Đẳng cấp của hòn đảo phân rất rõ ràng, bọn người Sở Mộ hiện giờ đang bước lên giai cấp thứ hai của yêu mộ.
Nơi đó vẫn còn xa nhưng Sở Mộ đã nhìn thấy một vách đá dựng đứng nguy nga.
Phong cảnh trên vách đá không thể nhìn rõ được, dốc đứng thẳng và vách đá vươn lên trong biển mây, có thể tưởng tượng muốn vào nội đảo phải đi qua vách đá này, nơi đó chính là tiên cảnh nha.
Tiếp cận yêu mộ thứ hai, tâm tình của Sở Mộ càng trầm trọng, hắn biết rõ Dạ đang cách hắn không còn xa, nhưng nghĩ tới cảnh hắn phải nhìn thấy không phải là Dạ còn sống, trong nội tâm càng không có tư vị.
- Thiếu chủ, trong vách đá yêu mộ này dựng đứng không có chỗ thông qua.
Ly lão nhân nói ra.
- Vì cái gì?
Sở Mộ hỏi.
- Vách đá dựng đứng phi thường cao, sinh vật nghỉ lại phía trên đều là cấp chúa tể, tính bằng đơn vị hàng nghìn. Trừ chuyện đó ra ta vừa phát hiện mỗi khi lên cao hai ngàn mét sẽ có sinh vật chúa tể mạnh mẽ xuất hiện, thực lực đại khái là chúa tể cao đẳng.
- Thiếu chủ, một ngàn con chúa tể đủ sức tạo thành uy hiếp với chúa tể cao đẳng, càng không cần phải nói chúa tể cao đẳng nha... Ta đại khái tính toán qua, muốn trực tiếp thông qua vách đá dựng đứng này thì thực lực ít nhất phải đến cấp Bất Hủ.
Ly lão nhân nói ra.
- Cấp Bất Hủ là đẳng cấp vượt qua cấp chúa tể sao?
Sở Mộ hỏi.
- Ân, cấp bậc này kỳ thật có nhiều xưng hô, cấp Thiên Thọ, cấp Triêu Thánh, cấp Lăng Tiên, cấp Tuyên Cổ... Cái gọi là Thiên Thọ ý nói sinh vật cấp bậc này có tuổi thọ sánh bằng trời đất, Triêu Thánh chỉ cấp bậc thống trị và địa vị, chúng thống trị không phải là đế quốc, mà là một thế triêu hồn sủng khổng lồ...
Ly lão nhân nói ra.
- Bất Hủ có phải là Bất Tử không?
Sở Mộ hỏi.
Ly lão nhân duỗi một ngón tay ra, mở miệng nói:
- Bất Hủ là Bất Hủ, Bất Tử là Bất Tử. Sinh vật cấp Bất Hủ chỉ kéo dài tuổi thọ, không có quá nhiều đại ý thì có thể sống mấy ngàn năm hoặc vạn năm, Thiên Thọ chỉ là một cách xưng hô khoa trương mà thôi, nhưng Bất Hủ là thật. Chúng tử vong thì thân thể không có hư thối, sau khi mai táng thì trường tồn với cổ kim, bởi vì trên thế giới này không có sinh vật ký sinh nào có thể phân hủy thân thể của chúng.
- Truyền thuyết sinh vật cấp Bất Hủ tử vong thì nếu có thể tìm được nơi chôn cất phù hợp, sau khi trải qua tử vong dày dằng dặc thì chúng còn sống lại, đây là thật chứ?
Một bên Cẩn Nhu công chúa nói ra.
Ly lão nhân gật gật đầu, mở miệng nói:
- Đây là thật, đương nhiên cũng không phải tất cả sinh vật cấp Bất Hủ đều làm được.
- Cái gọi là Bất Tử chính là trên cấp Bất Hủ sao?
Sở Mộ hỏi.
Cấp Bất Hủ là lĩnh vực Sở Mộ chưa chạm vào được, hắn phải vượt qua được yêu mộ nguy nga trước mặt đã, mặc dù là chiêm ngưỡng cũng có áp lực cực lớn.
Mà sinh vật cấp Bất Hủ có được lực lượng thế nào thì Sở Mộ giờ phút này cũng rất muốn biết được.
- Ân, cấp Bất Tử còn có thể gọi là Thần cấp, trong lịch sử nhân loại chỉ nhận thức được năm sinh vật truyền thuyết mà thôi...
- U Minh, Hoàng Tuyền, Cửu U, Âm Tào, Nại Hà.
Sở Mộ chậm rãi đọc tên năm sinh vật Bất Tử truyền thuyết.
Trước kia Sở Mộ chỉ biết năm sinh vật Bất Tử truyền thuyết rất mạnh, nhưng hiện tại nghe được phân rõ cấp bậc thì Sở Mộ đã biết chúng cường đại thế nào rồi.
