Trên không trung rừng rậm là bầu trời xanh dương, chợt một đạo thân ảnh vượt qua làm cho không ít động vật nhỏ dưới tán cây hoảng hốt không nói ra lời.
Sinh vật bay trên không rừng cây chính là Vân Điểu.
Vân Điểu là hồn sủng dực hệ chủ lưu ở Ô Bàn đại địa, chúng chiến đấu nhẹ nhàng linh xảo, am hiểu né tránh, rất nhiều hồn sủng thú hệ mặc dù đạp không cũng không có biện pháp nào với Vân Điểu.
Thân hình của Vân Điểu dài chừng mười mét, cánh như tuyết trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng phe phẩy, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Ngồi trên lưng Vân Điểu là hai thiếu nữ và một nam, một người nhìn qua rất thành thụ và nghiêm túc, một người khác là thiếu nữ thanh xuân tuyệt trần, toàn thân lộ ra linh vận đặc thù.
- La Y tỷ tỷ, chúng ta sắp đến Tịch Tĩnh Lâm.
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần lúc này vui vẻ cười to lên.
Càng đến gần Tịch Tĩnh Lâm thì tâm tình của Trữ Mạn Nhi càng thêm kích động.
Tịch Tĩnh Lâm đối với nàng mà nói cũng giống như nhà vậy, mười năm trước kia nàng chưa từng rời khỏi Tịch Tĩnh Lâm một bước, ở đó có những hồn sủng nhỏ yếu đáng yêu, còn có những vương giả cường đại, chúng giống như thân nhân của nàng vậy.
- Chúng ta đến cứ điểm biên giới Tịch Tĩnh Lâm sẽ nghỉ ngơi một chút, bay lâu như vậy, Trữ tiểu thư khẳng định cũng rất mệt a.
Nhân lúc này nam tử tên Ốc Sơn nói ra.
- Không, ta không đi cứ điểm Tịch Tĩnh Lâm.
Trữ Mạn Nhi lập tức lắc đầu nói.
Lúc trước đám người xâm lược kia chính là tiến quân từ cứ điểm Tịch Tĩnh Lâm vào, cho dù tòa thành thị này bị đại lượng hồn sủng công kích, Trữ Mạn Nhi vẫn có cảm giác chén ghét sâu đậm với nơi này, cảm giác quân đội ở cứ điểm Tịch Tĩnh Lâm chính là đầu sỏ phá hủy Tịch Tĩnh Lâm.
- Trữ tiểu thư, dùng lộ tuyến của chúng ta nhất định phải đi qua cứ điểm Tịch Tĩnh Lâm. Tịch Tĩnh Lâm có rất nhiều hồn sủng, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút mới đi vào Tịch Tĩnh Lâm được...
Ốc Sơn nói ra.
- Cũng không có gì phải chuẩn bị cả, nếu Trữ tiểu thư không muốn nhập cứ điểm thì chúng ta cứ đi thôi, Trữ tộc chủ cũng giao phó cứ nghe theo nàng là được.
Nữ tử tên là La Y nói ra.
- Vậy được rồi.
Ốc Sơn gật gật đầu.
...
Lộ tuyến bọn họ đi hoàn toàn không cần trải qua cứ điểm làm gì, bay qua rừng rậm xem như bình tĩnh, Vân Điểu bắt đầu bay vào trong Tịch Tĩnh Lâm.
Trong Tịch Tĩnh Lâm cổ mộc che trời. Thậm chí có rất nhiều đế quốc thực vật sinh trưởng bên dưới.
Dưới tán cây Tịch Tĩnh Lâm là một đoàn lá cây đậm đặc, trên cao là bầu trời màu xanh dương sạch sẽ, cây cối như cột trụ chống trời đứng vững, ngẫu nhiên có có một ít cây vượt lên cao hơn những cây khác, thời điểm tới thân cây thì chi nhánh, tán cây, ngọn cây, cây mây giao thoa phức tạp với nhau.
- Trữ tiểu thư, chúng ta phải hạ xuống mặt đất, trong rừng rậm viễn cổ này có rất nhiều hồn sủng dực hệ thực lực cường đại, nếu như không cẩn thận đi vào lãnh địa của bọn chúng thì chúng ta sẽ có phiền toái không nhỏ. Nhưng mà địa hình của Tịch Tĩnh Lâm vẫn luôn phức tạp như mê cung vậy, ta lo lắng cho dù chúng ta hạ xuống mặt đất cũng có thể bị lạc đường.
La Y mở miệng nói ra.
Hạch tâm của Tịch Tĩnh Lâm dù bị hủy nhưng mà cấm khu vẫn còn tồn tại, cho dù là cường giả cấp Bất Hủ cũng không dễ dàng phi hành trong Tịch Tĩnh Lâm.
