"Những người đó rất đáng hận nha! Ban ngày ban mặt còn dám mạnh tranh đoạt dân nữ, mọi người khó khăn lắm mới trì hoãn cho tới bây giờ. Trước kia ta nghe lão gia gia kể chuyện về cái loại ác bá côn đồ này, hôm nay mới thấy chân thật ở ngoài đời đó!"
Trữ Mạn Nhi hai mắt ươn ướt nói với Sở Mộ.
"…"
Sở Mộ nhất thời hết chỗ nói rồi, loại chuyện này vẫn có thể phát sinh trên thực tế?
"Tiểu muội muội, ngươi nói là Mãn Đình?"
Thanh Vân Sơn nghĩ rằng dân nữ trong thôn bị cướp đoạt chỉ có mỗi Mãn Đình mà thôi. Những nữ tử khác nhan sắc bình thường hẳn là không thể bị người ta chú ý.
"Ừ, tỷ tỷ thật là đáng thương!"
Trữ Mạn Nhi chớp chớp mắt nhìn Sở Mộ, chờ đợi hắn cho ra quyết định.
Hiển nhiên không phải là Trữ Mạn Nhi sợ hãi đám người kia. Mà nàng muốn Sở Mộ cho nàng đặc quyền đi đánh người.
Bởi vì Sở Mộ cố ý hạn chế Trữ Mạn Nhi, không cho dã nha đầu này quậy phá lung tung. Hắn quy định Trữ Mạn Nhi phải quản kỹ đám Bạch Yểm Ma, trừ phi có người gây bất lợi đối với nàng.
Quân đoàn Bạch Yểm Ma đã bị Sở Mộ đuổi về Cấm Vực, chỉ để lại mười đầu Bạch Yểm Ma lúc trước. Mặc dù chúng nó mặc trang phục quái dị, suốt ngày vây quanh Trữ Mạn Nhi nịnh bợ đủ kiểu, nhưng không có tên nào dám vi phạm mệnh lệnh của Sở Mộ.
"Quên đi, cùng nhau đi xem!"
Sở Mộ cũng muốn biết cái người có Thanh Chập Long là cao nhân phương nào, không biết có đủ năng lực cho Ngưng, Tần rèn luyện hay không.
Trữ Mạn Nhi lập tức nở nụ cười rạng rỡ, ôm lấy cánh tay Sở Mộ lắc qua lắc lại, miệng liên tục khen hắn anh tuấn tiêu sái, phong độ phi phàm.
Thật ra trong lòng nha đầu này đang suy nghĩ làm sao chơi lớn một chuyến, khó khăn lắm mới dẫn được ca ca cấp chúa tể đi khi dễ người chẳng lẽ đánh một cái là xong? Thế là cặp mắt nàng đảo mấy vòng cố gắng suy nghĩ biện pháp náo lớn.
Trước kia Sở Mộ cũng không muốn làm mấy chuyện nhàm chán này, vấn đề bây giờ hắn quả thật rất dư dả thời gian. Có chuyện nho nhỏ cần xử lý vẫn đỡ hơn không.
Cưỡng đoạt dân nữ rất ít khi phát sinh ở thời đại này, Sở Mộ thường đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ cho họ. Nếu đã là đồ vật không thuộc về mình, hắn cũng không muốn quá mức cưỡng cầu.
Theo Trữ Mạn Nhi đi tới bắc thôn, Sở Mộ phát hiện phòng ốc nơi nà tương đối đơn sơ, trên mặt đất toàn là gạch đá đổ nát.
Khu vực bắc thôn có chừng trăm hộ sinh sống, dân cư trong thôn thường xuyên qua lại giao dịch với nhau. Tất cả phương diện đều tương tự tòa thành, chỉ thua kém về quy mô và thương khách mà thôi.
Sở Mộ rốt cuộc nhìn thấy "ác bá" trong miệng, sau khi quan sát một lượt liền lộ vẻ thất vọng.
Bởi vì đám người này chỉ có một gã thực lực chuẩn đế hoàng, những người khác đều là cấp quân chủ. Đừng nói là rèn luyện Hồn sủng rồi, ngay cả tư cách cho Ngưng, Tần làm nóng người cũng không có.
"Hừ hừ, biết sự lợi hại của chúng ta chưa? Bây giờ có phải rất hối hận?"
Gã nam tử có Hồn sủng chuẩn đế hoàng khoảng chừng ba mươi tuổi cười lạnh nói.
Trên mặt gã nam tử này có một khối độc sẹo kéo dài xuống tận lòng bàn tay mỗi lần hắn nhếch miệng cười bộ dạng dữ tợn dọa cho đám nữ nhân sợ hãi tái mặt.
Bên cạnh hắn hiển nhiên là đám tay chân thuộc hạ, giờ phút này bọn họ đang châm biếm, cười nhạo Mãn Đình và người dân trong thôn.
"Ca ca, cái tên kia là Lý Khâm, hắn nói chủ tử của hắn có Thanh Chập Long." truyện được lấy tại Trà Truyện
Trữ Mạn Nhi biết mục đích Sở Mộ là tìm chủ nhân Thanh Chập Long, cho nên nàng lập tức chỉ tới gã nam tử mặt sẹo kia.
Sở Mộ khẽ gật đầu, chậm rãi đạp không tiến lại gần Lý Khâm.
"Người nào?"
Lý Khâm ngẩn người ngạc nhiên, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Mộ.
Lý Khâm đang cưỡi trên lưng một con Khủng Lang chuẩn đế hoàng, khí thế của nó ép cho người dân chung quanh sắc mặt tái nhợt. Không ai dám động một cái, không cần phải nói đến xuất thủ ngăn cản Khủng Lang.
