở Mộ, tiếp tục nói:
- Thiên Giới Bi ở Vạn Vật cảnh lại nhắc tới chuyện liên quan với giao nhân cổ xưa, đem sự cường đại của nó miêu tả lại một lần!
Chuyện giao nhân cổ xưa Sở Mộ đã biết, hơn nữa còn tìm được Phong Điện mà giao nhân đang ngủ say.
- Kế tiếp là Thiên Giới Bi ở Lâm thành Ô Bàn đại địa, bên trên ghi chép lại sinh vật cùng chủng tộc cực mạnh của Ô Bàn đại địa suốt năm ngàn năm nay, những sinh vật cùng chủng tộc này ở thời đại của chúng ta chẳng khác gì thần linh, trong đó có một đầu Cửu U bất tử cấp, Cửu U từng chiến đấu qua với một chủng tộc phản nghịch phi thường cường đại lúc ấy, cuối cùng thất bại. Chủng tộc kia tựa hồ chính là sinh vật đã được nhắc qua trong Thiên Giới Bi tại Tây giới!
Cẩn Nhu công chúa từ tin tức cuối cùng này đoán được toàn bộ Thiên Giới Bi đang kể lại một câu chuyện truyền thuyết lâu đời, truyền thuyết kia liên mang tới một loại sinh vật cực mạnh, Cẩn Nhu suy đoán có thể Thiên Giới Bi là một tấm bia đá lịch sử khổng lồ, dùng văn tự đặc thù cùng hình ảnh hư ảo đặc thù đến kể lại cho người đời sau biết câu chuyện xưa của một vài sinh vật đạt tới cảnh giới đỉnh cấp nhất của thế giới.
Sở Mộ gật gật đầu, trước đó khi tiến vào Phong Điện Ly lão nhân cũng đã giảng thuật qua chuyện này với hắn, xem ra Thiên Giới Bi có quan hệ tới lực lượng đỉnh phong nhất thời thượng cổ.
Hồn sủng thế giới là một loại trạng huống phát triển khởi phục, tựa như một quốc gia, trong quá trình lịch sử dài đăng đẵng chỉ cần không bị hủy diệt, chung quy sẽ có thời gian hưng thịnh cùng suy bại.
Hồn sủng thế giới đồng dạng có hưng thịnh cùng suy bại, không ai nói được là sinh vật năm ngàn năm, hay một vạn năm trước yếu ớt hơn thời kỳ này, thậm chí ở những thời kỳ kia tính ưu việt của những chủng tộc nọ còn mạnh mẽ hơn những chủng tộc được xưng là cực mạnh của hiện tại, nhưng theo quy luật của tự nhiên không phải cực mạnh thì sẽ thiên thu muôn đời, quy luật tự nhiên chỉ lựa chọn những chủng tộc có thể sống sót lâu dài.
Sinh mệnh thế giới cứ luân hồi xoay chuyển như thế, ở mỗi thời kỳ có kẻ mạnh cùng kẻ yếu, chỉ có người đời sau thông qua một ít dấu vết lưu lại trong lịch sử để làm ra sự so sánh đại khái mà thôi.
Có lẽ Thiên Giới Bi chính là ghi chép lại lịch sử làm cho người đời sau biết được những sinh linh sinh sản, thăng cấp, dị biến, già cả, thoái hóa đến tột cùng lại có những sinh vật nào chân chính đứng trên đỉnh cấp kim tự tháp, trở thành thần linh của hết thảy sinh mệnh!
- Khi ta tới Không Trung Lâm, liền góp nhặt tin tức của Thiên Giới Bi thứ tư, như vậy chuyện xưa hẳn sẽ càng thêm nối liền, chờ sau khi có được mười phần ghi chép của mười Thiên Giới Bi, nói không chừng chúng ta sẽ có thể cởi bỏ mê đề của thế giới này!
Nói tới đây, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa có chút lóe ra.
Cẩn Nhu công chúa nghiên cứu văn tự cổ đại, chính là vì muốn cởi bỏ những câu chuyện xưa phủ đầy bụi năm tháng, nghĩ tới mê đề của Thiên Giới Bi suốt mấy ngàn năm không ai có thể cởi bỏ lại bị mình phá giải, nàng tự nhiên sẽ hưng phấn kích động.
