“A” đầu đau quá!” Buổi sáng, Chỉ Ngưng vật lộn ngồi
dậy từ trên giường, lấy tay dùng sức gõ đầu. Khi cúi đầu, cô trông thấy Hoàng
Phủ Thần Phong cũng ngủ trên giường, trong đầu của cô lại tái hiện một màn ngày
hôm qua kia, nghĩ đi nghĩ lại, Chỉ Ngưng không để ý đầu đang đau, xuống giường.
Có lẽ bị động tác của Chỉ Ngưng đánh thức, Hoàng Phủ Thần Phong cũng tỉnh. Vừa
hay hắn nhìn thấy Chỉ Ngưng muốn đi ra ngoài, “Ngưng Nhi, em muốn đi đâu?”
“Tôi không muốn nói cho anh biết, tránh ra.” Chỉ Ngưng tiếp tục đi lên phía
trước, cũng không thèm liếc qua Hoàng Phủ Thần Phong.
Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng vì chuyện ngày hôm qua mà tức giận, hắn từ
phía sau ôm eo cô, cằm chống trên vai, ngửi mùi hương từ cơ thể cô: “Ngưng Nhi,
em đang ghen sao?”
“Hừ! Ai đang ghen? Anh thả tôi ra!” Chỉ Ngưng nghĩ dùng tay đẩy Hoàng Phủ Thần
Phong ra, nhưng trái lại bị hắn bắt được.
“Ngưng Nhi, em không nghe anh giải thích, cũng không muốn để ý đến anh sao?”
“Tôi nhìn thấy, nghe thấy, anh còn muốn giải thích cái gì?” Nói xong, Chỉ Ngưng
liền cúi đầu khóc.
“Ngưng Nhi ngoan, đừng khóc. Sự thật căn bản không phải như em nhìn thấy, nếu
như em ở đó nhìn thêm một chút nữa, em sẽ không tức giận, cũng sẽ không chạy
tới quán bar uống rượu.” Hoàng Phủ Thần Phong xoay người Chỉ Ngưng lại, giúp cô
lau nước mắt.
“Nhưng, rõ ràng tôi nhìn thấy...”
“Bảo bối, hiện tại, chúng ta ngồi xuống, em nghe anh giải thích được không?”
Hoàng Phủ Thần Phong dắt Chỉ Ngưng đến ngồi trên ghế ở ban công, hai người mặt
đối mặt với nhau. “Đầu tiên, người phụ nữ kia không có sự đồng ý của nhân viên
lễ tân, là tự mình xông vào, sau đó, cô ta đến phòng làm việc của anh lúc thư
ký Trương không có ở ngoài, cho nên cô ta mới vào được. Thứ hai, sau khi cô ta
vào liền trực tiếp quấn lấy anh, dán lên trên người anh không chịu xuống. Sau
khi em bỏ đi, anh nói cô ta cút đi.”
“Cô ta còn đùa nghịch nhẫn em tặng cho anh.” Chỉ Ngưng nhỏ giọng nói thầm.
“Chính là thời điểm cô ta chạm vào chiếc nhẫn, anh liền dùng sức đẩy cô ta ra!
Ngưng Nhi, thực xin lỗi, hẳn là lúc cô ta ôm anh anh nên đẩy cô ta ra ngay. Bảo
bối, không nên tức giận được không?”
“Quên đi, lần này em không so đo với anh.” Chỉ Ngưng rất ‘hào phóng’ tha thứ
cho Hoàng Phủ Thần Phong.
“Ngưng Nhi, em không tức giận nữa sao?”
“Anh cũng đã giải thích, em còn tức cái gì? Em không nhỏ mọn như vậy.”
“Cũng đã giải thích xong rồi, chúng có thể đi ăn điểm tâm được chứ?
“Vâng! Nói đến chuyện ăn điểm tâm, em mới nhớ tới em ngày hôm qua bị anh làm
cho tức giận, cơm cũng không ăn, hiện tại thật đói.” Chỉ Ngưng đáng yêu vuốt
vuốt cái bụng đã xẹp lép của mình.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong nghĩ tới hôm qua tại quán bar, Nhan Nặc Tư nói
với hắn “Chỉ Ngưng thiếu chút nữa bị xem đâm chết”, Hoàng Phủ Thần Phong liền
hướng bóng lưng Chỉ Ngưng hô to: “Hàn Chỉ Ngưng, em đáng chết, em đứng lại cho
anh!”
Chỉ Ngưng không biết Hoàng Phủ Thần Phong lại có chuyện gì, cô ủy khuất quay
đầu, “Tại sao lại mắng em? Em có làm gì sai sao?”
“Anh là tức giận em ngày hôm qua thiếu chút nữa bị xe đâm, cho dù em có tức
giận như thế nào, cho dù có ghen như thế nào em cũng phải chú ý an toàn chứ!
Vạn nhất ngày hôm qua không được Nhan Nặc Tư cứu, em thật sự bị xe đâm, vậy
phải làm thế nào?” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong thật sự rất tức giận, đều
nhanh tức điên lên rồi, trời mới biết khi hắn nghe nói Chỉ Ngưng thiếu chút nữa
bị xe đâm, tim hắn muốn ngừng đập rồi.
