Sủng Mị

Chương 1143: Chiến tranh Vạn Tượng Cảnh

- Là ai!! Là ai giết hồn sủng của ta!!!

Bỗng nhiên nam tử đứng lên, tiếng hô giống như dã thú đang rống, giống như hỗn thế ma vương tức giận!!

...

Vạn Tượng Đàn, cung điện Đế Cơ.

Hạ Chỉ Hiền đứng dưới lầu các, ánh mắt nhìn chăm chú lên nữ tử mang mặt nạ màu vàng, nàng lúc này đang cầm ấm nước tưới cây bên cửa sổ, nhìn có chút thanh nhàn.

- Bọn họ tuyên chiến cũng có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Đế Cơ vươn tay, vuốt ve những cánh hoa ướt át, chậm rãi nói ra.

- Vâng, Sở Phương Trần người này có thực lực dường như vượt qua đoán trước của chúng ta.

Hạ Chỉ Hiền nói ra.

- Không sao, quân sư tốt của ta, ngươi thật sự không cứu được Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương hay sao?

Đế Cơ nhàn nhạt hỏi.

Hạ Chỉ Hiền sững sờ, nửa quỳ xuống có chút sợ hãi nói ra:

- Chuyện gì cũng không gạt được ngài!

- Ngươi cứ thích chơi với lửa.

Đế Cơ nói ra.

Hạ Chỉ Hiền cúi đầu không dám nói thêm cái gì.

- Chiến tranh tầng giữa, tầng dưới do ngươi phụ trách, đừng thua quá khó nhìn là được, chuyện khác không cần quản.

Đế Cơ nhìn Hạ Chỉ Hiền nói ra.

Hạ Chỉ Hiền thi lễ, lúc này nàng mới chậm rãi thối lui.

...

Sau khi tuyên chiến thì tất cả hàng ngàn thành thị lớn nhỏ của Vạn Tượng Cảnh đều sôi trào lên. Các loại thư từ qua lại của các thành thị trao đổi với nam, những quân đoàn ẩn mật xuất kỳ bất ký công thành, đánh lén, phòng thủ, một ít thành thị đã xác định phe phái chắc chắn cũng tiến hành phòng thủ nghiêm ngặt và tiến hành chiên tranh các thành thị thuộc Hồn Minh!

Chiến báo từ bốn phương tám hướng của Vạn Tượng Cảnh truyền tới, một tầng một tầng báo cáo bay lên đầy trời, cao tầng thì đưa mắt nhìn qua bản đồ. Ở trên bản đồ có các dấu hiệu đỏ và thành thị lớn nhỏ. Hoặc lấy được, hoặc rơi vào tay giặc, nguyên lão, trưởng lão, điện chủ không ngừng biến hóa khi xem xét bản đồ này.

Sở Mộ đứng ở không xa nhìn bản đồ phóng đại cả Vạn Tượng Cảnh. Hắn biết rõ mỗi dấu hiệu trên bản đồ này sẽ là chiến hỏa liên tục, máu chảy thành sông.

Loại chiến tranh trải rộng cả Vạn Tượng Cảnh này, Sở Mộ biết rõ mình căn bản bất lực. Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi tin tức các nơi.

Ngày hôm nay cuối cùng đã đến, Tam đại cung điện cùng Hồn Minh nhất định phải có một phương biến mất khỏi lĩnh vực nhân loại!

- Sở Mộ, ngươi có được hồn sủng là chủng tộc chúa tể cấp thấp sao?

Liễu Băng Lam đi đến bên cạnh Sở Mộ, mở miệng dò hỏi.

- Ân, nhưng hiện tại giai đoạn có chút thấp.

Sở Mộ gật gật đầu.

- Đấu tranh thành thị có thể kéo dài một hai năm, linh hồn minh chủ khôi phục cũng cần thời gian một hai năm, ngươi nhân thời gian này tăng thực lực của hồn sủng lên đi, như vậy quyết chiến cuối cùng chúng ta mới có phần thắng càng lớn.

Liễu Băng Lam nói ra.

Sở Mộ biết rõ việc cấp bách hiện giờ của mình là tăng thực lực hồn sủng lên.

- Ta biết rõ. Nhưng mà các ngươi ở thành Vạn Tượng ta cũng không quá yên tâm.

Sở Mộ nói ra.

Thành Vạn Tượng còn ẩn nấp một âm mưu gia vô cùng đáng sợ, người này chính là nữ nhân phản bội, Sở Mộ tin tưởng nàng dã tâm bừng bừng tuyệt đối không thể không có chút chuẩn bị nào.

- Sau khi chúng ta tuyên chiến thì tât cả thành viên trong Vạn Tượng Đàn của Tam đại cung điện đã rút lui, dùng Vạn Tượng Đàn làm giới tuyến, Tam đại cung điện chúng ta chiếm cứ thành thị phía tây, Hồn Minh ở phía đông. Thành ở phía tây chúng ta đã sớm phòng bị rồi, dám đơn độc xâm nhập vào phạm vi này thì cấp chúa tể cũng bị đánh chết, rất an toàn.

Liễu Băng Lam cười nói ôn hòa.

- Nếu như minh chủ đánh tới...

Sở Mộ vẫn có chút không quá yên tâm.

- Yên tâm, tuy bảy đại thánh vực không có chủ Hồn Điện. Nhưng mà thông qua thánh vực triệu hoán trận thì chúng ta có thể tùy thời làm cho bảy đại Thánh Vương hàng lâm. Trừ phi minh chủ muốn lưỡng bại câu thương với bọn họ, nếu không hắn tuyệt đối không thể công kích chúng ta trong vòng một hai năm.

Liễu Băng Lam nói ra.

Sở Mộ cũng không ngờ Hồn Điện có thể thông qua không gian triệu hoán bảy đại Thánh Vương lập tức xuất hiện ở thành Vạn Tượng, như thế Sở Mộ an tâm rất nhiều.

Nghĩ đến chính mình còn không có quật khởi, thời điểm không có Mục Thanh Y viện trợ thì Tam đại cung điện vẫn ổn thỏa chiếm cứ thành Vạn Tượng, chuyện này cho thấy đại bản doanh của Tam đại cung điện không phải Hồn Minh muốn đả đảo là có thể đả đảo!

- Mục Thanh Y có được Thành Trường Tuyền Thủy, có thể cho hồn sủng tăng giai đoạn của hồn sủng, hơn nữa phía đông có Hồ tự, chỗ đó có khả năng giúp cho Mạc Tà hoàn thành xá tội dị biến đem thực lực của nó tăng lên rất nhiều, phần thắng của chúng ta vô cùng lớn, cho nên trong vòng một hai năm này ta có ý định đi phía đông một chuyến, sau khi tăng thực lực lên thì trở về.

Sở Mộ nhìn Liễu Băng Lam nói ra.

- Cho dù là đi thì ngươi cũng không được cho kẻ nào biết được mình đã rời đi.

Liễu Băng Lam nói ra.

Nếu bị biết rõ hành tung thì Hồn Minh khẳng định không tiếc cái giá lớn cũng phải đưa Sở Mộ vào chỗ chết, điểm ấy phải phi thường cẩn thận, hơn nữa nếu minh chủ biết rõ người giết hồn sủng của hắn đi ra ngoài, khẳng định không chút do dự giết tới.

- Ân.

Sở Mộ gật gật đầu.

Xuất hành là chuyện vô cùng trọng yếu, chiến tranh chỉ có xem Tam đại cung điện. Truyện được copy tại Trà Truyện

Tam đại trong cung điện có rất nhiều nhân tài chiến tranh, có thể bảo vệ rong hai ba năm giúp Tam đại cung điện dựng ở thế bất bại, điểm ấy Sở Mộ không cần lo lắng quá nhiều.

Việc cấp bách chính là tăng thực lực của mình lên.

- Minh chủ Hồn Minh, Lăng Xiển!

Trong nội tâm Sở Mộ nhớ rõ cái tên này.

Sau khi Sở Mộ rời khỏi Tù Đảo không lâu thì Sở Mộ đã biết rõ người này tồn tại!

Bởi vì hắn mà Sở Mộ cần mai danh ẩn tích, chưa bao giờ dám để cho Mạc Tà chính thức biểu hiện năng lực dị biến của mình. Bởi vì hắn và Thiên Thương Thanh Chập Long trải qua con đường gian khổ nhất, bởi vì hắn mà phụ thân của mình từ thiên chi kiêu tử biến thành người bình thường, thừa nhận thống khổ tê tâm liệt phế tam đại hồn sủng chết đi!

Không ngừng có người nói với mình người này đứng ở trên mây, mình ở trước mặt hắn chỉ là con sâu cái kiến!

Mà bây giờ Sở Mộ biết thực lực mình đã tiếp cận người nọ, thậm chí không lâu trước đó còn tự tay giết chết một hồn sủng của hắn.

- Thiếu chủ, thiếu chủ quả nhiên là hồng phúc tề thiên ah, Ly lão nhân ta vẫn tin tưởng thiếu chủ nhất định sẽ đánh bại ma quỷ kia, một ngày nào đó sẽ khiến linh hồn của mình tỉnh lại, người xem, tất cả đều bị ta đoán trúng, thiếu chủ tỉnh lại, thật sự là... Ta... Ta cũng không biết nên nói cái gì...

Ly lão nhân ghé vào đùi của Sở Mộ, nước mắt nước mũi chảy xuống, trong miệng không còn điềm tĩnh nói ra.

- Hảo hảo, ngươi lau nước mắt nước mũi đi.

Sở Mộ nhìn qua bộ dáng này của Ly lão nhân thì cười khổ không thôi.

- Thiếu chủ, ngươi phải nghe ta nói hết a, ta mang theo Chiến Dã đi tới bắc hoang, mãi cho đến chỗ sâu nhất trong Bắc Cấm Vực...

Ly lão nhân thao thao bất tuyệt, không ngừng nói ra.