Đối với chuyện của Thiên Giới Bi, Cẩn Nhu nhiệt tâm hơn Sở Mộ rất nhiều, nhìn ra được mục tiêu của nàng là thu thập ghi chép của mười tòa Thiên Giới Bi.
- Vị trí của những tòa Thiên Giới Bi khác nàng biết không?
Sở Mộ dò hỏi.
- Còn có ba tòa khác nằm tại Ô Bàn đại địa cùng Tranh Minh đại địa, còn lại ba tòa khác không nằm trong quốc gia của nhân loại, nghe nói một tòa nằm tận sâu trong Hằng Hải, một tòa ở tận đầu Thế Giới Ốc Tích, còn có một tòa không biết đang ở đâu.
- Ta từ trong văn hiến ở các địa phương đều không nghe tin tức gì về tòa Thiên Giới Bi cuối cùng, thậm chí rất nhiều cổ nhân cũng cảm thấy được chỉ có chín tòa Thiên Giới Bi, bởi vì bọn họ đã tìm khắp những nơi hẻo lánh nhất của thế giới cũng không tìm được tòa Thiên Giới Bi cuối cùng!
- Trong đó có rất nhiều học giả làm ra đủ loại suy đoán, có một lão học giả ở ngàn năm trước cảm thấy tòa Thiên Giới Bi cuối cùng có thể nằm trong Du Li không gian, nói cách khác tòa bia đá kia không nằm trong vị diện của chúng ta, có thể cùng loại như Thánh Vực, Bất Hủ thành, Phong Ấn tháp như vậy!
Cẩn Nhu công chúa nói ra một hơi.
Sở Mộ gật gật đầu, nếu mình là Bi Khấp Giả, phỏng chừng có một số việc dù mình không để ý tới nhưng sẽ có người tìm tới tận cửa, dù sao Trữ Mạn Nhi đã nói còn có sự tồn tại của ngụy Bi Khấp Giả.
Nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện về Thiên Giới Bi.
Trò chuyện hồi lâu, chân trời hiện lên tia sáng mỏng manh, ánh sáng mênh mông chiếu lên thân hình u lam sắc trong suốt của Cẩn Nhu công chúa.
Cẩn Nhu công chúa vẫn đang chuyên chú thu thập tin tức về Thiên Giới Bi, hơn nữa còn làm ra một phen phỏng đoán về sinh vật được nhắc tới bên trong. Nàng không chú ý tới nắng sớm đã chiếu lên trên người nàng, khiến thân thể nàng nổi lên vẻ thánh khiết xinh đẹp mê người.
Công chúa Cẩn Nhu trong hình thái u linh cũng không đánh mất đi vẻ tuyệt sắc thiên hương của chính nàng, ngược lại càng tăng thêm dáng vẻ phiêu phiêu dễ thương, cao quý thanh liên, trái tim Sở Mộ cũng không phải lần đầu tiên bị nàng hấp dẫn, tựa như ban đầu khi nhìn thấy nàng, cho dù nàng đeo khăn sa che mặt nhưng đôi con ngươi xinh đẹp u buồn vẫn làm Sở Mộ tâm động thật lớn.
Sở Mộ nhìn nàng, nhìn đến có chút xuất thần, Cẩn Nhu công chúa nghĩ mình nói chuyện hấp dẫn Sở Mộ, vẻ mặt lộ ra dáng tươi cười nhợt nhạt, đem phỏng đoán của mình làm tổng kết thật đầy đủ.
- Chuyện ta biết được phi thường có hạn, có thể làm ra được phỏng đoán chỉ có bấy nhiêu. Về thực lực của Cửu U cùng giao nhân cổ lão ta cảm thấy được Cửu U càng mạnh hơn, giao nhân cổ lão là thực lực yếu nhất trong Hằng Hải, thời kỳ thống trị của nó cũng chỉ mấy ngàn năm trước đây mà thôi, những người được xưng là đứa con của Hằng Hải đều sống trước nó mấy ngàn năm, nhưng không biết họ còn sống sót hay không…
Cẩn Nhu công chúa còn đang nói chuyện, chợt phát hiện đôi môi của mình cách khuôn mặt anh tuấn của Sở Mộ thật gần.
Cẩn Nhu chợt dừng lại, ánh mắt có chút kích động nhìn lên Sở Mộ.
