Lời này của anh, không nghi ngờ giống như thuốc độc, một câu ngắn ngủi, đối với Lâm Ngọc không thể nghi ngờ là mũi tên đâm vào tim, là nhục nhã lớn nhất!
Bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, phụ nữ, vô cùng sợ hãi thanh xuân trôi đi, Lâm Ngọc vì để mình trẻ hơn một chút, bỏ rất nhiều tiền bạc vào để tu dưỡng nhan sắc, bởi vậy, đừng nhìn bà ta bốn mươi tuổi, cách trang điểm hiện giờ vẫn rất thướt tha, khi tụ tập mấy quý bà, đều khen bà ta với Lục Hàm Vân giống như chị em.
Nhưng mà cho dù có bảo dưỡng thế nào, sau khi tẩy trang, nếp nhăn nơi khóe mắt, căn bản khó có thể che dấu.
Lâm Ngọc bị Lục Cảnh Kiều nhục nhã đến mặt xanh mét, sờ vào nếp nhăn trên mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng Lục Cảnh Kiều, "Cậu-----!!"
Lục Hàm Vân cũng bị chọc giận không nhẹ, quanh co lòng vòng nói, "Nhà họ Lục khi nào thì đến phiên một người ngoài đến khoa chân múa tay? Ông nội để anh quản công ty, nhưng không cho anh quyền nắm giữ tài chính của nhà họ Lục! Ba trăm vạn? Anh làm sao không giảm đến một trăm vạn đi!?"
Lục Cảnh Kiều nhíu mày, chậm rãi nói, "Nếu Hàm Vân hiểu chuyện được như vậy, vậy bắt đầu từ ngày mai, chi tiêu nhà họ Lục sẽ chỉnh xuống một trăm vạn đi."
"Lục Cảnh Kiều!"
Lâm Ngọc hoàn toàn bị chọc giận, cho nên không rụt rè lễ độ nữa, thẹn quá hóa giận nói, "Cậu cắt giảm chi tiêu, không phải bởi vì Hàm Vân nói gì đó đắc tội với cậu, cậu liền nhân cơ hội này trả thù chứ?!"
"Trả thù?"
Lục Cảnh Kiều nâng môi, có vẻ khinh miệt, "Tôi cần gì phải chấp nhặt với đứa nhỏ không có giáo dục chứ."
Nói xong, anh cũng lười nói nhảm với bọn họ, nắm bả vai Mộ Niệm Đồng muốn đi.
Lục Hàm Vân thở hổn hển xông lên phía trước, chặn ngang trước mặt Lục Cảnh Kiều và Mộ Niệm Đồng, giương nanh vuốt mà gào thét, "Không được đi! Anh nói rõ ràng đi đã."
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta bỗng nhiên bị chiếc túi Mộ Niệm Đồng mang theo hấp dẫn!
Tầm mắt Lục Hàm Vân dừng trên hiệu Gucci Dionysus, ánh mắt cô ta rất tinh, liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc túi này là loại Dionysus số lượng có hạn, giá trị trăm vạn.
Cô ta không khỏi hoài nghi trong lòng!
Mộ Niệm Đồng tuy vào nhà họ Lục, nhưng là, bình thường chi phí ăn mặc đều tự mình chi trả, mỗi tháng tiền lương của cô ta chỉ hơn một vạn, làm sao mua nổi chiếc túi đắt tiền như vậy.
Trên thực tế, làm con dâu nhà họ Lục, ông cụ Lục đối xử với cô không tệ, số tiền một nghìn hai trăm vạn của nhà họ Lục mỗi tháng, trong đó có hai trăm vạn, là tiền chi tiêu dành cho cô.
Nhưng là tài khoản này, bình thường lại do Lâm Ngọc giữ, tiền trong tài khoản, bà ta đều giữ lại cho mình và Lục Hàm Vân chi tiêu, về phần hai trăm vạn ông cụ Lục cho Mộ Niệm Đồng kia, cũng tiêu tốn ở trên người Lục Hàm Vân.
Cô ta nghĩ, Mộ Niệm Đồng là người ngoài, số tiền này tuyệt đối không có phần của cô!
Lâm Ngọc giấu được chuyện này ngay, Mộ Niệm Đồng không biết chuyện này, ông cụ lại càng không nghĩ đến hai trăm vạn này bị Lâm Ngọc kiểm soát, ông có khi còn khó hiểu, thấy Lâm Ngọc và Lục Hàm Vân ăn mặc sáng sủa lộng lẫy, trang điểm thời thượng, vì sao quần áo cháu dâu mua đều là mấy bộ chỉ mấy trăm nguyên, rất ít khi thấy cô mặc cái gì đẹp.
Chiếc túi này, trong nước chỉ có mấy cái, nhìn cả thủ đô, cũng chỉ có mỗi chiếc này, vốn dĩ Lục Hàm Vân nhìn trúng cái túi này, nhưng suy nghĩ lại, định mua một chiếc Hermes mới.
Hiện giờ, sao chiếc túi này lại ở chỗ cô ta?
Ánh mắt Lục Hàm Vân độc ác, nhìn ra được, chiếc túi này không phải là hàng nhái, mà là chính hãng, trong lòng càng kinh ngạc, há mồm liền ép hỏi, "Cô lấy chiếc túi này ở đâu ra?"