"Sở huynh đệ, nguy hiểm lắm, mau lùi lại!"
Thanh Vân Sơn kêu lên sợ hãi, đây chính là Hồn sủng cấp đế hoàng, giẫm chân một cái cũng có thể giết rất nhiều người. Hắn không muốn Sở Mộ hành động lỗ mãng trêu chọc gã ôn thần kia.
Mãn Đình thấy có người ngoài nguyện ý ra tay giúp mình, trong lòng vui mừng hớn hở. Nhưng lại thấy đối phương còn trẻ như vậy mới âm thầm lo lắng, nàng không muốn vì chuyện của mình làm liên lụy đến người khác.
"Yên tâm đi! Tiểu Khủng Lang trong mắt ca ca chỉ là một chú chó con ngoan ngoãn."
Trữ Mạn Nhi mỉm cười đi tới gần Mãn Đình, mặt mày vui vẻ nói.
Nghe thấy Trữ Mạn Nhi lấy ví dụ hình tượng cỡ đó, Thanh Vân Sơn và Mãn Đình chỉ biết hai mặt nhìn nhau. Khủng Lang cấp đế hoàng là tồn tại cực mạnh có thể quét ngang cả thôn không tốn một chút sức lực, làm sao còn không bằng một con chó nhỏ? Tiểu nha đầu này lấy ví dụ quá khoa trương, hai người bọn họ rõ ràng là không tin.
Nhưng mà, chốc lát sau bọn họ muốn không tin cũng không được.
Bởi vì Khủng Lang đế hoàng đang giễu võ giương oai bỗng nhiên nằm gục trên mặt đất, thân thể run rẩy từng đợt. Cho dù chủ nhân Lý Khâm tức giận la hét thế nào cũng không thể làm cho nó đứng dậy.
Người dân trong thôn cũng bị một màn này trấn trụ rồi, rất khó tưởng tượng Khủng Lang đế hoàng mới vừa rồi còn đang biểu hiện hung tàn bá đạo bây giờ lại nằm úp sấp ở nơi đó. Nó căn bản không dám lộ ra một tia địch ý ở trước mặt người thanh niên kia.
"Chủ tử của ngươi là ai? Cái tên có Hồn sủng Thanh Chập Long!"
Sở Mộ bình thản hỏi.
"Ngươi… ngươi dùng yêu pháp quỷ quái gì thế?"
Trong lòng Lý Khâm vô cùng sợ hãi, thật lâu sau mới nói ra được một câu.
Lý Khâm thật sự bối rối, tạm thời mất đi năng lực suy tư. Ngay cả Hồn sủng sư cao cấp sử dụng hồn niệm áp chế địch nhân cũng quên mất.
Sở Mộ lập lại câu hỏi một lần nữa, dĩ nhiên lần này không chỉ đơn thuần gây áp lực cho Khủng Lang, mà trực tiếp bắn ra một luồng hồn niệm xông vào thế giới tinh thần của Lý Khâm.
Tinh thần lực song phương chênh lệch quá xa, cho đến hiện tại Lý Khâm rốt cục ý thức được người thanh niên này là một vị Hồn sủng sư cường đại. Hắn vội vàng quỳ xuống, hai tay run rẩy không biết để đâu cho tốt.
Đám thuộc hạ ở gần đó cũng không kịp phản ứng, người nào người nấy ánh mắt ngơ ngác nhìn Lý Khâm.
"Các ngươi … cái đám ngu xuẩn kia, còn không mau bái kiến Hồn Hoàng đại nhân."
Lý Khâm lập tức trút giận xuống đầu mấy tên thuộc hạ.
Đám người kia chỉ có Hồn sủng cấp quân chủ, làm sao biết được người thanh niên này lại là cường giả Hồn Hoàng. May mà bọn họ vẫn còn một chút đầu óc, cả đám vội vàng quỳ xuống bên cạnh Lý Khâm, miệng không ngừng nói mấy câu nịnh nọt.
"Cái tên... đại nhân, thuộc hạ hiệu trung với Độc Hoang Niếp Vân Tân. Chủ sủng của Niếp đại nhân là Thanh Chập Long, không biết đại nhân có ý..."
Lý Khâm báo cáo ra thân phận của mình, đồng thời cũng bắt đầu dò xét lai lịch Sở Mộ.
"Độc Hoang? Hắn đang ở đâu?"
Sở Mộ lạnh nhạt hỏi.
"Cách đây ít ngày, Niếp đại nhân đã trở về Vạn Tượng thành."
Lý Khâm âm thầm lau mồ hôi trên trán. Sở Mộ gây áp lực cho hắn cực kỳ trầm trọng, thậm chí còn mạnh hơn Niếp Vân Tân gấp bội. Vì thế, lúc này trong lòng hắn đang sôi trào một mảnh, không nghĩ tới mình tùy ý chạy tới địa phương hoang vắng ra oai lại gặp phải cường giả cấp bậc này.
Vốn là Lý Khâm cho rằng đại danh Độc Hoang có thể hù dọa người thanh niên này một phen, nhưng hắn không ngờ đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì lớn. Điều này cho thấy thực lực đối phương hẳn là không dưới Độc Hoang.
Những người đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng khẳng định không thể ngu dốt bất trị. Lý Khâm quan sát một hồi đã biết mình chọc không nổi đối phương.
"Ngươi chạy đến nơi đây khi dễ một thôn nữ là sao? Rất rảnh đúng không?"
Sở Mộ cau mày hỏi.
"Chuyện này... chuyện này..."
Lý Khâm nhất thời ấp úng, không biết nên trả lời thế nào.