- Không có sao. La Y tỷ tỷ có thể bay thẳng đến chỗ sâu trong Tịch Tĩnh Lâm, tất cả thủ hộ giả dực hệ ở bên ngoài sẽ không ngăn cản chúng ta đâu.
Trữ Mạn Nhi mỉm cười nói.
Kỳ thật mặc dù không phải ở Tịch Tĩnh Lâm, địa phương khác nếu như Trữ Mạn Nhi bay trên không trung thì những đế quốc và thế triêu hồn sủng cũng không làm khó nàng. Nàng có thể rất nhẹ nhàng tiến hành trao đổi với các hồn sủng hoang dại, càng có thể dễ dàng nhận được hữu hảo và tín nhiệm của chúng.
- Ta nghe Hà Thương đại nhân nói ngài đánh mất lực lượng, những hồn sủng Tịch Tĩnh Lâm này có thể nhận ra ngài sao?
Ốc Sơn dò hỏi.
- Sẽ, trao đổi với hồn sủng không có quan hệ tới lực lượng truyền thừa, chúng rất nguyện ý ở bên cạnh ta... Các ngươi xem...
Trữ Mạn Nhi vừa nói chuyện thì dưới tán cây như biển của Tịch Tĩnh Lâm xuất hiện một thải tước dáng người xinh đẹp nhỏ nhắn.
Thải tước phát ra âm điệu êm tai, nhịp điệu, chúng bay quanh người của Trữ Mạn Nhi.
Bản thân thải tước không ngừng biến ảo màu sắc, chúng giống như bảy sắc cầu vồng tươi đẹp bay chung quanh Trữ Mạn Nhi, đem xuyên y màu lam của Trữ Mạn Nhi càng mê người hơn.
Sinh vật như thải tước không có sức chiến đấu đặc thù gì cả, chúng được gọi là người dẫn đường trong rừng rậm, lúc chúng lượn lờ chung quanh người các hồn sủng dực hệ cường đại đang bay thì tốc độ của chúng sẽ trở nên thật nhanh, cho dù là càng cấp Bất Hủ cao cấp chúng cũng có thể dễ dàng cho các hồn sủng này.
Thải tước chỉ dẫn ở phía trước tiết kiệm không ít thời gian, bất tri bất giác bọn họ đã tiến vào trung bộ Tịch Tĩnh Lâm.
Tịch Tĩnh Lâm chính thức kỳ thật cũng không có đế quốc hồn sủng và thế triêu nào cả, đại bộ phận đều là một ít chủng tộc tương đối hi hữu, hoặc là sinh vật cường đại sinh hoạt ở đây.
Đến trung bộ Tịch Tĩnh Lâm thì mọi thứ chung quanh trở nên quen thuộc với Trữ Mạn Nhi.
Rất nhanh đã có một ít sinh vật kỳ lạ hiện ra dưới tán cây, chúng thò đầu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trữ Mạn Nhi trên người Vân Điểu.
Hình như là một loại tín nhiệm, Vân Điểu bay tới nơi nào thì ở nơi đó có nhiều sinh vật leo lên tán cây nhìn qua Trữ Mạn Nhi, hoặc là theo sau Vân Điểu của La Y một khoảng cách, chuyện này làm cho La Y và Ốc Sơn kinh ngạc không thôi.
Hồn sủng luôn tồn tại một khoảng ngăn cách với nhân loại, thậm chí là cừu thị đối lập, có rất ít người câu thông và nhận được hữu hảo của hồn sủng hoang dại.
Mà Trữ Mạn Nhi lại là trường hợp đặc biệt, nàng giống như công chúa hồn sủng của thế giới, cho dù là đi tới đâu cũng có hồn sủng đi ra nghênh đón nàng, hoan nghênh nàng.
Tươi cười trên mặt Trữ Mạn Nhi hiện ra liên tục, u buồn khi ở trong hoàng cung đã từ từ biến mất trên lông mày của nàng.
Nếu như Tịch Tĩnh Lâm là cố hương của nàng thì hồn sủng chính là thổ dân, chúng chất phác, thân mật làm cho Trữ Mạn Nhi cảm thấy thân thiết.
Có lẽ sinh hoạt trong Tịch Tĩnh Lâm quá lâu cho nên Trữ Mạn Nhi phát hiện mình luôn tồn tại ngăn cách với con người, rất khó tìm được người tri kỷ, cho nên nàng ở trong vương cung vô cùng u buồn.
Càng đi sâu vào trong Tịch Tĩnh Lâm sẽ xuất hiện càng nhiều hồn sủng, trong đó có không ít vương giả có thực lực làm cho La Y và Ốc Sơn thở gấp.
Nếu không tận mặt nhìn thấy thì hai người xác thực rất khó tưởng tượng những hung thú vô cùng khủng bố trong mắt hồn sủng sư lại ôn hòa dễ gần trước mặt Trữ Mạn Nhi này.
