Trác Hung triệu hồi Vũ Yêu của mình ra, trực tiếp chui vào trong mây đen, bay thẳng tới vị trí của Ám đảo.
Trác Hung có đầu Vũ Yêu này cũng là cấp chúa tể trung đẳng, huyền vật cường hóa nó là cướp đoạt được trong thành thị bị đồ sát cách đây không lâu, có được hồn sủng chúa tể trung đẳng đúng là khác nhau, cho dù là làm hải tặc không lo hay tại một ít Cảnh thành cũng có thể "Hoành hành bá đạo".
Nhưng mà Trác Hung muốn không phải chỉ có chúa tể trung đẳng, mà làm tài phú và thực lực giúp mình mạnh hơn nữa, hải tặc chính là nơi giúp hắn thực hiện nhanh nhất.
Ám đảo bị mây đen che phủ, Trác Hung cũng thuộc lòng vị trí như cháo, sau khi hạ xuống một mây đen lớn, một tòa hòn đảo chừng hai mươi dặm hiện ra trong biển cả.
Hòn đảo dãy núi phập phồng, nhìn từ trên cao xuống không khác gì hoang đảo, nhưng trong núi lại ẩn dấu một trấn nhỏ, tiểu trấn này bị mây đen bao phủ, cho dù là bay trên không trung cũng không thể phát hiện trấn nhỏ này.
Tiểu trấn này là nơi ở lại của đám hải tặc mà đám thương nhân và người đi trên biển nghe qua phải sợ mất mật! Những hải tặc này là một đám liều mạng, trong đó có nhiều hơn một nửa là dân bắt cóc giết người trên đại lục.
Trác Hung xuyên qua đám mây mù lơ lửng, xuyên qua đán hồn sủng sư thủ hộ không trung, hạ xuống vị trí trung ương của tiểu trấn.
- Trác đầu lĩnh!
Thủ vệ đại sảnh nhìn thấy Trác Hung hạ xuống thì nhao nhao hành lễ, bộ dáng vô cùng cung kính.
- Trác đầu lĩnh, ta mới từ thành Quan Hải lừa gạt một ít cô nương về đây, có cô nàng Hải Dương mà ngươi muốn đấy...
Một gã hải tặc cười nói với Trác Hung.
Trác Hung khoát khoát tay nói:
- Ta hiện tại không có hứng thú, có chuyện quan trọng tìm đại thủ lĩnh.
- Ai, gấp cái gì. Cô nàng này đang đợi ngươi sủng hạnh đấy, cũng không phải hải quân đến đấy chứ.
Cái kia hải tặc nói ra.
- Nói thêm một câu nữa ta lấy đầu của ngươi!
Trác Hung hung dữ nói ra.
Tên hải tặc kia thấy Trác Hung chăm chú, dáng tươi cười lập tức cương cứng, không dám nói thêm lời nào.
Trác Hung xuyên qua phòng, kỳ thật chế độ của hải tặc là sử dụng chế độ hải quân, tuy cũng là ngư long hỗn tạp, nhưng trong trung tâm cũng kỷ luật sâm nghiêm.
Đến đại sảnh, Trác Hung lập tức nhìn thấy đại thủ lĩnh Trác Thanh ngồi ở vị trí chủ vị, đang thương thảo với mấy hải tặc đầu mục nên tấn công thành thị nào, đồng thời làm thế nào né tránh hải quân đuổi bắt.
- Đại thủ lĩnh. Có một đám thuyền xa hoa ở gần vùng biển của chúng ta.
Trác Hung tiến lên nói ra.
Đại thủ lĩnh Trác Thanh có chút nhíu mày, hắn không thích người không hiểu biết chạy vào nói lung tung.
- Là thuyền gì?
Trác Thanh lạnh lùng hỏi.
Trác Thanh này nhất cử nhất động vẫn có khí thế và uy nghiêm của tướng lãnh hải quân.
- Là hải thuyền của Tân Nguyệt Chi Địa, hải thuyền của bọn chúng toàn bộ là cấp chúa tể, mỗi một chiếc giá trị ít nhất là năm trăm huyền. Toàn bộ có giá chừng một vạn năm ngàn huyền. Trên tàu biển có lẽ còn có đại lượng tài nguyên mua sắm được ở thành Quan Hải, thuyền của bọn chúng mớn nước sâu.
Trác Hung nói ra.
- Hải thuyền giá trị một vạn năm ngàn huyền!
Con mắt vài đầu mục chung quanh và đầu lĩnh sáng lên.
Đây tuyệt đối là đại mua bán, nếu như hăn toàn bộ thì sau khi bọn họ cướp sạch có thể đào tẩu, cho dù hải quân đuổi cũng không làm gì được, dù sao đều thuyền cấp chúa tể, tốc độ tương đương.
- Phía trên là người nào!
Trác Thanh biểu hiện xem như tỉnh táo.
- Đều là thuyền viên Tân Nguyệt Chi Địa, thực lực hẳn là hơi kém, có thể nuốt trôi.
Trác Hung nói ra.
- Có ai biết tin tức của Tân Nguyệt Chi Địa hay không, cho ta tin tức về nó..
Ánh mắt đại thủ lĩnh Trác Thanh nhìn quét qua đám đầu mục.
- Đại thủ lĩnh. Tân Nguyệt Chi Địa là nơi tốt.
Thời điểm này thủ lĩnh nhìn qua thì lão Chung mở miệng nói ra.
Ánh mắt đám thủ lĩnh hải tặc nhìn qua tên này, đại đa số tin tức hải tặc bọn họ đều lấy được từ lão Chung này.
- Trước kia ta không phải đã đề nghị chúng ta đi qua bên kia Ám hải hay sao?
Thủ lĩnh lão Chung ngữ khí rất chậm, nói thêm một câu.
- Tân Nguyệt Chi Địa nhiều năm trước chính là Địa cảnh cấp ba, đường xá hung hiểm mà tài nguyên có hạn. Nhưng mà ít năm gần đây Tân Nguyệt Chi Địa lại độc lập với Vân Cảnh, chỗ đó xuất hiện rất nhiều không gian có tài nguyên phong phú, đám hồn sủng sư lúc ban đầu tiến vào những không gian này đều có được tài nguyên phong phú. Hiện tại Tân Nguyệt Chi Địa là một khối địa vực giàu chảy mỡ để hình dung.
- Nói tiếp.
Trác Thanh rất nhanh đã có hứng thú.
- Rất nhiều người đều nói đó là vùng đất vàng, bởi vì bốn phía của nơi đó là cấm vực, tài nguyên trong cấm vực vô cùng phong phú, chỉ cần thực lực đầy đủ thì hồn sủng sư có thể đạt được nhiều tài nguyên, hơn nữa còn có không gian dồi dào tài nguyên kia.
- Thực lực bọn họ thế nào?
Đại thủ lĩnh Trác Thanh hỏi.
Với tư cách hải tặc hình thành đại quy mô, bọn họ không phải là có thịt là đi gặm, bọn họ phải cam đoan mình gặm được, chuyện tổn thất thảm trọng bọn họ không làm.
- Quá bình thường, thực quá bình thường, nghe không ít từ nơi ấy đi tới người nói, trừ mấy đứng đầu thực lực rất mạnh, thực lực tổng thể rất yếu, bởi vì nơi đó là Phổ Nhân Á tộc, cấp chúa tể phi thường ít, Hồn Hoàng đã có địa vị rất cao, nhưng mà nơi đó hiện tại phát triển thật nhanh, có lẽ dùng không bao lâu có khả năng mạnh hơn rồi, dù sao thực lực mấy tên đứng đầu không thể khinh thường, có thể kéo...
Từ chỗ lão Chung hải tặc đã đạt được nhiều tin tức.
- Trác Hung, bọn chúng đại khái bao nhiêu người?
Đại thủ lĩnh Trác Thanh hỏi.
- Mỗi con thuyền có chừng trăm người, hẳn là ba ngàn. Phương diện thực lực tạm thời không xác định, nhưng lão Chung đã nói đó vốn là một Địa cảnh cấp ba, tốc độ phát triển nhanh hơn nữa cũng không mạnh như vậy, theo ta thấy bọn chúng hiện giờ chỉ là giàu mới nổi thôi!
Trác Hung có chút kích động nói ra.
Chỉ cần là hải thuyền giá trị một vạn năm ngàn huyền, đây là tài nguyên khả quan đấy.
Đại thủ lĩnh Trác Thanh cau mày suy nghĩ một thời gian ngắn, do dự một hồi hắn liếc mắt nhìn lão Chung, mở miệng nói ra:
- Chỗ đó có không gian riêng, theo ý ngươi chúng ta nếu chiếm lĩnh Tân Nguyệt Chi Địa hoàn toàn...
Trác Thanh nói ra những lời này thì Trác Hung sững sờ, lập tức thầm nghĩ, thủ lĩnh cuối cùng vẫn là thủ lĩnh, chuyện hắn suy nghĩ vẫn xa hơn mình.
Xác thực, nếu Tân Nguyệt Chi Địa giàu đến chảy mỡ, thực lực lại thấp như vậy, vì cái gì không chiếm lĩnh nơi đó, ai cũng không muốn làm hải tặc cả dời, nếu như có được lãnh thổ khổng lồ, bọn họ có thể làm mưa làm gió ở đại địa cảnh a.
- Đại thủ lĩnh, ta khuyên ngài không nên nghĩ tới phương diện này.
Lão Chung lắc đầu.
- Vì cái gì?
Hắn khó hiểu hỏi.
- Đúng vậy a, vì cái gì không thể, thực lực của chúng ta bây giờ không kém gì Địa Cảnh cấp tám, còn có Trác đại thủ lĩnh là cường giả cấp chúa tể đỉnh phong, một tiểu Tân Nguyệt Chi Địa vì cái gì không thể chiếm được?
Thủ lĩnh trẻ tuổi nói ra.
Hải tặc thủ lĩnh lão Chung cười khổ giải thích:
- Đầu tiên, Tân Nguyệt Chi Địa độc lập không nhiều năm, trong vòng mười năm còn được Thần Tông bảo hộ, các ngươi cảm thấy chúng ta nên gây với Ô Bàn hải quân hay là đi gây Thần Tông?
- Tiếp theo, ta nghe nói Tân Nguyệt Chi Địa hiện tại có một người trấn thủ, người này bọn họ gọi là ‘ Vân Môn lão nhân ’, không có ai biết tên thật của hắn, nhưng từ tin tức lộ ra thì hắn là cường giả cấp Cương Chủ.
Hải tặc lão Chung nói ra những lời này thì đám hải tặc hít sâu một hơi.
Cường giả cấp Cương Chủ!!
Cấp Cương Chủ là khái niệm gì?
Đây tuyệt đối là chỉ bằng vào một Cương Chủ, có thể làm một đám hải tặc bọn họ đánh thịt xương không còn đấy.
Lúc trước hải tặc Ám Hải có một lần bị tai họa ngập đầu, đó là bởi vì đặc tội cường giả cấp Cương Chủ, làm cho bọn chúng cơ hồ toàn quân bị diệt, phải biết rằng lúc ấy hải tặc Ám hải mạnh hơn bây giờ gấp nhiều lần.
- Đó là địa phương gì lại có sức ảnh hưởng như vậy?
Đại thủ lĩnh Trác Thanh nhíu mày.
- Thủ hạ cũng không biết, tóm lại lão nhân kia thực không phải chúng ta có thể dây vào. Mặt khác Tân Nguyệt Chi Địa có mấy tồn tại đứng đầu thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhất là Vương của bọn họ. Người nọ dùng sức một người đối phó ba cường giả hạ vị Cương thống.
Lão Chung nói ra.
- Người nọ tên gì?
Đại thủ lĩnh hỏi.
- Sở Mộ, Tân Nguyệt Chi Địa đều gọi hắn vi Sở vương. Hắn đánh bại ba tên hạ vị Cương Thống đã từng nói qua một câu vô cùng cuồng vọng.
Hải tặc lão Chung trả lời.
- Hắn nói cái gì?
Chúng thủ lĩnh lập tức hỏi.
- Nghe đồn hắn nói như thế: ‘ Tân Nguyệt Chi Địa là lãnh thổ tư nhân của Sở Mộ ta, người không được cho phép tiến vào, cho dù ngươi là cảnh chủ Vân Cảnh, lãnh chúa ranh giới, quan lớn Thần Tông cũng tru! ’
lão Chung nói ra.
Lão Chung thuật lại lời này làm cho đám thủ lĩnh đưa mắt nhìn nhau, phải biết rằng hải tặc bọn họ ngang ngược cũng không dám nói lời này!
- Cảnh chủ Địa Cảnh, lãnh chúa ranh giới, quan lớn Thần Tông... Thằng này đúng là cuồng vọng a, chỉ đánh bại ba tên hạ vị Cương Thống đã dám nói như vậy rồi, thật sự là không biết trời cao đất rộng.
Đại thủ lĩnh Trác Thanh hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
- Đúng vậy a, Trác đại thủ lĩnh, ngài triệu hoán một hồn sủng cũng có thể dễ dàng giết hắn đấy.
Lão Chung rất thông minh lấy lòng một câu.
- Cho dù bản thân của hắn ở trên hải thuyền, chúng ta cũng giết!
Trác Hung cũng là dốc sức liều mạng gật đầu, thúc thúc hắn Trác Thanh chính là tương lãnh hải quân đấy, thượng vị hải thống, những hạ vị hải thống có được một hai con chúa tể cao đẳng không là gì, hoàn toàn không phải một cấp độ!
- Đã không thể chiếm lĩnh lãnh địa của chúng, chúng ta cũng nên ăn hải thuyền của chúng, một khối thịt lớn ở trước mặt không thể không ăn.
Một gã hải tặc nói ra.
- Đúng vậy, có ba mươi hải thuyền cấp chúa tể, chúng ta đánh lén cũng phải làm nhanh, không cẩn thận thì đám đám hải quân kia sẽ nhìn thấy bóng dáng của chúng ta đấy.