Không biết vì sao trong đầu Cẩn Nhu chợt vang lên lời nói của Sở Mộ trước đó:
- Nàng là người đẹp nhất mà ta đã nhìn thấy…
Những lời này khiến lòng nàng khẩn trương đập loạn. Nguyên bản nàng chỉ cho rằng Sở Mộ nói ra lời an ủi nàng, nhưng hiện tại nhớ tới lúc ấy Sở Mộ nói rất thành khẩn, thậm chí khi nói lời đó còn đặc biệt thoáng dừng lại, tạm dừng kia không phải hắn đang do dự hay nói lời dối trá, mà là do tính cách của hắn…Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, đôi môi thơm của Cẩn Nhu nhẹ nhàng run rẩy hiển hiện vẻ sáng bóng mê người.
Giờ khắc này nàng cảm giác được mình có thể ngửi thấy hương vị đặc hữu trên người Sở Mộ, mà trên thực tế làm u linh vốn không có khứu giác.
Rốt cục nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đôi lông mi dài vẽ ra một độ cong tĩnh lệ, vô cùng mê người.
Thời gian chợt dừng lại, trái tim Cẩn Nhu như nhảy mạnh lên, có chút chờ mong lại có chút bối rối lẫn ngượng ngùng.
Nhưng qua hồi lâu cái gì cũng không xảy ra, trống rỗng.
Tâm tình của nàng theo thời gian chậm rãi bình ổn trở lại, vẻ chờ mong bối rối cũng dần dần biến thành mất mát.
Hắn không dám hướng mình tiến thêm một bước sao, chẳng lẽ bỏ lỡ thì phải bỏ qua cả đời?
Nghĩ đến đây, Cẩn Nhu chợt cảm thấy trong lòng chua xót. Người này rõ ràng khi ở đại sở thế gia từng nói thích mình, nhưng lại luôn mang theo bộ dáng giữ khoảng cách với mình, còn muốn mình đặc biệt tiếp cận hắn.
Nghĩ tới những chuyện sau đó, còn có Diệp Khuynh Tư, trong lòng Cẩn Nhu từ chua xót biến thành nước mắt, từ đôi mắt nhắm chặt chảy xuống.
- Rõ ràng là nói yêu thích ta, nhưng lại ở chung một chỗ với người khác, nếu ngươi thật sự yêu thích ta, vì sao không có dũng khí đi với ta, ta cần chẳng qua là một người nguyện ý thật tình đối đãi với ta, khi đó ngươi làm vậy có khác gì những kẻ lừa đảo khác.
Cẩn Nhu nhắm chặt hai mắt, hàm chứa nước mắt đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.
Khi ở Thiên Hạ thành, nàng nổi tiếng với vẻ đẹp như thiên tiên, vô số người theo đuổi. Thế nhưng trong những người theo đuổi kia lại có người nào là thật tình, không phải kẻ thèm nhỏ dãi dung mạo của nàng thì lại là kẻ không có đảm lượng cùng quyết tâm trả giá, yêu cầu của nàng kỳ thật rất thấp rất thấp.
Tựa như lúc ban đầu Sở Mộ nhìn thấy nàng liền tâm động, Cẩn Nhu chẳng phải cũng không hề cho rằng hắn là một tiểu bối vô danh, ánh mắt kiên định cùng bất khuất của hắn, đã tạo được ấn tượng với nàng rất sâu, cho dù thật nhiều năm qua đi nàng vẫn nhớ rõ như ngày trước.
Cảm giác luôn thật sự kỳ diệu, tuy rằng bản thân Cẩn Nhu cũng không biết vì sao mình luôn nhớ rõ thiếu niên mang theo Ngân Nguyệt Hồ ngày xưa, nhưng nàng quả thật nhớ rõ, đương nhiên khi đó chỉ là nhớ rõ…sau khi dùng hết dũng khí nói ra câu đó, Cẩn Nhu bỗng dưng ý thức được lời nói của mình ngu xuẩn đến cỡ nào.
Mình cần gì cầm quá khứ trẻ tuổi khí thịnh của người khác lại xem là cảm tình lợi thế mà đi trách móc hắn. Có trách chỉ có thể trách lúc trước không có được duyên phận để họ có thời gian hiểu biết nhau nhiều hơn, chờ về sau khi chứng thật người này chính là người trong mệnh trung chú định của chính mình thì hắn đã có người khác.
Sở Mộ ngẩn người, không nghĩ tới Cẩn Nhu sẽ nói ra lời như vậy.
