- Thành thị có Thành Trường Tuyền chắc có lẽ không bị chiến tranh ảnh hưởng a?
Sở Mộ dò hỏi.
Hiện tại Sở Mộ lo lắng nhất chính là nơi của Thành Trường Tuyền bị hủy đi, như vậy muốn trong vòng một hai năm giúp Vong Mộng tăng giai đoạn thật khó khăn.
- Chuyện này khó mà nói, ta bị Đế Cơ hãm hại thì những thành thị thuộc về ta đã bị Hồn Minh chiếm đoạt, ta nhớ được vị trí cách Tuyền thành không tới trăm dặm chính là Giới thành cửu cấp của Tam đại cung điện, chắc hẳn hai tòa thành thị này đang tranh đoạt quyền thống trị của nhau.
Mục Thanh Y nói ra.
- Nước suối ở trong thành thị sao?
Diệp Khuynh Tư hỏi thăm.
Mục Thanh Y gật gật đầu:
- Là ở dưới mặt đất một cung điện ta ở trước kia, chỗ ở cũ của ta hẳn không có kẻ nào dám phá hư, nhưng nó tọa lạc trong thành thị chắc hẳn chung quanh có người của Hồn Minh.
- Chuyện này có chút phiền phức, hồn sủng cấp chúa tể của các ngươi đã bị nhiều người biết được, một khi triệu hoán xuất hiện ở Tuyền thành thì hành tung sẽ bại lộ.
Diệp Khuynh Tư nói ra.
- Không có việc gì, không triệu hoán chúng cũng không thể không giải quyết, một tòa Giới thành cửu cấp có lẽ không có quá nhiều cao thủ.
Sở Mộ nói ra.
- Chuyện này còn khó nói, tuy nó là Giới thành cửu cấp, nhưng Tuyền thành có lịch sử hơn một ngàn năm, vị trí địa lý nằm ở khu vực trung tâm của năm mươi khu vực phía đông, là đầu mối giao thông then chốt đấy, cho nên từ trình độ nó còn lớn hơn Giới thành thập cấp, người cấp Đế Hoàng đỉnh phong khẳng định tồn tại, hơn nữa không phải một hai người.
Mục Thanh Y nói ra.
- Vậy thì thật là tốt, có thể rèn luyện các hồn sủng khác của ta.
Sở Mộ tươi cười lên.
Lại cho Bạch Ma Quỷ cùng Chiến Dã thì hơi có chút đại tài tiểu dụng, tôi luyện Ngưng, Ma Thụ, Quỷ Quân, Tần Tại Cốc Trận cùng Hỏa Diễm Cự Sơn chiến dấu, huống hồ lúc ấy Sở Mộ chỉ có thể triệu hoán một sủng, tự nhiên là tôi luyện không đủ.
Diệp Khuynh Tư biết rõ Sở Mộ hiếu chiến, lúc này tươi cười nói ra:
- Người khác gặp trở ngại đều có bộ dáng đau đầu, ngươi thì hưng phấn không thôi, đám người Tuyền thành kia chọc giận ngươi sao?
- Ha ha, bọn chúng xui xẻo!
Sở Mộ cũng cười rộ lên.
Giữa đường xá ba người không có dừng lại chút nào, tốc độ của Quan Hoàng Vương thì cần nhiều tháng mới tới khu vực Tuyền thành.
Tiến vào khu vực Tuyền thành thì Mục Thanh Y cũng không dám đường hoàng triệu hoán Quan Hoàng Vương như vậy, đem Quan Hoàng Vương thu hồi vào trong, niệm chú ngữ triệu hồi Mính Tiên Điểu, cũng dùng khăn che mặt của mình lại.
Diệp Khuynh Tư lúc này cũng gọi Tử Sam Mộng Thú ra ngoài, sau đó lấy khăn che mặt màu tím ra mang lên cho mình.
Sở Mộ mắt nhìn hai nữ dùng khăn che mặt lại, âm thầm buồn bực, nữ nhân nào cũng cẩn thận a, ngay cả mặt mũi nhan sắc và tọa kỵ cũng cân xứng với mình.
Sở Mộ không cần khăn che mặt, mặt nạ cái gì, trước khi đi ra ngoài Ly lão nhân đã dịch dung cho Sở Mộ, không ai có thể nhận ra được.
Dung mạo này Sở Mộ dùng thân phận Sở Thần, cách Thiên Hạ Cảnh chừng vạn dặm, cho nên không có bao nhiêu người nhận ra, cho nên không có quá nhiều kiêng kị, dù sao nếu đổi thành gương mặt khác thì Diệp Khuynh Tư đoán chừng nhìn không thoải mái, muốn hôn nồng nhiệt cũng không được.
...
Sau khi tới Tuyền thành thì ba người phát hiện Tuyền thành cũng không được thái bình.
- Kỳ quái, hai phe không phải đang đánh sao?
Sở Mộ nhìn qua thành thị hoàn toàn yên tĩnh này, trong nội tâm âm thầm kỳ quái.
Đại bộ phận thành thị quen thuộc trước kia cho dù không có bộc phát chiến tranh nhưng ít nhất cũng là rục rịch, giữa đường xá thường xuyên có thể nhìn thấy chiến đấu nhỏ đánh phá xe vận chuyển tài nguyên, có thể làm Tuyền thành trọng yếu này không có chút âm thanh, quá không tầm thường.
- Nơi này không có đánh nhau, đã nói hẳn là Tuyền thành phát động công kích vào thành thị Tam đại cung điện rồi, hiện tại Tam đại cung điện đang thủ thành.
Mục Thanh Y nói ra.
- Ta nhớ được Triêu nguyên lão đã từng nói tòa thành thị này thật sự trọng yếu.
Sở Mộ nói ra.
- Các ngươi xem, bên cạnh ngọn núi kia.
Bỗng nhiên Diệp Khuynh Tư chỉ vào một hướng nói ra.
Hiện tại thời gian đã là hoàng hôn, vị trí bóng mờ của ngọn núi có thể nhìn thấy một ít thứ chậm rãi nhúc nhich, không ngừng tiếp cận Tuyền thành.
- Đánh lén?
Con mắt Sở Mộ sáng ngời.
Tuyền thành hiện tại đã khống chế trong tay Hồn Minh, vậy quân đoàn giấu diếm ở bóng mờ của ngọn núi là người Tam đại cung điện, hơn nữa nhìn bộ dáng hẳn là quân đoàn Yểm Ma Cung!
- Ngọn núi này có một đường tắt là đi qua mạch nước ngầm, đi ngược hồ nước ngầm là đi tới hồ nước suối, bí mật này có lẽ chỉ có người Mục thị mới biết được.
Mục Thanh Y nói ra.
- Vậy có khả năng là người Mục thị của ngươi đứng bên phe Yểm Ma Cung nói cho bọn họ biết vị trí thông đạo.
Sở Mộ nói ra.
- Ân, nếu thật sự lấy được Tuyền thành là tốt nhất. Hơn nữa xem tình hình lúc này rất nhiều quân đoàn Tuyền thành đang vây công thành thị Tam đại cung điện.
Mục Thanh Y gật gật đầu.
- Chúng ta đi xuống đi, vừa vặn chúng ta cũng muốn tiến vào Tuyền thành.
Sở Mộ nói ra.
...
Bên cạnh núi, thống một ăn mặc trang phục Yểm Ma Cung, Hồn Sủng Cung có quân đoàn ba ngàn người. Phân biệt khống chế yêu linh và hồn sủng ám hệ của bọn họ, rón ra rón rén đi qua núi rừng.
Thủ lĩnh quân đoàn ba ngàn người này là phó thành thủ Ngũ Phương, cũng chính là một trưởng lão của Yểm Ma Cung, Trầm Côn.
Kỳ thật Trầm Côn chính là đường huynh của Trầm nguyên lão, một cường giả Đế Hoàng đỉnh phong cấp tọa trấn thành Ngũ Phương.
Bọn họ có ý định một lần hành động đánh hạ Tuyền thành, nhưng không ngờ Hồn Minh đóng quân giấu ở Tuyền thành nhiều hơn dự đoán của bọn họ, đánh thẳng lại thất bại, hơn nữa còn bị phản công tới dưới chân thành Ngũ Phương, làm cho thành Ngũ Phương sa vào trong nguy cơ.
Vốn tưởng rằng trận chiến này hẳn phải thua không thể nghi ngờ, vừa vặn có một vị kỳ nhân xuất hiện. Tạm thời ngăn cản đại quân đột kích, làm cho thành Ngũ Phương có được thời gian thở gấp.
Ngay sau đó vị Mục mưu sĩ này hiến kế cho thành chủ, có cách giúp bọn họ lẻn vào trong thành. Thừa lúc thành thị của đối phương trống không. Một lần hành động chiếm lấy thành thị.
Thành chủ trầm trồ khen ngợi kế sách này, liền ra mệnh lệnh cho quân đội tinh nhuệ ba ngàn người bọn họ thi hành!
Đi cùng với hắn chính là chất nữ. Thực lực của nàng tăng lên trong vài năm ngắn ngủi, hôm nay chính là lúc thiếu cường giả, Trầm Côn mang theo nàng cùng đi, như vậy chiếm giữ thành thị phần thắng nhiều hơn.
- Nguyệt chất nữ, vị phò mã kia có thể ngăn cản cường giả Yêu Tuyệt và Trầm vị của Hồn Minh? Ta sợ sau khi chiếm được Tuyết thành thì thành Ngũ Phương cũng đã bị phá.
Trầm Côn có chút lo lắng hỏi lại.
Trầm Côn suất lĩnh chi đội ngũ ba ngàn người này đêu là tinh nhuệ, nếu như có bọn họ thủ thành thì người Hồn Minh muốn chiếm được thành tuyệt đối không dễ dàng như vậy.
- Yên tâm đi, thực lực của hắn rất mạnh, đã từng quyết đấu qua với Sở Phương Trần rồi đấy!
Chất nữ Trầm Côn nói ra.
- Đã từng quyết đấu qua với Sở Phương Trần rồi? Thực sao?
Trầm Côn và vài sĩ quan phụ tá kinh ngạc nói ra.
Hiện tại người nào trong Tam đại cung điện không ai không biết tên của Sở Phương Trần, cuộc chiến Tuyết thành và Linh thành đã làm thanh danh của hắn lan xa, sau đó chiến đấu với Mạch Lăng và cuộc quyết đấu cách đây không lâu làm cho toàn bộ lĩnh vực nhân loại sôi trào, làm cho Tam đại cung điện sớm đem nhân vật truyền kỳ Sở Phương Trần tuyên truyền ra ngoài, trở thành người thực lực mạnh nhất của Tam đại cung điện, dùng hắn làm linh hồn của người Tam đại cung điện còn không đủ!
Người có thể quyết đấu với Sở Phương Trần cũng hơn người, tuy là quá khứ nhưng nếu thực lực người này không kém, vậy cũng tuyệt đối có khả năng xưng bá trong cấp Đế Hoàng, có người như vậy thì Hồn Minh muốn phá thành quả thật là ý nghĩ hảo huyền.
- Phò mã gia còn còn trẻ như vậy, Nguyệt chất nữ, ngươi đừng có lửa gạt lão nhân ta đấy!
Trầm Côn vẫn còn có chút không quá tin tưởng.
- Là thật!
Chất nữ Trầm Côn chăm chú nói ra.
- Hắn là hi vọng cuộc chiến này đấy.
Trầm Côn nói ra.
Lúc đang nói chuyện bỗng nhiên sĩ quan phụ tá chỉ vào bầu trời, vẻ mặt đề phòng nói ra:
- Trưởng lão, có hai hồn sủng không rõ tiếp cận nơi này.
Trầm Côn biến sắc, nói:
- Không xong, bị phát hiện!
Trầm Côn ngẩng đầu nhìn qua hai sinh vật cường đại đang tiếp cận nơi này!!
- Đỉnh phong... Cấp Đế Hoàng đỉnh phong!
- Là hai cấp Đế Hoàng đỉnh phong!
Trầm Côn cùng mấy sĩ quan phụ tá đều ngây người, tuy chi đội ngũ của bọn họ là tinh nhuệ, nhưng mà bị hai sanh vật cấp Đế Hoàng đỉnh phong này phát hiện thì phải lâm vào ác chiến, trọng yếu nhất là hành tung của bọn họ sẽ bại lộ trước mắt của địch nhân.
- Trưởng lão, trong đó có một là Mính Tiên Điểu của Hồn Điện!
Một gường đang quan sát vội vàng nói với trưởng lão.
Trầm Côn cũng trông thấy Mính Tiên Điểu hạ xuống, trong nội tâm thoáng an ổn một ít, nhưng hắn cũng không buông lỏng cảnh giác.
- Mọi người không nên hoảng hốt, chúng ta tới giúp các ngươi.
Mục Thanh Y nhìn qua chi quân đoàn ba ngàn người này đang đề phòng, vội vàng lên tiếng nói ra.
Nói miệng không bằng chứng, người Tam đại cung điện khẳng định không có khả năng dễ dàng tin tưởng người lạ mặt, lập tức Sở Mộ từ trong không gian giới lấy ra một thập cấp phó lệnh ném cho thủ lĩnh đội ngũ.
Trầm Côn lập tức tựu tiếp được phó lệnh, phát hiện thập cấp phó lệnh không thể giả mạo, trong nội tâm cũng an tâm rất nhiều.
Sau đó hai sinh vật cường đại hạ xuống trước chi đội ngũ, các tướng sĩ cả kinh!
Người khống chế cấp Đế Hoàng đỉnh phong chính là hai nữ tử dáng người thướt tha, một vị thanh nhã, một vị cao quý, thật sự vô cùng kinh diễm.
- Các ngươi là...
Trầm Côn nhìn qua hai nữ một nam này, trầm tư suy nghĩ nhưng không nghĩ ra Tam đại cung điện khi nào xuất hiện nhân vật như vậy.
Ngược lại con mắt chất nữ bên người Trầm Côn nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Tư đang che mặt bằng khăn tím, sau một lát mới bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ngươi... Ngươi là Diệp...
Diệp Khuynh Tư phản ứng rất nhanh, trước tiên đánh gãy lời của nàng, nói:
- Trầm Nguyệt, sao ngươi lại ở đây!
Thời điểm nói ra câu này Diệp Khuynh Tư trước tiên dùng tinh thần chi âm nói cho Trầm Nguyệt không nên nói ra thân phận của nàng.
Trầm Nguyệt cũng không ngu ngốc, không có nói ra tên của Diệp Khuynh Tư, mà là nói cho Trầm Côn ba người này tuyệt đối đáng tin cậy, không cần đề phòng bọn họ.
Bỏ đi nghi kỵ của Trầm Côn thì Trầm Nguyệt thoáng dò xét Sở Mộ cùng Mục Thanh Y.
Sở Mộ đã dịch dung, Trầm Nguyệt tự nhiên nhận không ra, nhưng trong nội tâm âm thầm kỳ quái, tại sao Diệp Khuynh Tư có thể đi cùng một nam tử xa lạ.
Một nữ tử khác toàn thân tràn ngập cao quý Trầm Nguyệt cũng không biết, trong nội tâm âm thầm kinh ngạc nữ tử cao quý thoát tục này là ai.
Trầm Nguyệt đang đánh giá hai người thì Sở Mộ cũng nhận ra nàng, đây chính là muội muội Trầm Nguyệt của Trầm Mặc.
Sau khi tách ra ở Linh thành thì Trầm Nguyệt vẫn đi theo Diệp Hoàn Sinh lưu lạc chân trời xa xăm, phu xướng phụ tùy, thật khoog ngờ gặp được nàng ở nơi này.
Chuyện này làm cho Sở Mộ càng thêm buồn bực, trước đó không lâu còn nói thế nào không thể gặp được người quen, không ngờ bây giờ gặp phải.
- Ca của ta đâu?
