Cáo biệt Tiêu Đạc, A Nghiên một đường chậm rãi rời khỏi biệt viện, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
Gần vua như gần cọp, hắn chính là một đầu sói đói, một con hùng sư, mỗi
ngày nắm móng vuốt hắn thưởng thức, kia thật sự là đi bên cạnh vách núi
đen, một chút không cẩn thận liền ngã xuống a.
Nghĩ như vậy, nàng đi tới phòng bếp, Hà Tiểu Khởi cũng không ở đấy, theo ý mình nàng xem xét nguyên liệu nấu ăn, lúc này đã có đầu bếp nữ đến,
nói là thôn trang bên ngoài mới đưa tới ba phần thịt dê mới làm.
A Nghiên xem thịt dê tươi mới kia, bắt đầu cân nhắc có thể dùng để làm
cái gì, thế nào cũng phải khiến Tiêu Đạc tham ăn này thích ăn. Tục ngữ
nói muốn bắt lấy tâm một người nam nhân trước tiên bắt lấy dạ dày hắn, A Nghiên cực kỳ đồng ý, hiện tại nếu nàng muốn khống chế kiếm trong tay
Tiêu Đạc, vậy phải quản được miệng Tiêu Đạc.
Đang cân nhắc, Mạnh Hán đi vào.
Trời lạnh như vậy, hắn nhưng lại mồ hôi đầy đầu chạy đến, một tay cầm theo giỏ trúc, một tay mang theo một cái túi vải.
“A Nghiên cô nương, ta tìm trên núi, cũng không tìm được bao nhiêu trứng chim, cũng may sau này phát hiện một ổ chim cút con, bắt được mấy con
chim cút và một ít trứng cút, như vậy có thể chứ?”
Mạnh Hán cúi đầu, cung kính bẩm báo như thế với A Nghiên.
A Nghiên đi tới nhận giỏ trúc, thấy bên trong ước chừng có hơn hai mươi
cái trứng cút, còn có mấy con chim cút béo mập đang giãy dụa muốn chạy
ra bên ngoài.
Nàng gật đầu nói: “Có thể, đêm nay làm một phần trứng cút ngũ vị hương,
trứng cút chiên, cũng làm một phần chim cút xào cay. Còn có dê mới đưa
tới, trước lấy thịt đến, làm một phần dương đầu thiêm.”
Mạnh Hán làm sao biết cái gì là dương đầu thiêm, nhìn thoáng qua A Nghiên rồi, liền vội cáo từ.
Hắn còn có chính sự muốn làm, Ngọc Hương lâu đến cùng có động tĩnh gì, hắn phải đi tra rõ.
Chủ tử vì nữ sắc sinh họa, hắn dù sao cũng phải nâng tinh thần, bằng không bị người ta tận diệt, tất cả đến lúc đó đều mất mạng.
Nhất thời Mạnh Hán đi rồi, A Nghiên rửa tay bắt đầu công việc lu bù.
Nàng trước lệnh đầu bếp nữ giết chim cút, chính mình rửa sạch sẽ trứng
cút, lại thả hoa tiêu, bát giác, quế, trà phổ nhị vào trong nước, lại
thêm nước tương, dấm chua, rượu, gia vị cùng muối ăn, cuối cùng mới cho
trứng chim đã rửa sạch vào, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu.
Bên này nấu trứng cút, bên kia xem xét chim cút cũng giết xong, bỏ nội tạng, dùng nước rửa sạch sẽ.
Vừa đúng lúc Hà Tiểu Khởi vào phòng bếp, A Nghiên vui vẻ, vội tiếp đón hắn cùng hỗ trợ.
Hà Tiểu Khởi đã có chút buồn bực không vui, ngẩng đầu nhìn A Nghiên một cái, yên lặng không tiếng động rửa tay chuẩn bị nấu cơm.
”Hôm nay lại như thế nào?”A Nghiên buồn bực, ngày thường không thấy bộ dáng hắn sa sút như vậy a.
”Không có việc gì.” Thanh âm rầu rĩ.
