Sủng Mị

Chương 1385: Tân Nguyệt Địa biến thiên

- Tuyết thành cách nơi này là hình thành điểm đối ứng, ngươi chuẩn bị tốt chưa?

Cẩn Nhu công chúa nói.

- Chuẩn bị cái gì?

Sở Mộ còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Cẩn Nhu công chúa, phát hiện nàng đã bắt đầu niệm chú ngữ mà hắn hoàn toàn không hiểu.

Cùng lúc đó ở vị trí cao nhất trên Thiên Giới Bi xuất hiện một đoạn văn tự chớp nháy, đoạn văn tự từ trên văn bia bay xuống, rất nhanh cùng đỉnh Thiên Giới Bi hợp thành một không gian lốc xoáy.

Đồng thời khi lốc xoáy xuất hiện, toàn bộ thế giới biến thành vô cùng tối tăm, tựa hồ toàn bộ ánh sáng đều bị hút đi, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ còn lưu lại không gian lốc xoáy vô cùng quỷ dị kia.

Đến bây giờ Sở Mộ còn chưa hiểu rõ ràng quan hệ giữa Phong Cung cùng Thiên Giới Bi, bỗng nhiên đã có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đem hắn kéo xuống bên trong không gian lốc xoáy.

- Mau tới, nói không chừng chúng ta sẽ giải khai được bí mật lớn nào đó!

Cẩn Nhu công chúa phát ra tiếng cười thanh thúy êm tai, nói xong liền dẫn đầu bay vào bên trong không gian lốc xoáy.

Sở Mộ tự nhiên liền đi theo, bởi vì Cẩn Nhu công chúa đã nói có thể trong Phong Cung có tiên vật, vì vậy hắn nhất định đi theo, đừng nói là đã có không gian thông đạo trực tiếp đi thông Phong Cung, cho dù muốn hắn chạy thêm vài lần hắn cũng cam chịu.

Không gian thông đạo hơi dài, nghĩ tới vừa rồi tiểu công chúa đã nói đối ứng trực tiếp vị diện có chút sai số, nhưng so với việc phải quay về Tuyết thành, vào Càn Khôn Băng Môn, tới Băng Kính thế giới, lại qua Phong Động lần nữa thì còn giảm bớt thời gian nhiều hơn.

Cẩn Nhu công chúa có chút kích động, ra vẻ giống như một tiểu nữ sinh phát hiện được sự vật gì mới mẻ, khi xuyên qua trong không gian thông đạo nàng không ngừng đưa ra đủ loại suy đoán…

Vừa trò chuyện thì phía trước đã xuất hiện ánh lửa.

Ánh lửa kia rất quen thuộc, chính là ánh sáng của mật thất, xuyên qua không gian thông đạo Sở Mộ cùng Cẩn Nhu trực tiếp xuất hiện bên cạnh một tấm bia đá thật cổ xưa.

- Mấy tháng nay không biết ta đã xuyên qua bao nhiêu không gian thông đạo rồi…

Sở Mộ lẩm bẩm.

Xuyên qua không gian lại xuyên tới không gian, người bình thường làm sao có thể lưu lại ở một không gian vốn không được bình thường như thế.

- Chìa khóa, nhanh lên!

Cẩn Nhu nói.

Sở Mộ đi tới bên tường cất giấu văn tự, chậm rãi vươn tay ra, trong đầu hồi tưởng lại câu nói kia: Người chịu qua ân huệ cũng mời ngươi cho ta ân huệ!

- Đến tột cùng là có ý gì, có phải cần giao sứ mạng gì cho ta hay sao!

Trong lòng Sở Mộ thầm nghĩ.

Còn đang tự hỏi, Sở Mộ bỗng nhiên cảm giác được một ít cảm giác mát tiến vào lòng mình lại từ trong trái tim thoát ly, nhanh chóng truyền tới vách đá không hề có chữ nào.

Mà lúc này trên tường dần dần xuất hiện một ít phù hào mà Sở Mộ xem không hiểu, rậm rạp, lại uốn lượn phức tạp vô cùng.

Trên mặt u linh Cẩn Nhu nổi lên dáng tươi cười xinh đẹp, Sở Mộ rất ít nhìn thấy nàng cười đến đơn thuần như vậy, thường ngày giữa đôi mày của nàng vẫn luôn mang theo dáng vẻ băn khoăn… truyện được lấy tại Trà Truyện

- Phiên dịch xuống đi!

Sở Mộ bất đắc dĩ nhìn lên một đống văn tự hoa cả mắt.

- Ta xem trước, đợi chút nữa nói cho ngươi biết!

Cẩn Nhu cười khẽ mở trừng hai mắt, rất nhanh lực chú ý đều tập trung trong văn tự ghi chép trên vách.

Cẩn Nhu biết đọc văn tự cổ đại, nhưng nàng đọc chưa chắc đã nhanh như văn tự thời bây giờ, rất nhiều từ phải đẩy qua, phải ngẫm nghĩ thời gian thật lâu mới có thể hiểu ra ý tứ.

Sở Mộ cũng không biết tới khi nào nàng mới có thể hoàn toàn giải nghĩa xong, cảm thấy nhàm chán bèn nhìn xung quanh mật thất, nhìn xem còn có cơ hội tìm kiếm những vật khác hay không.

Không phát hiện được vật gì, Sở Mộ quay về chính sảnh, muốn nhìn xem trong chính sảnh có lưu lại đồ vật gì khác.

Cẩn Nhu cũng không để ý Sở Mộ rời đi, vẻ mặt chuyên chú nhìn mỗi hàng chữ trên vách đá.

- Nguyên lai Ám Thiên Hải cùng Hằng Hải lại liền cùng một chỗ…

- Nói như vậy Tiểu Nam Cấm Vực của Thiên Hạ cảnh càng ngoảnh về phương nam, kỳ thật chính là biển cả!

Cẩn Nhu tự mình cân nhắc.

- Ân? Bắc Hoang Cấm Vực nguyên lai cũng là biển cả…

- Đông Cuồng Lâm cũng vậy sao?

- Chẳng lẽ trước kia cả Tân Nguyệt Địa chỉ là một bán đảo? Ba mặt đều là biển?

- Ám Thiên Hải thế giới đều là biển nhỏ, Hằng Hải là biển cả vô biên vô hạn. Nói cách khác Tân Nguyệt Địa kỳ thật chính là giao giới bên cạnh đại lục cùng Hằng Hải, xem như là thiên nhai hải giác…

Cẩn Nhu liên hệ tới việc dạo này mình rảnh rỗi vẫn xem bản đồ thế giới, cảm thấy được giải đáp này hẳn là hợp lý nhất.

- Vậy Thiên Giới Bi là gì đây? Chẳng lẽ nhân loại cổ xưa đã tiêu chí ở nơi này, cảm giác hẳn là không đơn giản như vậy đi!

- Nguyên lai những sinh vật lưu lại trong chính sảnh ngày xưa đều sống tại Tân Nguyệt Địa, nghĩ tới ở thời cổ xưa Tân Nguyệt Địa là một lãnh thổ phi thường đặc thù, nếu không sẽ không hấp dẫn nhiều chủng tộc đỉnh cấp như vậy sinh sống. Nhưng theo thời gian dời đổi hoặc là biến cố chủng tộc, nơi này đã hoang phế, thẳng tới ba ngàn năm trước nhân loại mới tới nơi này tụ cư, chậm rãi sinh sản ra nhân loại á tộc!

- Nhưng mà vì sao Tân Nguyệt Địa đã tụ tập nhiều sinh vật cường đại như vậy mà vẫn nhanh chóng suy yếu như thế? Ân, nơi này có giải thích…Ta còn tưởng rằng sẽ che giấu đây?

Cẩn Nhu nhẹ nhàng cười.

Cẩn Nhu chậm rãi đọc xuống, dần dần nàng kinh ngạc đến há to miệng…

Một lát sau, vẻ mặt tràn đầy hứng thú của nàng dần biến hóa, lại trở nên ngưng trọng, cuối cùng lộ ra vẻ hoảng sợ!

Thân thể Cẩn Nhu nhẹ nhàng phát run, toàn thân bị sợ hãi bao phủ.

- Sở…Sở Mộ…

Cẩn Nhu lo lắng kêu tên hắn.

Nhưng khi nàng xoay người lại thì phát hiện Sở Mộ đã vắng mặt trong mật thất.

- Sở Mộ, Sở Mộ ngươi ở đâu ah!

Cẩn Nhu trở nên lo âu bất an, khẩn trương tìm kiếm Sở Mộ.

Sở Mộ đang ở trong chính sảnh vơ vét đồ vật chợt nghe được thanh âm của Cẩn Nhu, nghĩ đến nàng gặp phải nguy hiểm, vội vàng dùng Thác Vị Ma Ảnh di chuyển tới trước mặt của nàng.

Cẩn Nhu nhìn thấy ngân sắc ma diễm thiêu đốt ngay trước mặt mình, hơn nữa rất nhanh liền xuất hiện hình dáng của Sở Mộ, cảm xúc liền bình thản hơn một ít.

- Làm sao vậy?

Sở Mộ hỏi.

Cẩn Nhu bay tới bên người Sở Mộ, trốn sau lưng hắn, không dám tiếp tục giải nghĩa văn tự trên vách đá.

Sở Mộ nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, trong lòng dâng lên trắc ẩn, muốn giang tay an ủi nàng, nhưng cánh tay xuyên qua bờ vai Cẩn Nhu, không va chạm được vật gì.

U Linh…Sở Mộ đã quên mất trạng huống hiện tại của Cẩn Nhu.

Sở Mộ an ủi Cẩn Nhu vài câu, tâm tình của nàng chậm rãi bình tĩnh lại.

- Ngươi thấy được gì sao?

Sở Mộ hỏi.

- Ta nhìn thấy một ánh mắt thật đáng sợ, ánh mắt kia ta cảm giác đã từng gặp tại nơi nào!

Cẩn Nhu nhỏ giọng nói.

- Ngươi không phải đang giải nghĩa văn tự sao? Như thế nào lại chứng kiến ánh mắt, trên vách tường này có cái gì?

Sở Mộ hỏi.

Cẩn Nhu lắc đầu:

- Là huyễn giác chú ngữ, ta đọc một lúc nhìn thấy một ít ảo giác, ảo giác ghi lại nguyên nhân biến đổi của Tân Nguyệt Địa, trong ảo giác ta nhìn thấy đôi mắt kia, chính là đầu sỏ gây nên, nó thật sự đáng sợ, phi thường đáng sợ…

- Loại cảm giác này giống như chỉ cần ánh mắt của nó liếc qua, vĩnh viễn đừng mong tỉnh lại, thân thể cùng linh hồn toàn bộ đều bị nó khống chế!

Cẩn Nhu nói.

- Vật kia trông như thế nào?

Sở Mộ hỏi.

- Nửa thân trên là nhân loại…nửa thân dưới giống như giao nhân, giống như rắn, giống như cá…A! Là sinh vật nằm trên vương tọa!

Cẩn Nhu kêu lên một tiếng thật lớn!