Sủng Mị

Chương 1197: Thầm nghĩ giết một người (P2)

Liễu Băng Lam cũng không có triệu hồi hồn sủng Tinh Hà, hiện tại nàng phải lẫn vào trong đám cao tầng.

Nhưng mà Liễu Băng Lam biết rõ cơ hồ hữu tất các hướng đều có người đào tẩu, nhất định đều bị người của Hồn Minh nhìn chằm chằm vào, hoặc là trực tiếp bị minh chủ Lăng Xiển nghiền nát, hoặc là các cường giả Thẩm vị của Hồn Minh khống chế, chung quanh thánh điện dưới mặt đất đã sớm bố trí thiên la địa võng rồi, bọn họ tuyệt đối không thể nào có khả năng đào thoát ra ngoài.

Thời điểm nhìn qua những gương mặt quen thuộc bị giết chết thì Liễu Băng Lam cảm giác tâm của mình tan vỡ, lửa giận trong lòng làm cho nàng hận không thể đi lên xé nát Vẫn Long tàn bạo kia, nhưng nàng chỉ có thể ở chung quanh các trưởng lão, các nguyên lão lựa chọn thoát đi!

- Liễu Băng Lam, lúc trước vì bảo vệ Sở Thiên Mang và hài tử của các ngươi, Tam đại Hồn Điện của các ngươi có một nhóm lớn chết trong tay của ta. Như vậy hiện tại qua nhiều năm như thế, ngươi vẫn muốn bọn họ chết sao? Ta sớm đã nói qua, ta muốn giết chỉ có mình ngươi, bọn họ vốn có thể an hưởng tuổi già, thế nhưng mà ngươi cố chấp cùng ích kỷ lại làm cho bọn họ vứt bỏ tính mạng."

Minh chủ Lăng Xiển nhếch môi dữ tợn cười nói.

Mỗi khi hắn nói một câu thì có một gã cao tầng của Tam đại cung điện bị công kích của Vẫn Long công kích giết chết, máu tươi bắn ra đầm đìa!

Lời nói của minh chủ Lăng Xiển giống như ma quỷ lượn lờ bên tai Liễu Băng Lam.

Nàng biết rõ đây là quỷ kế của Lăng Xiểng, hắn muốn cho chính mình xuất hiện, nhưng mà nội tâm tức giận và không đành lòng làm cho nội tâm Liễu Băng Lam có chút ít dao động.

Có lẽ hi sinh chỉ mình mình, những người khác ít nhất có thể vượt qua quãng đời còn lại?

- Băng Lam, không nên nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, những người khác có lẽ có khả năng sống, nhưng những người chúng ta phải chết, ngươi một khi thỏa hiệp thì chúng ta chính thức mặc cho người khác chém giết.

Liễu nguyên lão vội vàng quát bên tai của Liễu Băng Lam.

Liễu nguyên lão hiểu con gái của mình, sâu trong nội tâm của nàng không đành lòng, bề ngoài nàng lạnh như băng nhưng nội tâm rất tinh khiết, chuyện này cũng làm nội tâm của nàng mềm yếu trước sinh tử, cho nên Liễu nguyên lão thực rất lo lắng Liễu Băng Lam sẽ bị những lời của Lăng Xiển làm dao động nội tâm.

Nhưng sau đó Liễu nguyên lão thoáng an tâm một ít, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt Liễu Băng Lam sau khi xuất hiện một tia dao động thì bị thay thế bằng tức giận và lạnh như băng.

Trách nhiệm áp bách nên nàng thành thục hơn rất nhiều, trong nội tâm Liễu nguyên lão nhẹ nhàng thở dài, cũng không phải nàng mềm yếu, cũng không phải nàng không đủ cố gắng, mà là Tam đại cung điện thật sự vận số đã hét, không thể chống lại Hồn Minh.

Liễu nguyên lão hộ tống một đoạn đường thì không còn đi theo nữa, nhìn qua bóng lưng tiều tụy của Liễu Băng Lam thì giật mình nhớ lại nàng còn sơ sinh nằm trong tả lót, khi đó nàng được một cái áo khoác nữ nhân che lại nằm ở trong xương lạnh giá rét, thời điểm hắn xốc cái áo khoác lên thì tiểu nữ anh này tươi cười làm băng thiên tuyết địa tan rã, ngọt ngào động lòng người, mà tên của nàng cũng có từ đó...

Hôm nay nàng đã làm mẹ, nàng đã bị những lão nhân Hồn Điện kèm cập trách nhiệm nên bóng lưng trở nên gầy gò hơn rất nhiều, ngay cả vui vẻ tươi cười cũng không co. Với tư cách một vị phụ thân, trong nội tâm Liễu nguyên lão chỉ còn lại chua xót vô hạn, có rất nhiều lời muốn nói với nàng, muốn dặn dò, nhưng lại không nói nên lời.