Hồi tưởng lại chuyện trước kia, Sở Mộ cảm thấy được đúng thật là ngay lúc đó mình thật bó tay bó chân, luôn lo nghĩ thật quá nhiều chuyện.
- Nàng mở mắt trước đã!
Sở Mộ nói với Cẩn Nhu.
- Không!
Cẩn Nhu quật cường nói. Nàng không muốn nhìn thấy Sở Mộ nhìn mình với ánh mắt thương hại, nàng tình nguyện đem lời thổ lộ cùng lòng tự tôn chôn vùi, mà sự thật thân thể nàng cũng đã chôn cất không xa.
Sở Mộ cười khổ nói:
- Tiểu công chúa, nếu nàng không mở mắt, làm sao biết ta có phải là một kẻ nhát gan đào tẩu hay không!
- Ngươi không có…
Cẩn Nhu không cảm giác được Sở Mộ đang hôn mình, đã nói rõ hắn lại rút lui.
Nhưng trong thoáng chốc Cẩn Nhu ý thức được một vấn đề thật nghiêm trọng.
Mình là u linh, nếu như nhắm mắt lại vô luận Sở Mộ có hôn nàng hay không, nàng làm sao khả năng cảm giác tới…
Khiếp đảm mở to mắt, Cẩn Nhu công chúa phát hiện gương mặt Sở Mộ cách nàng rất gần, khoảng cách này làm Cẩn Nhu có cảm giác như có thể nhìn thấy được hình ảnh của mình ở trong mắt hắn.
Tuy rằng không cảm giác được gì, nhưng lần đầu tiên nàng ở gần Sở Mộ đến như vậy, nhất thời trong đầu trống rỗng, trong lòng vô cùng bối rối, cảm xúc uất ức vừa rồi biến mất không còn sót lại chút gì, đã biến thành con nai con hoảng sợ, muốn né tránh nhưng không biết nên tránh như thế nào.
Sau một lát nàng khôi phục lại, nhưng vì thân hình u linh của mình mà cảm thấy vài phần mất mát.
Nếu như không cảm nhận được có va chạm mà chính nàng đã cảm xúc thành như vậy, thế thì nếu có thể va chạm được thì nàng lại có cảm giác ra sao?
Sở Mộ nói thế nào cũng là người từng trải, nhưng Cẩn Nhu công chúa băng thanh ngọc khiết, loại thể nghiệm như vậy nàng chưa từng có.
- Ta sẽ tìm được Nại Hà hoa!
Sở Mộ lặp lại câu nói trước đó của mình, nhưng so sánh với trước đó giọng nói của hắn càng thêm kiên định.
- Ân!
Cẩn Nhu công chúa gật gật đầu.
…
Hội nghị lãnh thổ mười năm cử thành một lần, nhưng rốt cục cần thương thảo chuyện gì Liễu Băng Lam căn bản không hề hay biết.
Liễu Băng Lam cũng muốn tìm hiểu một ít tin tức từ những lãnh thổ khác, chỉ tiếc Tân Nguyệt Địa chưa từng chân chính tiếp xúc giao tế với những người có tư cách tham gia hội nghị lần này, vì vậy nàng cũng không hỏi được.
Sở Mộ khuyên Liễu Băng Lam không cần phải lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp đi đến đó tham dự là được, dù sao hiện tại Tân Nguyệt Địa mời chào cường giả chủ tể cấp rất nhiều, hơn nữa có được Bạch Ngữ tu luyện càng điên cuồng hơn cả chính hắn, cũng đã sắp bước vào bất hủ cấp, địa vị thực lực của Tân Nguyệt Địa đã hoàn toàn khác hẳn ngày trước.
- Sao vậy, Cẩn Nhu không đi cùng chúng ta sao?
Liễu Băng Lam rất nhanh liền phát hiện trong đội ngũ cùng đi Tranh Minh đại địa không có mặt Cẩn Nhu nên khó hiểu hỏi.
- Nàng cùng Bạch Ngữ đại thúc đi Không Trung Lâm, tìm kiếm manh mối của Nại Hà hoa đồng thời đi xem Thiên Giới Bi ở đó!
Sở Mộ giải thích.
- Còn tưởng rằng con lại chọc giận nữ hài tử nhà người ta!
Liễu Băng Lam cười nói.
