Sủng Mị

Chương 1046: Thâm tàng bất lộ

Người đầu tiên nghênh tiếp Sở Mộ chính là Đằng Lãng, con mắt thằng này đỏ hồng lên, trông thấy Sở Mộ bình yên vô sự thì mừng rỡ nhiều như điên, một đám không không làm tổn thương sợi tóc của Sở Mộ, nếu không hắn sẽ liều mạng với đám người này!

Đồ Tôn Kha Ẩm cũng buông lỏng một hơi, hắn đi đến bên người Sở Mộ hỏi:

- Có bị thương hay không?

- Không có, ta sớm bố trí một ít ảo giác hắc ám, đám ngu xuẩn của Hồn Minh căn bản không có tìm được ta.

Sở Mộ nói ra.

Sở Mộ nói ra lời này thì kể cả Mạch Lăng thì bốn người Hồn Minh biểu lộ quái dị và khó coi, nhất là Hùng Mạt Mạch Lăng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới hậu bối của mình lại bị trêu đùa hí lộng!

Nghe được Sở Mộ nói những lời này. Phần đông cường giả Tam đại cung điện đều cười ha hả!

Đám người Hồn Minh phí nhiều công sức lại không cách nào làm gì được Sở Phương Trần, kết quả không chỉ không giết được hắn, ngay cả hắn bị thương cũng không bị thương, chuyện này hắn hí lộng đám người xảo trá của Hồn Minh, các trưởng lão nguyên lão làm sao không vui!

- Ha ha, không có bị thương là tốt rồi!

Đồ Tôn Kha Ẩm cười lớn một tiếng.

Kha Ẩm đã sớm nghe được sự tích của Sở Phương Trần, hôm nay hắn đối mặt Niếp Vân Tân, Trần Bàng lại xếp đặt thiết kế cách thoát thân thong dong như vậy, chuyện này làm cho Kha Ẩm đối với thanh niên này tán thành nhiều hơn!

- Sở lão đệ, ngươi quả nhiên thâm tàng bất lộ ah! Ha ha ha, nhưng mà đám người Hồn Minh chính là như vậy, một đầu óc ngu si tứ chi phát triển!

Đằng Lãng càng không che dấu cười ha hả.

- Hừ!! Chúng ta đi!

Mạch Lăng cắn răng. Hung hăng quay người rời đi!

Hôm nay đám người kia cầu xin người Tam đại cung điện, kết quả thì nhận được đủ loại trào phúng, hiện tại chỉ có thể đủ ôm hận rời đi.

- Mạch Lăng, đi như vậy không được, thật sự cho rằng người của Tam đại cung điện chúng ta dễ khi dễ.

Đồ Tôn Kha Ẩm thái độ vô cùng cường ngạnh.

Đồ Tôn xem ra, Sở Phương Trần còn sống đó là bổn sự Sở Phương Trần và Hồn Minh vô năng, Hồn Minh lại nhiều lần ám sát hãm hại thành viên trẻ tuổi của hắn, hắn làm sao khinh suất bỏ qua được.

Mạch Lăng cắn răng, lần này thật sự là dời đá nện chân mình.

- Đây là chuyện của đám người Trần Bàng ghi hận trong lòng, cùng Mạch Lăng ta có quan hệ gì!

Mạch Lăng quyết đoán bỏ xe giữ ngựa, sau đó không nói thêm nửa câu, triệu hồi hồn sủng bay ra khỏi Vạn Tượng Đàn!

Mọi người thấy Hùng Mạt Mạch Lăng đào tẩu, ánh mắt nhao nhao nhìn vào người Đồ Tôn Kha Ẩm, chỉ cần Đồ Tôn ra lệnh một tiếng bọn họ tuyệt đối sẽ không chút do dự chặn đường Mạch Lăng.

Thời điểm này Sở Mộ lại mở miệng nói:

- Cho hắn đi đi, Hồn Minh còn cao thủ khác nhanh chóng chạy tới, giết chết hắn chúng ta cũng khó mà thoát thân được. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Sở Mộ rất rõ ràng, trong khi Vạn Tượng Đàn khai chiến thì giết chết Mạch Lăng cũng chẳng khác gì tuyên chiến Hồn Minh, thời điểm thực lực cao tầng còn chưa đủ chống lại Hồn Minh thì xúc động chỉ có thể làm chuyện trở nên xấu hơn mà thôi.

Cho nên nhìn thấy hào khí song phương không đúng thì Sở Mộ cũng lập tức đi tới, miễn cho đại chiến xảy ra quá sớm.

Mà Sở Mộ nói lời này làm cho Đồ Tôn Kha Ẩm cố ý liếc hắn một cái, trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc, bởi vì hắn thật không ngờ thanh niên này không chỉ có thực lực siêu quần, ngay cả cái nhìn đại cục cũng nắm chắc như vậy, đổi lại thanh niên khác gặp loại ám toán này, khẳng định không tiếc giá nào cũng muốn mọi người đòi công đạo cho mình!

Sở Mộ nói lời này làm cho Đồ Tôn Kha Ẩm đối với Sở Mộ càng thêm thoả mãn, cuối cùng Đồ Tôn Kha Ẩm vẫn khoát khoát tay, ý bảo mọi người không nên đi.

Về phần Niếp Vân Tân ba người đang quỳ trên mặt đất trông thấy Mạch Lăng lại bỏ đi, lại nhìn qua đám cao thủ Tam đại cung điện thì bộ dáng thất hồn lạc phách, Mạch Lăng đi lần này chẳng phải là có ý nghĩa ba người bọn họ tùy ý cho cung điện xử trí, mà bị bọn họ xử trí sẽ có kết cục gì không cần nghĩ cũng biết!

- Đa tạ Mục tiểu thư chủ trì công đạo cho ta, ba người này thì giao cho các vị chế tài. Thiên Hạ Vương Điện chúng ta tôn kính vương, không có hắn thì Thiên Hạ Vương Điện không tồn tại, hàng tỉ dân chúng cũng lâm vào trong nối sôi lửa bỏng, cho nên đối với người bất kính Thiên Hạ Vương Điện, chúng ta có quyền lực cùng nghĩa vụ thẩm lý và phán quyết.

Đồ Tôn Kha Ẩm khách khí nhìn Mục Thanh Y trên Quan Hoàng Vương nói ra.

Đồ Tôn nói những lời này làm cho sắc mặt ba người như tro tàn, vội vàng dập đầu, hy vọng nữ chiến thần Mục Thanh Y có thể giúp bọn họ.

Có thể nói hiện tại Niếp Vân Tân ba người bị Mục Thanh Y ném vào Phong Ấn Tháp thì bọn họ sẽ cảm kích nữ chiến thần a!

Nhưng mà Mục Thanh Y tùy ý gật đầu làm cho ba người bọn họ lâm vào trong tuyệt vọng!

- Mang đi!

Đồ Tôn Kha Ẩm lạnh lùng nói ra.

Rất nhanh một đám cường giả Tam đại cung điện đi lên cấm chế tinh thần ba người này, hạn chế bọn chung triệu hoán hồn sủng, áp giải bọn chúng ra khỏi Vạn Tượng Đàn.

Niếp Vân Tân cùng Trần Bàng đều là cao thủ của Hồn Minh, bắt lấy đám người này thực lực Hồn Minh tuyệt đối có suy yếu nhất định, chuyện này đối với Tam đại cung điện mà nói phi thường có lợi!

Trước kia Sở Mộ không có dự họp chuyên môn tổ chức vì hắn, có chút lão nhân gia còn cho rằng hắn là người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng chuyện hôm nay bọn họ nhìn người trẻ tuổi này càng ưa thích hơn, phải biết rằng hiện tại muốn giải quyết hết đám cường giả Đế Hoàng đỉnh phong của Hồn Minh thì đám nguyên lão này sẽ nhọc lòng.

- Sở Mộ, Mục nữ thần khống chế Quan Hoàng Vương đến cứu ngươi ah, vừa mới nghe được tin ngươi chết thì ta nhìn thấy lửa giận trong mắt của nàng, bằng không thì ngươi cho rằng phá hư cung khuyết là có thể đem Niếp Vân Tân, Trần Bàng loại nhân vật này ném vào trong Phong Ấn Tháp được sao, theo ta thấy, nàng nhất định là để ý tới sinh tử của ngươi, ngươi còn không đi cố ý cảm tạ người ta.

Đằng Lãng nhíu mày, hạ giọng nhìn Sở Mộ nói ra.

Sở Mộ cũng nhìn ra được Mục Thanh Y là tới cứu mình, nhưng mà không nói khoa trương như Đằng Lãng, tốt xấu gì lúc trước mình cũng cứu nàng.

Đương nhiên cảm tạ là phải, Sở Mộ đi đến trước mặt Mục Thanh Y nhìn con ngươi xinh đẹp mê người của Mục Thanh Y nhìn chằm chằm vào chính mình, trong lúc nhất thời còn thật không biết nói cái gì.

- Xem ra ngươi còn che dấu không ít?

Mục Thanh Y mở miệng trước.

- Nếu như bọn chúng nhìn thấu ảo cảnh của ta, ta sẽ nguy hiểm đấy.

Sở Mộ nói ra.

- Ah, không có việc gì là tốt rồi.

Mục Thanh Y gật gật đầu, trong nội tâm lại âm thầm nói thầm: thằng này rốt cuộc còn che dấu bao nhiêu!

Mục Thanh Y mỗi lần nhìn thấy Sở Mộ thì thực lực Sở Mộ lại có biến hóa, hơn nữa là biến hóa vô cùng lớn, chuyện này làm cho Mục Thanh Y càng thêm hiếu kỳ.

- Chúng ta lúc nào tiến vào Yêu Cảnh?

Sở Mộ dùng hồn niệm hỏi một câu.