Chỉ Ngưng muốn mau chóng đi tìm việc làm! Cô muốn đến công ty vàng bạc đá quý
“Earl” lớn nhất Đài Loan làm nhà thiết kế! Thế nhưng muốn được làm việc tại
‘Earl’ so với lên trời còn khó hơn. Hàng năm, chỉ có một người trúng tuyển
trong hàng vạn ứng cử viên. Cho dù như thế, Chỉ Ngưng vẫn muốn thử một lần. Nếu
như có thể làm việc ở ‘Earl’, cô chỉ cần một phần công việc cũng có thể kiếm
được nhiều tiền, nếu không thể vào ‘Earl’, Chỉ Ngưng sẽ phải làm nhiều phần
việc hơn bởi vì tiền lương ở những công ty khác kém xa so với tiền lương ở
‘Earl’!
Chỉ Ngưng lo lắng chờ đợi giám khảo gọi tên mình!
“Hàn Chỉ Ngưng, mời tiến vào!” Một thanh âm đột nhiên vang lên cắt ngang suy nghĩ
của Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng rất tự tin đứng trước mặt năm vị giám khảo nói: “Chào mọi người! Tên
tôi là Hàn Chỉ Ngưng, năm nay vừa tốt nghiệp đại học!” Thanh âm Chỉ Ngưng thực
mềm mại, làm cho người nghe rất thoải mái.
Thời điểm giám khảo nghe được Chỉ Ngưng vừa tốt nghiệp đại học liền nhìn nhau,
bởi vì đến ‘Earl’ ứng tuyển đều là những người đã có nhiều năm kinh nghiệm. Họ
đều cho rằng tiểu cô nương trước mắt này không có khả năng vào làm ở công ty
vàng bạc đá quý danh tiếng quốc tế này.
“Mời cô nói một chút về ý nghĩa của chiếc nhẫn này?” Một giám khảo có thâm niên
trong số đó cầm một chiếc nhẫn nói với Chỉ Ngưng.
Chỉ Ngưng cẩn thận xem xét chiếc nhẫn, đại khái qua năm sáu giây liền nói:
“Chiếc nẫn này do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp David Cachapelle thiết kế,
dãy nhẫn này mỗi kiểu chỉ có một chiếc, chiếc nhẫn mà ngài đang cầm trên tay là
chiếc mà đại sư tâm đắc nhất mấy năm gần đây. Đại sư đặt tên cho nó là ‘mũi tên
tình yêu’ bởi vì đại sư hi vọng nó có thể đâm xuyên qua trái tim của hai người yêu
nhau!” Nói xong, Chỉ Ngưng hài lòng cười cười.
Năm vị giám khảo đang ngồi quả thực không thể tin lời này được nói ra từ tiểu
cô nương trước mắt. Bởi vì trước đây, những người đến ứng tuyển không nói ra
được ý nghĩa của chiếc nhẫn này, thậm chí không biết cả tên gọi của nó.
Lúc này, một giám khảo khác đưa cho Chỉ Ngưng tập kiểm tra, “Đây là đề bài tổng
tài ‘Earl’ ra, có thể trả lời không dễ dàng, muốn được max điểm càng khó khăn!
Mời cô làm xong trong vòng nửa giờ.”
Chỉ Ngưng tiếp nhận bài kiểm tra, rất nhanh xem một lần liền bắt đầu làm. Bài
kiểm tra này hoàn toàn bằng tiếng Anh, những giám khảo kia vẫn như cũ không tin
vào thực lực của Chỉ Ngưng.
Chưa tới nửa giờ, Chỉ Ngưng đã đem bài kiểm tra đưa cho giám khảo, giám khảo
kia nói: “Mời cô trở về chờ tin tức!”
Chỉ Ngưng cúi chào những giám khảo kia rồi liền đi ra ngoài. Chỉ Ngưng thật sự
rất cần công việc này.
Ra khỏi ‘Earl’, Chỉ Ngưng vội vàng đến quán cà phê làm thêm, công việc này cô
đã làm hơn một năm. Tại quán cà phê, Chỉ Ngưng có một người bạn tốt, các cô
không có chuyện gì không nói, không có chuyện gì giấu nhau.
Xong việc ở quán cà phê, Chỉ Ngưng không về nhà ngay mà đi tới bệnh viện, bởi
vì, hơn nửa năm trước, mẹ của cô bị tai nạn xe cộ, não bộ chịu trọng thương,
hiện tại vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê. Cho nên, áp lực kinh tế của Chỉ
Ngưng rất lớn, cô nhất định phải làm nhiều việc để trả tiền chữa trị cho mẹ.
Bất kể có tình huống gì đặc biệt, Chỉ Ngưng đều mỗi ngày kiên trì đến bệnh viện
giúp mẹ mát xa, xoa bóp người...