Ánh mắt Liễu Băng Lam sáng như tuyết, đoạn thời gian này nàng phát hiện thời gian Sở Mộ ở chung cùng Cẩn Nhu tăng nhiều, ánh mắt nhìn nhau cũng đã khác với lúc trước.
Liễu Băng Lam đối với việc riêng tư của người khác luôn thờ ơ, nhưng đối với việc của Sở Mộ tuyệt đối lưu tâm hơn ai hết, biến hóa nho nhỏ giữa hai người đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Liễu Băng Lam.
Cho nên mấy ngày nay trời tối Liễu Băng Lam đều suy nghĩ với tính cách của Sở Mộ nhất định sẽ đem chuyện này nói với Diệp Khuynh Tư, vậy mình cần làm sao dỗ dành an ủi Diệp Khuynh Tư đây?
Sở Mộ phát hiện ánh mắt Liễu Băng Lam không được bình thường, mấy lần bị mẹ mình nói bóng nói gió Sở Mộ đều trợn trắng mắt, mẫu thân có thể không cần quá quan tâm chuyện cảm tình của mình với mấy nữ tử khác được hay không, nên bảo trì phong độ lãnh mỹ nhân của nàng!
Lần này cùng đi tới Tranh Minh chủ thành có tám người, Liễu Băng Lam, Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh, Trữ Mạn Nhi, Trầm Mặc, Bàng Duyệt cùng một vị trung niên nam tử được Liễu Băng Lam xưng hô là “Vũ bá”.
Thân phận lai lịch của Vũ bá thật sự thần bí, thực lực mạnh mẽ, mạnh tới mức chính Sở Mộ cũng không thể làm ra đánh giá chân chính đối với hắn.
Vũ bá xuất hiện tại Tân Nguyệt Địa cũng có vẻ kỳ quặc, hẳn có thể xem là một vị hồn sủng sư muốn mai danh ẩn tích, nghe nói Tân Nguyệt Địa là một lãnh thổ độc lập, hơn nữa địa thế xa xôi liền lựa chọn Tân Nguyệt Địa làm nơi quy ẩn.
Nhưng không ngờ Vũ bá ở Tân Nguyệt Địa gặp được một vị cố nhân không biết đã xa cách bao nhiêu năm, vị cố nhân kia chính là Vân Môn lão nhân.
Rốt cục Vũ bá cùng Vân Môn lão nhân đã bao nhiêu tuổi không ai biết được, nhưng sau khi họ gặp lại liên tục chảy nước mắt vui mừng, không ngừng kể cho nhau nghe chuyện đã trải qua suốt trăm năm.
Tới thời gian thoái ẩn còn có thể gặp lại lão bằng hữu có thể thổ lộ tình cảm, thật sự phi thường khó được, vì thế Vũ bá xem như đã cắm rễ tại Vạn Vật thành, không có việc gì cùng Vân Môn lão nhân đánh cờ uống trà, ngày tháng trôi qua xem như nhàn nhã.
Vân Môn lão nhân đã quyết tâm trấn thủ Tân Nguyệt Địa, Vũ bá xem như về hưu nhưng không thể không làm chuyện gì. Hắn nhìn thấy Liễu Băng Lam, phát hiện tử sắc quang mang lóe sáng từ trong đôi mắt nàng, liền tự mình tiến cử bản thân làm Thánh Vệ trưởng lão Thánh Vệ đội Nữ Tôn.
Vân Môn lão nhân phi thường giật mình vì Vũ bá cam tâm trở thành trưởng lão Thánh Vệ, Liễu Băng Lam không hiểu rõ nội tình của Vũ bá, nhưng lời nói của Vân Môn lão nhân đương nhiên là tin tưởng được.
Khi Liễu Băng Lam hỏi thăm bối cảnh thực lực của Vũ bá với Vân Môn lão nhân, Vân Môn lão nhân lắc lắc đầu nói:
- Phải biết rằng ta từng thua bại trong tay một người nên tuân thủ lời thề luôn luôn bảo hộ Vân Môn, đã bao nhiêu năm kỳ thật chính ta cũng không nhớ rõ. Tiểu Vũ là một cường giả cực kỳ có tiềm lực mà ta nhận thức được trước cuộc chiến bại đó, lúc ấy chỉ yếu hơn ta một ít. Đã nhiều năm như vậy hắn đã bước lên tới độ cao thế nào thì ta cũng không biết, cho dù hiện tại đã dần dần già cả, thực lực giảm xuống nên lựa chọn quy ẩn, nhưng hắn cũng tuyệt không thể đánh đồng với một ít tiểu bối khác tại Tranh Minh đại địa, có hắn đi cùng các ngươi đến Tranh Minh chủ thành, vấn đề an toàn thì cứ việc yên tâm đi, nói không chừng ở Tranh Minh đại địa có không ít đại nhân vật đều là vãn bối của hắn!