...

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai của mình, Liễu Băng Lam không có dũng khí quay đầu lại, chỉ có thất hồn lạc phách xông lên phía trước, thậm chí đã quên lúc này nên triệu hoán hồn sủng Tinh Hà cùng lục thần chi chủ giúp mình đào thoát.

Mê mẩn ở mênh mông vô hạn, đột nhiên nàng nhìn thấy một nam tư ở trước mặt của nàng.

Tâm đã sớm khóc không thành tiếng nên ánh mắt của nàng đã lờ mờ, nàng có thể nhìn thấy đây là nam tử và gương mặt của hắn rất cương nghị.

Lại một lần nàng phân không rõ ràng lắm đó là nam nhân dẫn theo nàng lang bạt kỳ hồ hay là đứa con từng bước leo lên đỉnh cao nữa.

...

Sở Mộ lẳng lặng đứng trước mặt Liễu Băng Lam.

Trong ấn tượng của Sở Mộ thì mẫu thân rất cao ngạo, lạnh như băng, nhưng Sở Mộ bây giờ nhìn thấy một nữ nhân đang cần được hỗ trợ tới cực điểm, phụ tải tinh thần khổng lồ làm cho ánh mắt của nàng trở nên không còn thần thái và mơ hồ...

Sở Mộ không nói câu nào đi qua bên cạnh mẫu thân tiều tụy của mình, nhìn qua Liễu Băng Lam không dám quay đầu lại nhìn chiến trường máu tươi đầm đìa kia, ánh mắt nhìn chăm chú vào minh chủ Lăng Xiển đang giết chóc!

...

Hiện tại Sở Mộ cũng chỉ muốn giết một người!

Vẫn thạch rơi xuống như mưa, phá hủy tất cả cung điện, làm cho lãnh địa Tam đại cung điện huy hoàng biến thành hoang tàn khắp nơi.

Vẫn Long cường đại căn bản không thể nào ngăn cản nổi, mỗi một lần kỹ năng rơi xuống đều là vẫn thạch mang tai nạn đáng sợ, thậm chí một ít binh sĩ Hồn Minh cũng bị lan vào.

Chỉ có điều trong mắt minh chủ Lăng Xiển thì tính mạng của những người này không đáng cho hắn thu liễm lại, thành viên Hồn Minh chết trong tay của hắn đã vô số kể.

Có thể nói cho dù là Tam đại cung điện hay là Hồn Minh đều cảm nhận được vị minh chủ này tàn nhẫn cỡ nào, hắn căn bản không phải thần của lĩnh vực nhân loại, mà là một ma quỷ khát máu cùng điên cuồng, cả thành thị đều có thể nghe được tiếng cười như điên của hắn.

Tiếng cười này từ chỗ cao truyền tới mang theo mỉa mai, khinh thường, hành hạ, cao ngạo, dường như ở đâu nghe được tiếng cười của hắn thì nơi đó sẽ biến thành biển máu.

Ai cũng không biết minh chủ Lăng Xiển vô số người sùng kính dĩ nhiên chính là thế hệ phát rồ. Nhưng mà loại phát rồ này làm cho người ta sợ hãi, sợ hãi xâm nhập vào trong thực chất!

- Ah? Nhớ không lầm thì đây chính là Liễu đại nguyên lão?

Lăng Xiển trên Vẫn Long nhìn qua Liễu nguyên lão.

Liễu nguyên lão đứng nguyên tại chỗ, bên cạnh hắn chỉ có hai hồn sủng, hai hồn sủng này đều là Đế Hoàng đỉnh phong, chúng là hồn sủng sống sót trong phong ba trước giờ.

Trí nhớ Lăng Xiển rất tốt, nhất là những người đối nghịch với hắn, mà Liễu nguyên lão này cũng được coi là nhân vật, chỉ tiếc người đối nghịch với hắn lại không có kết cục tốt, vốn trước kia Lăng Xiển muốn trực tiếp giết chết tất cả hồn sủng của hắn rồi thuận tiện giải quyết hắn luôn, nhưng Hàn lão đầu xuất hiện làm cho hắn đại sát tứ phương phải thu liễm lại, miễn cưỡng buông tha một ít người, ở trong đó có Liễu nguyên lão, ít nhất là giữ lại cho hắn hai hồn sủng.

- Lăng Xiển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại có lẽ không ai chống lại ngươi được, nhưng mà lại qua mười năm thì ngươi nhất định cũng sẽ bị đánh bại thương tích đầy mình!

Liễu nguyên lão thản nhiên không sợ nói ra.

Liễu nguyên lão đã già rồi, sống lâu vài năm hai sống ít vài năm với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa.