Sủng Mị

Chương 1109: Trên hỏa vân, Xá Tội Lôi Quân

- Ân, Đế Cơ cũng họ Sở.

Mục Thanh Y nhíu mày nói.

- Được rồi, nàng tên là Sở Tịch?

Sở Mộ nở nụ cười khổ.

- Dường như không có mấy người biết được tên thật của nàng, ta chỉ biết là nàng họ Sở, chẳng lẽ nữ nhân này có quan hệ gì với Sở gia các ngươi, vừa vặn các ngươi là một dòng họ.

Mục Thanh Y cố ý nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, bộ dáng tức giận.

Nữ nhân họ Sở phản bội chạy trốn?

Đó là đương nhiên không có khả năng, Sở Mộ còn nhớ rõ lúc trước thời điểm cùng nàng ký kết hồn ước, hỏi nàng tên gọi là gì, nàng nói mình không có tên. Vì vậy Sở Mộ đã đặt tên cho nàng, đặt tên là Sở Tịch.

Tên này cũng không có ngụ ý gì, bởi vì chính mình gọi là Sở Mộ, Sở Tịch có ý nghĩa là trời chiều, Sở Mộ vốn tưởng rằng mình sẽ ký kêt với con hồn sủng đầu tiên này rất lâu đấy, nào biết đâu rằng nữ nhân này tâm lý quá vặn vẹo, một mặt là nữ thần phổ độ chúng sinh trang nhã thánh khiết, một mặt chính là yêu nữ có dã tâm thống trị thiên hạ...

Nhưng mà Sở Mộ thật bất ngờ là nữ nhân này rêu rao như vậy, rõ ràng cũng lười lấy cái tên mới, trực tiếp dùng cái tên mình đặt cho nàng, thật sự không sợ mình sau này tìm nàng gây phiền toái sao.

Lại nói lúc trước cùng nữ nhân phản bội chạy trốn không chết không ngớt ước định sắp tới rồi, đoán chừng nữ nhân kia còn cho rằng mình đã ma hóa mà chết, không có khả năng đi tìm nàng, qua một hai năm thì đợi những hồn sủng kia quay về, Vong Mộng cũng đã mười đoạn, Sở Mộ phải cho nàng kinh hỉ lớn.

Sở Mộ lắc lắc đầu, đem nàng ném ra khỏi đầu.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua núi lửa đang phun trào kia.

- Yên tâm đi, nó sẽ phục sinh.

Sở Mộ vỗ nhè nhẹ lên vai mềm của Mục Thanh Y, mở miệng nói ra.

- Ân.

Mục Thanh Y gật gật đầu.

Có lẽ cùng tiểu Phượng Hoàng ký kết hồn ước cho nên hiểu được tình cảm đặc thù dành cho hồn sủng của mình, Mục Thanh Y bước vào con đường hồn sủng sư này không có bao nhiêu ước nguyện, nhưng đã nhiều năm như vậy cái ước nguyện ban đầu này chỉ sợ là nơi ký thác tinh thần còn mạnh hơn cả tính mạng của nàng, một khi mất đi đối với Mục Thanh Y mà nói không thể nghi ngờ là đau đớn tê tâm liệt phế như bị tước đoạt linh hồn.

Cho nên núi lửa tuyệt địa này cho dù nguy hiểm cỡ nào Mục Thanh Y cũng không bao giờ chùn bước.

Từ khi bước lên dỉnh, sức nóng đã biến thành giày vò, Bạch Hổ cùng Băng Sơn Sư hình thành lĩnh vực băng hàn căn bản không cách nào ngăn cản nhiệt độ, mọi người cảm giác mình đang ở trong lò lửa.

- Sở Mộ, vì cái gì ngươi không đổ giọt mồ hôi nào?

Đằng Lãng tiến đến bên người Sở Mộ, cẩn thận quan sát Sở Mộ.

Đằng Lãng vừa nói như vậy ánh mắt mọi người đều nhìn qua người Sở Mộ, kinh ngạc phát hiện dưới nhiệt độ này Sở Mộ lại không có chuyện gì cả, bình tĩnh thong dong, phải biết rằng hồn niệm của Mục nữ thần cao hơn Sở Mộ cũng phải đổ mồ hôi đầm đìa.

- Ta là ở cấp bậc Hồn Sĩ đã ký kết hồn ước với Bạch Yểm Ma rồi, khi đó cơ hồ mỗi ngày đều phải tiếp cận ma diễm đang cháy, đốt riết rồi quen thôi.

Sở Mộ giải thích nói.

Sở Mộ quả thật chịu được nhiệt độ cao, hơn nữa hiện tại thể chất của hắn khác với nhân loại, loại nhiệt độ này đối với sinh vật cấp chúa tể đúng là không đáng nhìn.

- Lá gan của ngươi khá lớn.

Trầm Mặc chính là người của Yểm Ma Cung, tự nhiên biết rõ cấp bậc Hồn Sĩ mà ký kêt hồn ước với Bạch Yểm Ma to gan như vậy, thế mà không bị linh hồn phản phệ.

...

- Vù vù vù hô ~~~~~~~~~

Một cổ sóng nhiệt đập vào mặt, cảm giác như hỏa diễm đang thiêu đốt tất cả, sáu người lúc này đang từ từ leo lên cao.

Núi lửa đang thẳng tắp, sáu người đi tới biên giới của miệng núi lửa, nhìn xuống bên trong núi lửa giống như vực thẩm không đáy.

Dung nham cuồn cuộn lăn mình, hỏa diễm bay múa, sóng lửa văng khắp nơi, thời điểm ánh mắt bao quát thì màu sắc đỏ bừng đủ làm đau mắt người ta.

May mà hiện tại núi lửa đang ở trong trạng thái bình tĩnh, nếu như vừa rồi có phun trào, có hỏa diễm mang tính hủy diệt, chỉ sợ sáu người đứng ở biên giới núi lửa đã bị dung nham nuốt chửng.

- Hình như không có khí tức hồn niệm tồn tại.

Sở Mộ dùng hồn niệm của mình dò xét, mở miệng nói ra.

- Ân, nhưng hiện tại có vấn đề khó giải quyết.

Mục Thanh Y dùng ngón tay chỉ vào dung nham phía dưới.

Núi lửa cao chừng năm ngàn mét, dung nham bên trong đang sôi trào, lúc này dung nham có xu thế hạ thấp.

- Hoàng tộc chi địa nằm ở vị trí trung ương của núi lửa. Đại khái là ba ngàn mét, hiện tại dung nham bao phủ bốn ngàn mét, nói cách khác nơi hoàng tộc niết bàn nằm dưới dung nham một ngàn mét, chỉ có chờ khi dung nham hạ xuống chúng ta mới có thể đi vào trong sào huyệt hoàng tộc.

Mục Thanh Y nói ra.

Tuy Sở Mộ rất tự tin vào thực lực của mình, nhưng mà hắn không tin tưởng đem thân thể của mình ngâm vào dung nham mà không có việc gì, xem ra phải chờ rồi.

- Oanh!!!!!!!!!!

Bỗng nhiên mây lửa phía trên có tia chớp giáng xuống. Tia chớp màu tím này đánh xuống. Đánh vào trong miệng núi lửa.

- Ọt ọt ọt ọt ọt ọt!!!!!

Đạo thiên lôi này giống như đang chọc giận núi lửa, dung nham vốn đang hạ thấp bỗng nhiên quay cuồn, có xu thế dâng lên cao. Nhiệt độ cao không ngừng bao phủ sáu người!

- Cái này... Cái phá lô này, cố tình đúng không!

Đằng Lãng sững sờ, nhìn qua núi lửa tức giận. Lập tức chửi ầm lên.

Nếu núi lửa sắp phun trào thì sáu người bọn họ nào dám dừng ở biên giới miệng núi lửa, cho nên bọn họ vội vàng khống chế hồn sủng của mình chạy xuống núi.

Cũng không lâu lắm một hồi hỏa vũ tráng lệ hiện ra trước mặt của mọi người, sau đó là dung nham từ không it khe nứt nhỏ trào ra, chậm chạp mà đáng sợ!

Bất đắc dĩ chỉ có thể chờ đợi, cũng không biết qua bao nhiều lâu, núi lửa chậm rãi chìm xuống.

Vì vậy sáu người lại đi lên núi lần nữa.

Lúc này nhìn thấy dung nham hạ thấp xuống còn ba ngàn mét Bọn họ trông thấy sào huyệt hoàng tộc ở trung ương núi lửa.

- Ta nhìn thấy bệ đá màu đỏ.

Bàng Duyệt có chút hưng phấn chỉ vào màu đỏ ở trung ương.

Trải qua chờ đợi dài dặc, dung nham rốt cục hạ thấp xuông còn ba ngàn mét, rốt cuộc bọn họ nhìn thấy bệ đưng đặc thù của Phương Hoàng.

Nhưng mà thời điểm bọn họ nhìn thấy dung nham hạ thấp xuống thì một đạo tử sắc thiểm điện làm người ta giận điên đánh xuống, trùng trùng điệp điệp đánh vào trong miệng núi lửa

- Ọt ọt ọt ọt ọt ọt!!!!!!

Thật vất vả dung nham mới chìm xuống lại sôi trào lên, lúc này đây dung nham lại có xu thế dâng lên cao hơn!

Bọn người Sở Mộ nhìn thấy tình thế không ổn, lại vô cùng hoảng sợ chạy xuống chân núi lửa, ngay sau đó một đạo hỏa quang phóng lên trời, thẳng lên mây xanh, sáu người nhìn thấy thì hãi hùng khiếp vía.

- Chuyện gì xảy ra. Mỗi lần dung nham hạ xuống thì có tử lôi đáng chết đánh xuống.

Trầm Mặc tức giận mắng!

- Đoán chừng núi lửa này bộc phát có quan hệ tới tần suất của thiên lôi.

Mục Thanh Y nói ra.

- Uy lực tia chớp kia rất mạnh. Đoán chừng Vô Địch Đế Hoàng cũng không thừa nhận nổi.

Triêu Lãnh Xuyên nói ra.

Triêu Lãnh Xuyên chú ý sau khi tia chớp xuất hiện thì dùng lực lượng hồn sủng của hắn chống đỡ được, nhưng hắn lại không thể cân nhắc uy lực và số lần hàng lâm, dù sao Niết Bàn cùng trọng sinh phải tiến hành ở bên trong, tia chớp kia thỉnh thoảng đánh xuống nhất định sẽ làm cho núi lửa bộc phát, khi đó người và hồn sủng ở bên dưới, núi lửa phun trào nhất định sẽ làm hồn sủng bị trọng thương, cũng đừng nghĩ Niết Bàn cùng phục sinh.

Cuối cùng mọi người thương lượng một phen, vẫn cảm thấy tìm kiếm quy luật thì tin tưởng hơn nhiều, dù sao hai tia chớp đánh xuống là tần suất rất cao rồi.

Nhưng mà trải qua nhiều lần như thế thì sắc mặt sáu người càng ngày càng đen.

Rất rõ ràng dung nham là không thể nào hạ xuống dưới ba ngàn mét, bởi vì cơ hồ mỗi một lần hạ thấp đều có tia chớp đánh vào trong miệng núi lửa, sau đó là núi lửa bộc phát đáng sợ, lên và quay về mười lần như thế.

- Sở Phương Trần, chúng ta lên vị trí rất cao xem lôi điện là chuyện gì xảy ra.

Mục Thanh Y nhìn Sở Mộ nói ra.

Sở Mộ gật gật đầu, nhảy lên Minh Tiên Điểu của Mục Thanh Y.

Mính Tiên Điểu mở hai cánh, thân hình màu trắng mang theo màu đỏ nhanh chóng chui vào mây lửa phía chân trời.

Đại bộ phận mây lửa là do núi lửa tạo thành, lơ lửng trên không trung mờ mịt, Mính Tiên Điểu xuyên qua những mây bụi này, bay lên trên miệng núi lửa tìm kiếm nơi phát ra lôi điện.

Thời điểm bọn họ bay ra sắp các cự sơn, đều rất ít nhìn thấy tia chớp đánh xuống, vì sao vị trí miệng núi lửa có tia chớp nhiều lần như vậy, ở trong đó nhất định là có nguyên nhân, nếu có thể ngăn cản tia chớp đánh xuống, dung nham tự nhiên sẽ không phun trào.

- Trông thấy cái gì không vậy?

Sở Mộ dò hỏi.

- Còn không có. Phải đợi một đạo thiểm điện xuất hiện mới tìm được nguyên nhân.

Mục Thanh Y nói ra.

Mục Thanh Y lại cho Mính Tiên Điểu xoay quanh phía trên miệng núi lửa, chờ đợi hạ một đạo thiểm điện xuất hiện.

Quả nhiên không qua vài vòng, một tia chớp xoẹt qua bên cạnh Mính Tiên Điểu, mà lực lượng của lôi điện làm thân thể Mính Tiên Điểu cơ hồ hoàn toàn tê liệt, căn bản không cách nào vỗ cánh.

Mục Thanh Y phản ứng thật nhanh, vội vàng niệm chú ngữ, đem Lôi Đình Kiếm Sí Sư triệu hoán tới trước mặt của mình. Sau đó nhanh chóng thu hồi Mính Tiên Điểu vào trong không gian hồn ủng.

- Tại đâu đó.

Mục Thanh Y đã bắt được quỹ tích tia chớp. Mệnh lệnh Lôi Đình Kiếm Sí Sư bay lên cao hơn.

Vì đạt mục đích an toàn, Mục Thanh Y vẫn đặt biệt bảo Lôi Đình Kiếm Sí Sư cẩn thận xuyên phá mây lửa.

Sau khi bay qua tầng mây, bầu trời trở nên sạch sẽ vài phần. Độ cao này hẳn là bụi núi lửa bao phủ ít, ánh mắt nhìn qua không gian sạch sẽ này, Sở Mộ cùng Mục Thanh Y đều phát hiện một đồ vật màu tím ghé vào mây lửa.

- Tới gần một ít.

Mục Thanh Y nhìn Lôi Đình Kiếm Sí Sư nói ra.

Lôi Đình Kiếm Sí Sư phe phẩy cánh bay qua vật thể màu tím kia, nhưng mà chưa bay được vài trăm mét sắc mặt Mục Thanh Y bỗng nhiên tái nhợt!

- Mau dừng lại!

Mục Thanh Y vội vàng bảo Lôi Đình Kiếm Sí Sư dừng lại.

Sở Mộ ngồi ở phía sau lại có chút nghi hoặc khó hiểu, thấy bộ dnags Mục Thanh Y khẩn trương thì dùng tinh thần chi âm hỏi:

- Như thế nào?

- Chính ngươi xem.

Mục Thanh Y nhìn qua đồ vật màu tím thì hoảng sợ.

Sở Mộ không có hiểu rõ, dùng hồn niệm nhìn qua đồ vật màu tím kia.

Nhưng mà tại sao đồ vật màu tím này lại quen thuộc như thế?

Trong nội tâm Sở Mộ âm thầm suy nghĩ, lại định trụ tâm thần xem xét, lúc này mới nhớ tới hình thể đồ vật màu tím này rất thương tụ khi tiểu Mạc Tà tham ngủ, là yêu hồ đang ngáy ngủ.

Có thể cẩn thận tưởng tượng, biểu hiện trên mặt Sở Mộ cũng cứng ngắc!

Yêu hồ màu tím đó không phải là Mục Thanh Y đề cập tới thủ hộ giả Yêu Cảnh!

- Cái kia... Đó là tội hồ Lôi Quân!

Sở Mộ chỉ vào sinh vật màu tím, dùng tinh thần chi âm cố ý đè thấp âm thanh, sợ sóng tinh thần động làm sinh vật kia phát giác được.

Bộ ngực cao ngất của Mục Thanh Y có chút phật phồng, lòng còn sợ hãi gật gật đầu.

Khá tốt không có lỗ mãng trực tiếp bay qua. Nếu bay qua nhất định sẽ làm cho sinh vật chúa tể kia bừng tỉnh lại!

Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân cùng Sa Đọa Viêm Quân ngoại hình chỉnh thể phi thường tương tự, gục xuống cũng thể hiện đường công ưu mỹ, còn có bộ lông cao quý mà xinh đẹp, tia chớp bổ lên người làm cho Xá Tội Chi Hồ mang theo vẻ tuyệt diễm và uy nghiêm của quân vương! Truyện được copy tại Trà Truyện

Từ màu sắc Mạc Tà là đỏ tươi. Mà Lôi Quân này là màu đỏ tím, khác nhau lớn nhất là đuôi, nó cũng không có như Mạc Tà có chín cái đuôi, một cái đuôi màu đỏ tím nhăn nhúm hình tia chớp rủ xuống mây lửa.

- Đùng!!!!!!!

Bỗng nhiên điện quang trên người của nó loe lên, nhanh chóng chảy từ đầu tới đuôi, ngay sau đó là một tia chớp kinh người bổ từ trên cao xuống, vừa vặn đánh vào miệng núi lửa.

Sau đó núi lửa lại một lần tức giận, dung nham nóng hổi phun lên cao, hình thành một đóa mây lửa tươi đẹp bao phủ chỗ nằm của Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân...

Nhiệt lượng dâng lên làm Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân cảm thấy thoải mái chuyển động thân thể, một bộ dáng thoải mái hưởng thụ.

Sau khi trông thấy màn này Sở Mộ cùng Mục Thanh Y mặt càng thêm đen.

Xá Tội Chi Hồ này dùng nhiệt lượng của núi lửa làm ấm giường cho mình ngủ, mười lần núi lửa bộc phát lúc trước đều là vì con hồ ly này cảm thấy giường không đủ ấm!

Hơn nữa nhìn bộ dáng nửa ngủ nửa tỉnh của nó hoàn thành công việc này thành thạo, chắc là thường xuyên làm như vậy, đã sớm dưỡng thành thói quen rồi.

Sở Mộ tương đối im lặng, cũng bởi vì nó thích ngủ ở đây cho nên bọn họ nhiều lần chật vật không thôi từ miệng núi lửa chạy xuống chân núi, nếu thằng này là tiểu Mạc Tà thì Sở Mộ khẳng định phải bắt nó nhắc lên đánh đòn, quá muốn làm gì thì làm!

- Ngươi không phải nói nó hẳn là ở lối vào Yêu Cảnh hay sao, vì cái gì nó lại ngủ sắp ở nơi này như vậy?

Sở Mộ hỏi.

- Cái này... Ta cũng không biết, lúc trước ta ở cửa ra vào Yêu Cảnh gặp được nó, phải biết rằng nó ngủ ở chỗ này thì cần gì đi một vòng lớn từ Trận Cốc tới đây.

- Hiện tại có chút phiền phức, chúng ta đi tới gần như vậy nó sẽ phát hiện, nói rõ nó đang ngủ say, nhưng mà lần ngủ này cũng không biết mất bao nhiêu năm. Nó mà bừng tỉnh thì chúng ta hợp lực lại cũng chưa chắc là đối thủ của Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân, thực lực của thằng này tiếp cận cấp chúa tể đấy.

Hiện tại Mục Thanh Y cũng tương đối bất đắc dĩ.

Lĩnh vực nhân loại thì mạnh nhất chính là chuẩn cấp chúa tể, cho đến tận lúc này Sở Mộ đều chưa từng gặp sinh vật cấp chúa tể chinh thức.