- Trước đó đừng nói xa xôi cái gì, Sở Mộ, hồn sủng thứ hai của ngươi ở trong yêu mộ sao?
Hạ Chỉ Hiền chen ngang lời của bọn họ, mở miệng nói ra.
Có thể khiêu chiến yêu mộ thế hai thì chỉ có thể là chúa tể cao đẳng, hơn nữa theo lời của Ly lão nhân nói thì có thể xông qua vách đá thứ hai thì thực lực không đạt tới cấp Bất Hủ là không có khả năng.
- Sở Mộ, Dạ của ngươi là chúa tể cao đẳng? Truyện được copy tại Trà Truyện
Cẩn Nhu công chúa hỏi.
- Hẳn là vậy.
Sở Mộ gật gật đầu.
Trong yêu mộ bên tài nguyên khổng lồ, bản thân Dạ là yêu linh lang thang, mặc dù nó không có cướp đoạt huyền vật, thực lực cũng có thể tăng lên trong phạm vi lớn.
Mà Dạ có thể khiêu chiến yêu mộ thứ hai. Như vậy trình độ nhất định biểu lộ tài nguyên của yêu mộ thứ nhất không còn phù hợp với nó nữa!
Dạ có thể bước vào cấp bậc này thì Sở Mộ cũng cảm giác được không thể tưởng tượng nổi, trọng yếu nhất là nó thử khiêu chiến yêu mộ thứ hai một thời gian ngắn, khi đó nó hẳn chưa đạt tới cấp chúa tể cao đẳng.
- Yêu mộ là địa ngục cũng là thiên đường của yêu linh, chỉ cần có thể sống sót thì thực lực tăng lên khó có thể tưởng tượng nổi...
Ly lão nhân nói ra.
- Thế nhưng mà, nó không có đạt tới cấp Bất Hủ, vì cái gì còn khiêu chiến yêu mộ thứ hai?
Cẩn Nhu công chúa khó hiểu nói ra.
- Vương trong lòng...
Sở Mộ thì thào tự nói.
Cẩn Nhu công chúa nghi hoặc nhìn qua Sở Mộ, trên mặt Sở Mộ hiện ra một tia đắng chát, không nói gì thêm, hắn nhanh chóng bước về phía vach đá dựng đứng.
- Sở Mộ, vách đá dựng đứng này quá nguy hiểm, với thực lực của chung ta bây giờ khó mà qua được...
Tang Anh vội vàng gọi Sở Mộ.
Chỉ cần nghe được thủ hộ giả là chúa tể tính bằng hàng ngàn và có thủ lĩnh chúa tể cao đẳng, nội tâm của Tang Anh nhìn qua vách đá dựng đứng là sợ hãi rồi chứ nói chi tới leo lên.
- Vách đá dựng đứng của yêu mộ này không cách nào thông qua được, chủ nhân nơi này mở một con đường đi qua vách đá dựng đứng này, con đường này cho phép sinh vật không tới cấp Bất Hủ thông qua, chỉ có điều con đường này rất khó tìm được, đồng thời cũng nguy cơ tứ phía, cửu tử nhất sinh.
Ly lão nhân nói ra.
Sở Mộ cũng đã đưng trên vách đá yêu mộ, những người khác không thể không đuổi kịp hắn.
Sở Mộ đã đi tới dưới vách đá này, hắn dùng tay chạm vào nham thạch cứng rắn.
- Nó ở bên trong.
Sở Mộ chậm rãi nói ra.
- Bên trong, ngươi nói bên kia vách đá?
Triêu thái tử nói ra.
- Nham thạch này vô cùng chắc chắn, lực lượng cấp chúa tể cũng chỉ đánh ra một ít vết nứt mà thôi.
Hạ Chỉ Hiền nói ra.
- Ta vào xem?
Thân thể Cẩn Nhu công bay lên, hình thái u linh chậm rãi tiến vào trong vách đá.
Nhưng mà thân thể Cẩn Nhu công chúa tiến vào một nửa thì không cách nào xâm nhập, dường như có thứ gì đó ngăn cản lại, ngay cả hình thái u linh cũng không thể tiến vào.
- Sâu nửa mét trong nham thạch có kết giới.
Cẩn Nhu công chúa lui ra ngoài, mở miệng nói với mọi người.
- Đây chính là con đường không phải sinh vật cấp Bất Hủ không thể thông qua.
Ly lão nhân vuốt chòm râu của mình.
Sở Mộ mắt nhìn qua Mạc Tà trên vai, Mạc Tà tự nhiên hiểu ý của Sở Mộ, nhảy ra khỏi vai của hắn.
- Bá!! Bá!! Bá!! Bá!!!
Bốn đạo hàn quang nhanh chóng hiện ra, động tác của tiểu Mạc Tà nhanh chóng cắt một dấu vết trên vách đá.
Sau đó Mạc Tà lại thổ tức thổi bay nham thạch.
Nham thạch nát, sâu trong nửa mét có một đạo năng lượng kết giới màu nâu ngăn cản tầm mắt.
- Cường độ kết giới này không kém a...
Tang Anh nói ra.
Thời điểm này Mạc Tà đã mở rộng bước chân, đi đến vị trí kêt giới đưa vuốt đánh lên.
- Xé lạp
Kết giới dễ dàng bị xé rách, giống như từ giấy nâu bị đánh nát, Mạc Tà căn bản không có dùng sức.
Triêu Lãnh Xuyên, Cẩn Nhu công chúa, Hạ Chỉ Hiền nhìn thấy không có gì cả, nhưng mà Tang Anh lại há hốc mồm, mở to tới mức có thể bỏ quả trứng gà vào.
- Ô ô ô...
Mạc Tà xé rách kết giới xong quay lại nói cho Sở Mộ, trong kết giới không có gì, có một con đường tối có thể thông qua.
Sở Mộ đi vào phát hiện trong kết giới không phải là động huyệt, mà là từ vị trí vách đá dựng đứng đi vào bên trong, cuối cùng càng rộng, phía trên thì trận rãi khép lại.
Vết rách này càng ngày càng sâu giống như đi thông tới nơi nào đó.
Sở Mộ bắt đầu tìm kiếm trước mặt, tiểu Mạc Tà hoàn thành nhiệm vụ thì nhảy lên vai của Sở Mộ, cái đuôi ôm cổ Sở Mộ, híp mắt buồn ngủ.
Sở Mộ nhìn qua tiểu gia hỏa này lại bò lại ngủ, cười khổ không thôi.
Sở Mộ vuôt ve trán của Mạc Tà, mở miệng nói:
- Ngươi đều lười thành cái dạng gì, đừng ngủ gật, đi lên trước tìm đường.
- Ô ô ô ô...
Mạc Tà không tình nguyện nhảy xuống, trên người có ngọn lửa tím hiện ra, đi ở phía trước.
- Bên trong khẳng định có sinh vật cường đại, đến lúc đó cho ngươi ra tay.
Sở Mộ bổ sung một câu.
Con mắt màu bạc của Mạc Tà lập tức sáng lên, bộ pháp nhẹ như vậy bồng bềnh, nâng chín cái đuôi nhỏ đi vào trong vêt rách.
- Sở Mộ, tiểu sủng vật của ngươi thật thú vị đấy.
Tang Anh vừa cười vừa nói.
- Tiểu sủng vật?
Hạ Chỉ Hiền ở bên cạnh quay đầu đi nhìn qua Tang Anh.
Tang Anh khó hiểu, phát hiện Triêu thái tử cũng đang nhìn qua mình và sờ sờ trán của mình, nói:
- Ta nói sai cái gì sao?
Xưng hô tiểu sủng vật này là chỉ đa số những hồn sủng nhỏ yếu không có lực chiến đấu, đa số là có chút công năng đặc thù nào đó.
Từ khi Tang Anh nhìn thấy Sở Mộ thì trên vai của Sở Mộ phần lớn đều có tiểu gia hỏa này nằm sấp ngủ. Trong giới sinh vật càng lớn càng mạnh, càng nhỏ càng vô hại, tiểu sinh vật nhỏ bé như vậy càng không có sức chiến đấu gì cả, chúng cũng thông qua bề ngoài đạt được bảo hộ của sinh vật mạnh hơn.
Tang Anh chưa từng gặp qua tiểu hồ ly của Sở Mộ chiến đấu bao giờ, tự nhiên cho rằng nó là tiểu sủng vật do Sở Mộ lúc rỗi rãnh nuôi dưỡng mà thôi.
- Ngươi nói trên đời này có tiểu sủng vật nào có thể hành hạ hồn sủng cảnh chủ Địa Cảnh cấp bảy Lý Húc hay chưa?
Triêu thái tử nói ra.
- Ngươi nói nó là Cửu Vĩ Hồ tôn?
Tang Anh sững sờ, kinh ngạc nói ra.
Tang Anh nhớ rõ trong truyền thuyết Sở Mộ có được một con Hồ tôn vô cùng hùng mạnh, thời điểm chiến đấu giành độc lập thì nó dùng thực lực mang tính áp đảo đánh bại cảnh chủ Địa Cảnh cấp bảy!
Vừa mới nhìn qua Mạc Tà có thể dễ dàng đánh nát nham thạch và xé rách kết giới, Tang Anh nghĩ lầm tiểu gia hỏa phần lớn thời gian nằm trên vai Sở Mộ ngủ chỉ là tiểu sủng vật có công năng đặc thù, lại không ngờ tiểu sủng vật đáng yêu này chính là Cửu Vĩ Hồ tôn khiến cho cả Vân Cảnh lâm vào điên cuồng.