”Di, thế nào cũng không phải bộ dáng không có việc gì a? Chẳng lẽ cãi
nhau với Sài đại cô nương?”A Nghiên đã coi Sài đại cô nương và Tiểu Khởi thành một đôi, có thể khiến tiểu thiếu niên vẻ mặt ủ dột, sự tình nghĩ
được tất nhiên là ở trên người nữ nhân.
”Có quan hệ gì với nàng!” Hà Tiểu Khởi thực mất hứng nói.
”Vậy là như thế nào?”A Nghiên không hiểu, buổi sáng còn tốt, ít nhất lúc giúp làm vịt nướng vẫn còn tốt a.
”Ta thật sự không có việc gì.” Hà Tiểu Khởi cúi đầu đi rửa cọng hoa tỏi
non tươi mới đặt trên thớt, cũng không ngẩng đầu nhìn A Nghiên, cứ như
vậy buồn buồn nói.
”Được rồi, vậy nấu cơm đi.”A Nghiên cũng không thích xen vào chuyện
người khác, Hà Tiểu Khởi đã làm đồ đệ nàng, nàng sẽ quan tâm, nhưng mỗi
người đều có tâm sự và bí mật riêng. hắn đã không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi.
”Ta làm chim cút thơm cay, ngươi đem thịt dê xử lý đi, xong rồi ta làm dương đầu thiêm.”
”Dương đầu thiêm?” Hà Tiểu Khởi nghe thấy ngẩn ra, kia là cái gì?
”Ngươi chưa nghe nói?”A Nghiên trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ rằng
sao ở đây lại không có loại đồ ăn gọi là dương đầu thiêm này? Nhắc tới
các loại đồ ăn kiểu này, coi như là đồ ăn cao nhã nhà phú quý mới có thể dùng, ở đây là trấn nhỏ, nàng chưa từng thấy, chỉ cho là nơi hoang vắng không biết đến loại đồ ăn này thôi, không nghĩ tới Hà Tiểu Khởi cũng
không biết.
Hà Tiểu Khởi không biết, đã nói lên thế gian này căn bản còn không có người làm loại đồ ăn này?
”Chưa từng nghe nói.” Ý thức được đây là một loại đồ ăn tươi mới trên
đời chưa từng gặp, Hà Tiểu Khởi vội đổi bộ dáng phờ phạc ỉu xìu lúc
trước, hắn hai mắt chờ mong nhìn A Nghiên.
A Nghiên thấy hắn thực không biết, nghĩ nghĩ, đành phải giải thích: “ đó là đem đồ ăn cắt nhuyễn, thêm phụ liệu lòng trắng trứng trộn đều thành
nhân bánh, cuộn tròn lại chưng mềm, cho vào trong nồi chiên lên, chiên
đến khi chín vàng óng ánh, mới cắt thành khối bày ra. “
Hà Tiểu Khởi nghe thấy càng nghi hoặc: “Sư phụ, ngươi là từ sư phụ vào
học được sao? đồ ăn này là trường phái nào, truyền từ nơi nào?”
A Nghiên nào biết đâu trường phái gì a, bất quá đời trước thích ăn cái
này, nay nhớ ra thôi, nàng nghĩ nghĩ, đành phải nói: “Là năm đó ta ở
trong hiệu ăn giúp việc bếp núc, có lão ăn xin thường xuyên đến, ta nhìn hắn đáng thương, liền đem đồ ăn thừa cho hắn, sau này hắn dạy ta làm.”
Lời giải thích này cũng không giống thật, mà như là trong hát kịch, bất quá Hà Tiểu Khởi tin.
”Hẳn đây là một món ăn đã thất truyền.” Lúc nói như vậy, Hà Tiểu Khởi trong mắt tỏa sáng, hơi có chút kích động.
”Quan tâm nó có phải món ăn đã thất truyền hay không làm gì, hiện tại
tất cả ngươi nghe ta phân phó, chúng ta trước làm một lần dương đầu
thiêm này, ta cũng chưag từng làm qua, bất quá là biết cách làm thôi,
nay thử một lần.”
”Hảo, sư phụ phân phó là được, chúng ta tạm thử một lần.”
Lập tức A Nghiên phân phó Hà Tiểu Khởi, đem mấy miếng thịt dê cắt xuống, bắt đầu dựa theo biện pháp vừa rồi của thử làm dương đầu thiêm, còn
nàng tiếp tục làm chim cút ngũ vị thơm cay.