Liễu Băng Lam biết Vân Môn lão nhân nói chuyện không bao giờ tùy tiện, cho nên trong xưng hô vẫn luôn luôn gọi là Vũ bá.
Có một cường giả phi thường có bối cảnh đi theo, thật sự giảm bớt rất nhiều băn khoăn.
Đương nhiên, bất kể là ai đối với thân thế của vị Vũ bá kia đều phi thường hiếu kỳ, nhất là Diệp Hoàn Sinh dọc theo đường đi nói bóng nói gió, ỷ lại mình là đệ tử thân truyền của Vân Môn lão nhân, hỏi chuyện cũng chưa từng có chút kiêng nể.
May là tính tình Vũ bá lại là người thật bình tĩnh, mặc Diệp Hoàn Sinh thay đổi phương pháp truy hỏi thế nào bộ dạng của Vũ bá vẫn thản nhiên hờ hững.
- Vũ bá, trong Tranh Minh chủ thành có phải có đại cừu nhân gì của ngài hay không, lần này ngài rời núi là vì muốn giải quyết đoạn ân oán này, bằng không ngài đi theo những người trẻ tuổi như chúng ta ra ngoài loạn lắc làm gì chứ? Lại không có người cùng ngài uống trà trò chuyện!
Diệp Hoàn Sinh chưa từ bỏ ý định hỏi thăm.
- Ngươi đã xem quá nhiều chuyện xưa về ân oán tình cừu rồi đi? Lão nhân gia ta đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút cũng không được hay sao, ai nói người đã quy ẩn không thể đi ra ngoài đi dạo?
Vũ bá hỏi lại.
- Ta đã biết, ngươi nhất định là nghe qua chuyện xưa của sư phụ ta, lần này rời núi là vì giúp sư phụ ta đánh bại kẻ từng chiến thắng qua hắn!
Diệp Hoàn Sinh tỉnh ngộ nói.
- …
Vũ bá hết lời để nói.
Không thể không nói, óc tưởng tượng của tiểu tử Diệp Hoàn Sinh này thật đúng là phong phú, nhưng không ngờ hắn có suy nghĩ như vậy! Đương nhiên, lời của Diệp Hoàn Sinh cũng không đúng lắm.
- Vốn sư phụ ngươi đã dặn ta khi nào đi tới Tranh Minh chủ thành mới nói cho ngươi biết, nếu ngươi đã gấp gáp như vậy ta nói trước cho ngươi biết tốt lắm. Lần này đi ra chủ yếu là tận hết chức trách thánh vệ của ta, cũng không thể chỉ ăn ở không trả tiền đi. Tiếp theo cũng giúp lão Nhạc giải quyết một ít chuyện cũ năm xưa!
Vũ bá chậm rãi nói.
- Ha ha ha, ta đã nói rồi mà!
Diệp Hoàn Sinh thấy mình đoán đúng, lập tức phá lên cười, còn nhìn Triêu Thái Tử cùng Trầm Mặc nói:
- Ta đã nói ta sẽ đoán đúng, các ngươi lại thiếu ta một lần!
Triêu Lãnh Xuyên cùng Trầm Mặc đều bĩu môi, nếu không phải dọc đường thật quá nhàm chán, ai cùng hắn chơi trò đánh đố kiểu này. Hơn nữa hôm trước đánh đố bộ ngực lớn nhỏ của Bàng Duyệt, nhưng sau khi ba người bọn hắn đã cấp ra đáp án nhưng không ai dám đi nghiệm chứng.
Vũ bá ho khan một tiếng, trước đó đã nghe lão Nhạc nói qua đệ tử của hắn rất không đáng tin, quả nhiên là thế.
- Tiểu tử, ngươi đừng cao hứng quá sớm, lần này người ra mặt giải quyết chuyện xưa của lão Nhạc cũng không phải là ta, ta chỉ là người giám hộ cùng người tiến cử, thật cần kết thúc phải là ngươi!