- Nghệ...
Một con Tam Nhãn Phong Ưng mở đôi cánh xám ra, bảo trì tốc độ phi hành ngang với Vân Điểu.
Tam Nhãn Phong Ưng nghiêng đầu nhìn qua Trữ Mạn Nhi, ánh mắt của nó nhu hòa giống như đại bộ phận hồn sủng ký kết hồn ước với nhân loại, thậm chí giống như trưởng bối đối đãi với hậu bối của mình.
- Phong ưng bá bá.
Trữ Mạn Nhi nhìn thấy Tam Nhãn Phong Ưng thì trên mặt tươi cười sáng lạn.
Tam Nhãn Phong Ưng này chính là thân nhân chính thức của Trữ Mạn Nhi trong Tịch Tĩnh Lâm này.
Từ khi còn rất bé thì nàng luôn ghé vào đầu của Tam Nhãn Phong Ưng, sau đó bảo nó mang mình bay lượn trên không trung Tịch Tĩnh Lâm, mà nàng luôn bướng bỉnh không an phận, thỉnh thoảng lại nhảy ra khỏi người Tam Nhãn Phong Ưng này.
Thời điểm rơi xuống thì Tam Nhãn Phong Ưng lại thất kinh lao xuống sau đó dùng miệng ngậm lấy nàng.
Trữ Mạn Nhi từ trên Vân Điểu nhảy lên người Tam Nhãn Phong Ưng, kỳ thật lông vũ của Tam Nhãn Phong Ưng rất mềm mại, nằm sấp trên đó rất thoải mái.
Lực lượng cánh của Tam Nhãn Phong Ưng nếu so với Vân Điểu thì mạnh hơn rất nhiều, thời điểm bay lượn càng có lực.
Nó mang theo Trữ Mạn Nhi bay lên không trung, lại lao xuống dưới tán cây của rừng rậm, từ bầu trời rộng lớn xuống dưới tán cây rậm rạp, kỹ xảo phi hành cao siêu làm cho La Y và Ốc Sơn cưỡi Vân Điểu theo không kịp.
Cảm giác quen thuộc, hình ảnh quen thuộc, chuyện này hẳn làm cho Trữ Mạn Nhi cảm thấy thỏa mãn nhưng nàng lại khóc.
- Phong ưng bá bá, tất cả mọi người có khỏe không?
Lần đó nhân loại xâm lấn, quá nhiều thủ hộ giả mai táng trong Tịch Tĩnh Lâm, vĩnh viễn ngủ say trong đó.
Mà những thủ hộ giả không chết thì chúng hiện tại cũng không biết tung tích, đã nhiều năm như vậy càng ngày càng nhiều kẻ lạ tiến vào trong Tịch Tĩnh Lâm, chuyện này cũng có ý nghĩa Tịch Tĩnh Lâm dần dần biến thành nơi của những người lạ lẫm ở lại.
- Mang ta đi tới chỗ thụ gia gia đi, nó nhất định rất nhớ ta.
Âm thanh Trữ Mạn Nhi trầm thấp nói ra.
Tam Nhãn Phong Ưng gật gật đầu, mang theo Trữ Mạn Nhi bay vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm.
La Y cùng Ốc Sơn trách bảo hộ Trữ Mạn Nhi, tự nhiên là phải theo sau.
Nhưng mà từ khi Trữ Mạn Nhi tiến vào sâu trong Tịch Tĩnh Lâm thì dưới tán cây chung quanh xuất hiện nhiều phong ưng, những phong ưng cấp chúa tể này tạo thành đội ngũ trên không trung, giống như tấm lưới đen đem La Y cùng Ốc Sơn ngăn cản ở bên ngoài.
Những phong ưng này đều mang theo địch ý, căn bản không cho hai người bọn họ đi qua.
- La Y tỷ tỷ, Ốc Sơn đại ca, các ngươi đến cứ điểm biên giới Tịch Tĩnh Lâm chờ ta đi, Tịch Tĩnh Lâm là nhà của ta, tất cả mọi người sẽ bảo hộ ta, các ngươi yên tâm đi.
Trữ Mạn Nhi quay đầu nói với hai người.
La Y cùng Ốc Sơn làm sao yên tâm được, còn muốn đi theo nhưng mà Trữ Mạn Nhi đã cùng Tam Nhãn Phong Ưng bay xa, hai người bọn họ nhìn qua quân đoàn phong ưng rậm rạp, không có tự tin vượt qua được.
Phong ưng nhất tộc là chủng tộc cổ xưa của Tịch Tĩnh Lâm, Tịch Tĩnh Lâm suy bại thì tộc của chúng là một trong những số ít thủ hộ giả còn ở lại thủ hộ Tịch Tĩnh Lâm, tộc này lấy Tam Nhãn Phong Ưng cầm đầu.