Đốt nóng nồi rồi cho dầu, đợi dầu nóng bảy tám phần, liền cho chim cút
vào chiên thành màu vàng rộm, lấy ra lại cho dầu vào, lần này thả hành,
gừng thái lát đảo thật nhanh, lại cho vào hạt tiêu, muối ăn, đường, nước dùng gà, dùng lửa nhỏ ninh kỹ cho mềm, sau đó đun lửa lớn cho cạn nước. Đến khi nước canh đặc lại, cho thêm dầu vừng, vẩy thêm chút bột hạt
tiêu.
Cho vào khay sứ trắng, chung quanh rắc rau thơm trang trí, đã thấy cút
này thơm cay sắc màu đỏ tươi, thơm nức, vị mặn ngọt chua cay, thật sự
làm cho người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào.
Nàng hết sức vừa lòng, gọi Hà Tiểu Khởi: “Ngươi nếm thử, xem hương vị như thế nào? Cửu gia có thể ăn cay được thế này không.”
Nàng sợ Cửu gia không ăn cay, cho nên này vị cay so với trước phải giảm đi.
Hà Tiểu Khởi gật đầu, tạm ngừng xử lý đầu di, đi tớibên này. A Nghiên
thấy trên tay hắn dính thịt dê, một mùi tanh nồng, vội bảo: “Ngươi không cần động thủ.”
Nói xong, dùng đũa trúc gắp một miếng thịt chim cút đút cho hắn ăn.
Lúc nàng làm như vậy, kỳ thật cũng không nghĩ nhiều, Hà Tiểu Khởi tuổi
xấp xỉ nàng, nhưng ở trong lòng nàng, cảm thấy đứa nhỏ kỳ quái này giống như đệ đệ vậy, còn nữa giờ lại thu làm đồ đệ, không phải đồng lứa, A
Nghiên lại càng không nghĩ đến chuyện nam nữ.
Bất quá Hà Tiểu Khởi đang nhìn A Nghiên gắp chim cút đút cho mình lại
sửng sốt, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo thanh tú lộ ra đỏ ửng, nhưng lại không há mồm, cứ như vậy kinh ngạc nhìn A Nghiên.
”Nếm thử a, ta sợ Cửu gia không thích đâu.”A Nghiên nhắc hắn.
Hà Tiểu Khởi trên mặt càng đỏ, hơi gật đầu, hé miệng, chiếc đũa của A Nghiên liền đưa khối chim cút vào.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh cao ngất xoải bước đi tới trước cửa phòng bếp.
Tiêu Đạc vốn nhớ A Nghiên, cố ý tớitìm nàng, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy.
A Nghiên thế nhưng tự mình đút cho Hà Tiểu Khởi.
Trong chớp mặt, trên mặt Tiêu Đạc giống như hàn sương bao phủ, lạnh như băng, trong con ngươi cũng kết băngdày đặc lạnh thấu xương nhìn chằm
chằm Hà Tiểu Khởi và A Nghiên.
A Nghiên bỗng chốc đứng tại chỗ.
Nàng sợ hãi Tiêu Đạc, luôn luôn sợ hãi, vốn đã sợ hãi. Có lẽ là mấy ngày nay hắn đối với nàng luôn luôn ôn nhu, thế cho nên nàng không hề phòng
bị, bất ngờ không kịp trở tay, lại gặp phải Tiêu Đạc thần sắc lãnh liệt
mâu quang dày đặc như vậy, nàng sợ tới mức hô hấp cơ hồ đình chỉ.
con ngươi Tiêu Đạc lạnh lẽo đảo qua Hà Tiểu Khởi, bên môi gợi lên một
chút cười lạnh, đi nhanh tới, một tay đem chim cút cay ném ra.
chim cút đỏ tươi sáng bóng lăn đầy đất, phối liệu nước tương hạt tiêu
bên trong cũng dính vào quần áo, A Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm phía
trước một lúc, cả người run run.
Hắn muốn tức giận.
Hắn tức giận, thực đáng sợ.
Hắn có thể trong cơn giận dữ hủy diệt một ngọn núi, chm bay thú chạy, không một con nào may mắn thoát khỏi.