“Đó là bởi vì ngày hôm qua em thật sự tức giận đến điên mất! Khi đó em cũng
không biết mình như thế nào rời khỏi công ty. Hơn nữa thời điểm em đến công ty,
mọi người còn chỉ trỏ em, không điên mới là lạ.”
“Được rồi! Em không sao, xuống dưới ăn điểm tâm a! Em chết đói rồi.”
“Được, vậy xuống lầu anh đút cho em no bụng.”
Ăn xong bữa sáng, Chỉ Ngưng đáp ứng Hoàng Phủ Thần Phong muốn cùng cô đến công
ty. Nhân viên công ty nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng lại lần nữa
đi bên cạnh nhau, lời đồn “Hàn Chỉ Ngưng bị vứt bỏ” tự nhiên tự dập tắt.
-------------LOVE------------
Hôm nay, Chỉ Ngưng muốn đến công ty để lấy bộ trang sức tặng cho mẹ Hoàng Phủ,
bởi vì mấy hôm trước, Hoàng Phủ Thần Phong đã đưa đến bộ phận sản xuất để chế
tác thành thành phẩm.
Hiện tại, Chỉ Ngưng đã không thể chờ được nữa, cô muốn đến xem thành phẩm.
Chỉ Ngưng nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong, sốt ruột hỏi:
“Phong, em tới lấy quà cho bá mẫu, đồ đâu?”
Hoàng Phủ Thần Phong buông bản báo cáo trong tay xuống, nhìn Chỉ Ngưng nói:
“Bây giờ anh và em đi lấy!”
“Được, đi mau, em rất muốn nhìn xem a!” Chỉ Ngưng kéo Hoàng Phủ Thần Phong đứng
lên.
“Cẩn thận một chút, chậm rãi đi, không cần té ngã.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy
Chỉ Ngưng, lo lắng cô sẽ té ngã.
Chỉ Ngưng khoác tay Hoàng Phủ Thần Phong, “Bởi vì có Phong ở đây! Cho nên em
không cần lo lắng sẽ té ngã, anh sẽ bảo vệ em, không phải sao?” Công phu làm
nũng của Chỉ Ngưng với Hoàng Phủ Thần Phong càng ngày càng lợi hại.
“Cho dù có anh ở đây, em cũng phải chú ý a! Vạn nhất anh không kịp đỡ em, vậy
phải làm thế nào?” Hoàng Phủ Thần Phong xoa xoa đầu Chỉ Ngưng.
“Bởi vì em biết rõ anh sẽ không, chỉ khi ở bên cạnh anh em mới hấp tấp như vậy,
bình thường một mình em rất cẩn thận.”
Hoàng Phủ Thần Phong mang theo Chỉ Ngưng đến bộ phận sản xuất. Mọi người ở bộ
phận sản xuất chằm chằm nhìn vào vị tổng tài không thường đến bộ phận bọn họ
này, không nghĩ tới, hôm nay lại tới. Có nữ công nhân còn lén lút lấy điện
thoại ra chụp ảnh Hoàng Phủ Thần Phong.
“Tổng tài, thành phẩm đã xong, ngài xem xem có vấn đề gì không?” Giám đốc bộ
phận sản xuất tay đeo găng tay, cẩn thận mở hộp ra, cũng đưa cho Hoàng Phủ Thần
Phong và Chỉ Ngưng một đôi găng tay.
“Ngưng Nhi, em xem một chút, cảm thấy như thế nào?” Hoàng Phủ Thần Phong giúp
Chỉ Ngưng đeo găng tay vào, hỏi cô.
Bộ trang sức này, chỉ Ngưng chọn màu đỏ Tulip làm chủ đề. Chỉ Ngưng cầm lấy
chiếc nhẫn, cẩn thận nhìn. Cô không hi vọng quà tặng cho mẹ Hoàng Phủ có bất kỳ
vấn đề nào. Tuy cô tin tưởng trình độ của công ty ‘Earl’ nhưng vẫn là tự tay
xem xét cho kỹ đi.
“Phong, anh cảm thấy bá mẫu sẽ thích sao?” Chỉ Ngưng đưa nhẫn đến trước mặt
Hoàng Phủ Thần Phong.
“Sao có thể không thích? Quả thực là Perfect, huống hồ, đây là em tặng.”
“Ha ha, vậy là tốt rồi.” Chỉ Ngưng cầm lấy chiếc hộp, vui vẻ nở nụ cười, “Quản
lí, đã làm phiền anh.”
“Đây là việc tôi phải làm, không có gì phiền toái.” Nói giỡn sao, hắn làm sao
dám thấy phiền toái?
“Ngưng Nhi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa.” Hoàng Phủ Thần Phong đem nhẫn bỏ
vào trong hộp, dắt Chỉ Ngưng rời khỏi văn phòng quản lý.
“Tổng tài thỉnh đi thong thả, Hàn tiểu thư thỉnh đi thong thả, tạm biệt!”
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đi vào
thang máy.
Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thần Phong kêu Tiểu Bân gửi bộ trang sức đến Mĩ.