Diệp Khuynh Tư mở miệng hỏi, nếu Trầm Nguyệt ở chỗ thì Diệp Hoàn Sinh chắc chắn không thể ở cách quá xa.
- Hắn đang ở thành Ngũ Phương, bây giờ đang trợ giúp thủ thành.
Trầm Nguyệt nói ra.
Diệp Khuynh Tư gật gật đầu, nàng đối với Diệp Hoàn Sinh coi như yên tâm, hắn rất sớm đã đạt tới cấp Đế Hoàng cao đẳng, dùng tốc độ tu luyện của hắn không có lý do gì không đạt tới Đế Hoàng đỉnh phong, trừ phi thằng này suốt ngày lêu lỏng với Trầm Nguyệt.
- Thì ra ba vị là bằng hữu của Diệp Hoàn Sinh, mấy vị cũng tới giúp Tam đại cung điện một tay? Nếu như co được mấy vị cao nhân tương trợ thì ta vô cùng cảm kích.
Trầm Côn tự nhiên là hiểu được tầng ý nghĩa này, vội vàng khách khí nói ra.
Người khác vừa xuất hiện hai Đế Hoàng đỉnh phong, ai nấy đều thấy được ba người này không bình thường, Trầm Côn có thể không khách khí sao?
Sở Mộ đang lo làm sao biên thân phận của mình, nếu như Trầm Côn đã giúp bọn họ an bài thì vậy thuận thế tiếp là được.
- Chúng ta vừa vặn sắp đi tơi Tuyền thành lấy đồ, thuận tiện giúp các ngươi chiếm thành thị này.
Sở Mộ nói ra.
Vài tên sĩ quan phụ tá cùng hơn mười người đội trưởng nghe Sở Mộ nói lời này thì sắc mặt cứng đờ.
- Nghe người khác nói cái gì kìa, thuận tiện giúp các ngươi chiếm thành thị, là thuận tiện...
Sĩ quan phụ tá nhỏ giọng nói thầm.
- Ta có hai hồn sủng Đế Hoàng đỉnh phong, ta cũng dám nói như vậy!
Một sĩ quan phụ tá trẻ tuổi nói ra.
- Vấn đề là ngươi có sao? Xem hai mỹ nữ bên người của người ta kìa, ta dám nói dưới khăn che mặt của các nàng là khuôn mặt kinh diễm không gì sánh được!
Một sĩ quan phụ tá khác nói ra.
- Ách... Không có, đời này khó có khả năng!
Sĩ quan trẻ tuổi cười khổ nói ra.
Nói đùa gì vậy, người ở nơi này tuyệt đại đa số không có hồn sủng cấp Đế Hoàng, càng đừng đề cập tới cấp Đế Hoàng đỉnh phong.
- Thật sự là kỳ quái, vị mưu sĩ kia đưa cho ta một tấm bản đồ, bảo ta thử đi dò xét, còn nói địa hình hơi phức tạp, tại sao có cảm giác dễ tìm được thế này.
Trầm Côn lầm bầm lầu bầu lấy.
Chi đội ngũ tập kích đi ở phía trước, hơn ba nghìn người dựa theo trình tự mạch nước ngầm đi thẳng, đến dưới hồ Thiên Nhiên.
Hồ Thiên Nhiên đại khái tọa lạc ở phía nam tòa thành, trên thực tế ở cách chỗ ở cũ của Mục Thanh Y cũng không xa lắm.
Sở dĩ có thể thuận lợi tìm được như vậy tự nhiên là bởi vì Mục Thanh Y phi thường quen thuộc mạch nước ngầm này, do nàng chỉ đường thì chúng tướng sĩ thậm chí ít đi rất nhiều đường quanh co, trực tiếp tiếp cận hồ Thiên Nhiên.
- Trước phái một ít yêu linh đi xem có thủ vệ hay không. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Trầm Côn nhìn sĩ quan phụ tá nói ra.
Trong đó một gã sĩ quan phụ tá lập tức mang theo hồn sủng yêu linh kiểu tra vị trí ven sườn đồi của hồ nước, sưu tầm trong rừng rậm xem có mai phục hay không.