Vũ bá tiếp tục nói.
- Ta? Việc này đâu có liên quan gì tới ta, chẳng lẽ bảo ta đi đánh nhau với kẻ từng đánh bại sư phụ ta hay sao? Nói đùa gì vậy, nhóm lão quái vật các ngươi nhiều ít từ trăm năm trước đều bước vào bất hủ cấp, còn đòi tính toán với một hậu bối ngay tuổi tác còn chưa bằng số lẻ của các ngươi hay sao?
Diệp Hoàn Sinh vội vàng nói.
Diệp Hoàn Sinh nói thật không sai, Vân Môn lão nhân đã canh giữ tại Vân Môn không biết đã mấy trăm năm, mà nghe đồn Vân Môn lão nhân chiến bại bởi một vị cường giả cương chủ cấp nên mới trấn thủ Vân Môn, như vậy cũng nói rõ lúc ấy Vân Môn lão nhân đã là cường giả bất hủ cấp.
Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, dù thực lực trì trệ nghiêm trọng, cho dù bọn họ đều đã già cả, nhưng cũng không phải loại người cấp bậc như hắn hiện tại có thể ứng phó.
- Đương nhiên không phải bảo ngươi so đấu với người kia, ngươi còn chưa đủ cho người ta dùng hai ngón tay bóp chết. Lão Nhạc nghe nói hắn thu nhận một quan môn đệ tử, tuổi tác cũng xấp xỉ như ngươi, dù sao người sống tới từng tuổi này cũng không biết ngày nào sẽ chết, lão Nhạc vẫn muốn mở ra khúc mắc kia, nhờ ta giám sát ngươi đi tỷ thí một trận với đệ tử của người nọ!
Vũ bá nói.
- Ta…
Diệp Hoàn Sinh muốn chửi ầm lên.
Lão nhân kia thật không đáng tin tưởng, không nói một câu đã đem mình đẩy tới chỗ của đại cừu nhân, người già như vậy rồi mà vẫn mãi nhớ chuyện này, một chút khí độ cũng không có!
- Vũ bá, quan môn đệ tử gì đó của người kia có lợi hại hay không?
Diệp Hoàn Sinh hỏi.
- Rất lợi hại, bằng không cũng sẽ không trở thành quan môn đệ tử của hắn!
Vũ bá không chút để ý nói.
- Cấp bậc gì vậy?
Diệp Hoàn Sinh tiếp tục hỏi.
- Việc này…trước khi ta đến Tân Nguyệt Địa, phỏng chừng hắn đang bồi hồi giữa hoàn mỹ chủ tể cùng bất hủ cấp đi, hiện tại có đột phá hay không thì ta không biết!
Vũ bá nói.
Sắc mặt Diệp Hoàn Sinh tối sầm, nói:
- Đi nói với Nhạc lão nhân, ta cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ!
- Đã muộn, nếu lão Nhạc đã ủy thác ta, ta sẽ đem việc này phụ trách tới cuối cùng, ngươi đi thì đi, không đi cũng phải đi!
Vũ bá vẫn bộ dáng bình tĩnh nói.
- Đây không phải muốn ta đi toi mạng sao!
Diệp Hoàn Sinh nói.
Nữ Hoàng Thiên Đình Xà cực mạnh của Diệp Hoàn Sinh hiện tại chỉ là mạnh hơn chủ tể cấp đỉnh phong một chút, cách hoàn mỹ chủ tể còn chênh lệch một đoạn ngắn. Người ta đã đứng giữa hoàn mỹ chủ tể cùng bất hủ cấp từ nhiều năm trước, vậy còn đánh cái gì?
- Dù sao mấy người trẻ tuổi các ngươi cũng phải có một người đi ra thay lão Nhạc đánh trận này, vô luận thắng thua!
Vũ bá nói.
Vũ bá nói xong câu đó, cơ hồ ánh mắt mọi người đều rơi lên người Sở Mộ, ngay cả Liễu Băng Lam cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hiện tại có người nào không biết hắn đã bước lên bất hủ cấp!
Vân Môn lão nhân giúp mọi người trấn thủ Tân Nguyệt Địa, công lao càng lớn, chuyện của hắn đương nhiên phải giúp.
Mà người có thể ra mặt giải quyết việc này cũng chỉ có Sở Mộ, ai bảo thực lực của hắn là mạnh nhất.