Từ bệnh viện đi ra đã là hơn mười một giờ đêm. Về đến nhà, Chỉ Ngưng trực tiếp
tắm rửa, tắm rửa xong liền trực tiếp trên giường đi ngủ. Nằm trên giường, Chỉ
Ngưng như thế nào không thể ngủ được, cô một mực lo lắng mình sẽ không được
‘Earl’ tuyển chọn. Dù sao những người có thực lực hơn cô còn rất nhiều, huống
hồ học thiết kế trang sức, ai lại không muốn đi làm ở ‘Earl’! Đi làm ở đó chẳng
khác nào đứng trên sân khấu quốc tế, trở thành đối tượng được vạn người chú ý.
Nếu như trúng tuyển, gánh nặng của Chỉ Ngưng có thể giảm bớt nhiều, hơn nữa,
càng có nhiều thời gian đến bệnh viện chiếu cố mẹ của cô! Cô cần cơ hội này...
Sáng sớm ngày hôm sau, Chỉ Ngưng an vị bên cửa sổ chờ đợi, trong tay nắm chặt
điện thoại, con mắt càng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô sợ không nghe thấy chuông điện thoại di động. Một buổi sáng cứ như vậy qua
đi, Chỉ Ngưng vẫn một mực duy trì tư thế ấy. Cô cảm thấy hơi đói rồi, đi đến
bên tủ lấy ra mì gói ăn. Vì tiết kiệm tiền, cơ hồ mỗi ngày cô đều ăn mì gói,
bởi vì mỳ gói tương đối rẻ. Hiện tại, cô gần như đã ăn đến không biết mùi vị
của mì gói như thế nào rồi!
“Đinh linh linh... Đinh linh linh...” Điện thoại Chỉ Ngưng vang lên, cô nhanh
chóng ấn nút trả lời: “Uy, xinh chào!”
“Xin hỏi là Hàn Chỉ Ngưng tiểu thư sao? Đây là công ty vàng bạc đá quý ‘Earl’.”
“Dạ, tôi là Hàn Chỉ Ngưng. Xin hỏi, có chuyện gì không?” Chỉ Ngưng không xác
định là mình trúng tuyển.
“Cô đạt max điểm thành tích đã được công ty vàng bạc đá quý ‘Earl’ tuyển chọn,
ngày mai cô có thể tới công ty làm việc.”
“Tôi... Tôi thật sự trúng tuyển sao? Cám ơn! Tôi... Tôi đã biết, ngày mai tôi
nhất định sẽ đến đúng giờ. Tạm biệt!” Thanh âm của Chỉ Ngưng mang theo run rẩy
nói.
Cúp điện thoại, nước mắt Chỉ Ngưng chảy xuống trên xương quai xanh, có chút
lạnh. Nhiều năm cố gắng như vậy, đổi lấy được làm nhà thiết kế của một công ty
vàng bạc đá quý quốc tế, chút ít gian khổ trước kia đều đáng giá, không hề uổng
phí.
Cả đêm, Chỉ Ngưng vẫn đắm chìm trong vui sướng, ngủ ngủ nổi. Sáng sớm, Chỉ
Ngưng đem tất cả quần áo của mình ra, cô muốn chọn một bộ quần áo để đi làm, dù
sao, đây không phải là một công ty bình thường.
Trải qua hai giờ cố gắng, Chỉ Ngưng cuối cùng cũng chọn được quần áo. Cô chọn
một chiếc sơ mi trắng cùng quần đen thấp eo, phối hợp với một đôi giày cao gót
đen, thêm một chiếc túi màu đen, trông cô càng thêm hoạt bát.
Nhìn chính mình trước gương, Chỉ Ngưng lộ ra nụ cười hài lòng! Sửa sang lại
toàn bộ, Chỉ Ngưng bước ra cửa chuẩn bị đi làm!
Đứng trước tấm biến công ty vàng bạc đá quý ‘Earl’, Chỉ Ngưng lần nữa lộ ra
tươi cười. Con mắt Chỉ Ngưng nhìn chằm chằm vào tấm biển, không nghĩ tới mình
cũng có thể làm việc ở nơi mà tất cả mọi người tha thiết ước mơ.
Ngay tại cách đó không xa, bên trong chiếc Ferrari màu bạc, đang có một đôi mắt
làm tất cả phụ nữ đều kháng cự không được chằm chằm nhìn Chỉ Ngưng. Đúng vậy,
hắn, chính là tổng tài của ‘Earl’, Hoàng Phủ Thần Phong. Hắn không rõ vì sao
Chỉ Ngưng lại đứng dưới công ty mình, hơn nữa nhìn chằm chằm vào tấm biển,
nhưng lại cười đến đẹp như vậy, tìm không ra một chút dáng bộ làm vẻ.
Đại khái qua ba bốn phút, Chỉ Ngưng rốt cục cũng đi vào cửa chính ‘Earl’.
“Chẳng lẽ, cô là nhân viên công ty mình sao?” Hoàng Phủ Thần Phong lầm bầm lầu
bầu nói, lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm...