Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 9: Đã lường trước ở bên ngoài

Ly Lạc không nghĩ tới, Ly Hận Thiên lại sẽ giúp hắn chắn chủy thủy. Hắn chỉ nghĩ tới, Ly Hận Thiên ước gì hắn chết sớm một chút.

Mắt thấy chủy thủ kia hạ xuống, Ly Lạc nhìn đến cái đầu đang nghiêng nghiêng của nam nhân vô dụng. Trên mặt y ngũ quan đều khẩn trương đến vặn vẹo lại với nhau. Hiện tại y rõ ràng sợ hãi, bất quá vẻ mặt Ly Hận Thiên cũng dị thường kiên định. Tựa hồ y đã hạ quyết tâm, phải bảo vệ hắn…

Ly Lạc cảm thấy buồn cười. Nhưng ngay lúc chủy thủ hạ xuống liền trong nháy mắt đó hắn kéo Ly Hận Thiên tránh ra.

Hắn chỉ kịp làm việc này.

Chủy thủ đã chém tới thân thể, đâm vào xương cốt, âm thanh kia phá lệ rõ ràng, nghe như vậy làm người ta liền sợ hãi. Nhưng Ly Hận Thiên không cảm giác đau đớn…

Y nhanh chóng quay đầu lại, đã thấy mặt Ly Lạc không chút thay đổi. Lúc này chủy thuỷ sắc bén kia đã đâm khá sâu như là lưỡi dao hoàn toàn ghim sâu vào thân thể hắn. Ở nơi đầu vai hắn đột ngột rồi nhanh chóng xuất hiện nụ hoa nhỏ rồi nở rộ từ từ lan dần ra thành bông hoa rực rỡ mang màu đỏ sẫm của máu nổi bật trên quần áo màu xanh kia, một màn này làm người ta nhìn thấy liền làm người ghê sợ. Hiện tại là người chứng kiến, thấy Ly Lạc đẩy mình ra đỡ một dao đâm tới bỗng dưng trong lòng Ly Hận Thiên cảm thấy mềm mại như nước, y liền nghe được thị vệ kinh hô:

– Cẩn thận…

Y kinh ngạc nhìn về phía trước. Lúc này, các nàng vẻ ngoài vẫn mang hình dạng con rối hình người, dùng ánh mắt không có đồng tử nhìn trừng trừng bọn họ. Nếu thử tập trung tinh thần nhìn kĩ một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy răng nanh thuộc về loài thú đang nhe ra…

Nữ nhân kia vũ khí đã mất, liền xoè móng tay phát sắc sáng xanh kia liền hướng về phía gương mặt của Ly Lạc hạ xuống. Mặt của Ly Lạc kia rất tuấn tú nếu như bị nàng cào trúng một vết, chỉ sợ lập tức sẽ hủy dung…

Ly Hận Thiên đang định tiến chắn lần nữa, nhưng nữ nhân kia lại bất ngờ giống mũi tên liền bị đá bay ra ngoài…

Ly Lạc cho một vẻ mặt hờ hững buông xuống chân. Nhìn vẻ mặt hắn tự nhiên như thể hắn vừa rồi đá bay không phải một người, mà là một gánh nặng. Y muốn xử lí miệng vết thương giúp hắn. Lúc này, thị vệ tiến tới nhắm ngay chỗ bị thương, tay lập tức nhanh nhẹn trực tiếp mà dứt khoát rút ra chuỷ thủ kia cắm ở trên đầu vai hắn.

Thời điểm chủy thủ bị lấy đi khỏi thân thể, Ly Hận Thiên đứng bên cạnh hắn rõ ràng nhìn thấy một cỗ máu liền phun ra. Y thấy Ly Lạc trực tiếp dùng khăn lụa ngăn không cho máu chảy ra, hắn liền nhìn cũng không nhìn tới nói chi đến một cái liếc mắt. Ánh mắt lạnh lùng của hắn tiếp tục nhìn về phía chiến trường.

Từ trên xuống dưới mọi người đều không dám xem nhẹ, phía trước bọn họ chỉ lo chiến đấu. Bọn họ, ai ai cũng không có lưu ý tình huống phía sau. Trong đó bao gồm có cả Ly Lạc, bọn họ hoàn toàn quên căn phòng phía sau, bên trong có nữ nhân đang ngất đi.

Đầu buổi tối tiểu cô nương mà giúp Ly Lạc thu xếp giường trước khi ngủ đã bị Ly Lạc xử lí thích đáng. Bởi tình huống vừa rồi là đặc biệt, Ly Lạc vì muốn giáo huấn y nên nữ nhân kia chỉ là đơn giản đánh ngất. Trước khi rời đi, hắn quên mất không nghĩ nhìn lại một lần. Vì thế nên mới có một màn tập kích bất ngờ này.

Ly Lạc chưa từng quá sơ suất như vậy, cũng sẽ không phạm loại sai lầm đơn giản mà cực kì sơ đẳng như này.

Mặc kệ nói như thế nào, Ly Lạc thụ thương chung quy đều có quan hệ đến y, Ly Hận Thiên liền tự trách thật sâu. Nếu vậy lúc ấy, Ly Lạc có phải phát hiện ra cái gì đó không đúng liền lập tức đi tìm y. Nhưng y lại Ly Lạc thấy được một màn điên long đảo phượng kia, còn nháo lên chuyện…

Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Ly Lạc ‘tử hình ngay tại chỗ’, đột nhiên ánh mắt Ly Hận Thiên trở nên do dự, y đứng lên…

Ly Lạc lạnh lùng lia ánh nhìn đến mắt liếc Ly Hận Thiên một cái ngắn ngủi, không có chút ý muốn dừng lại liền lập tức chuyển hướng nhìn nhàm chán về chiến cuộc. Y đang có chút suy nghĩ đăm chiêu nên không phát hiện ánh mắt này của Ly Lạc này, suy nghĩ của y đã bay đi xa…

….

Trận đấu này không có bất cứ sự chậm trễ trì hoãn gì, song phương liên tục giằng co liên tục đến khi bầu trời đã bắt đầu tảng sáng. Ánh nắng xuyên thấu qua sương mù, mái hiên rộng rãi liền soi rọi bao trùm trên một vùng đất lớn hoang vu. Một mảng mông lung liền dần dần tan rã, đột nhiên đám nữ nhân này giống quả bóng cao su bị xì hơi. Các nàng trừng mắt nhìn suốt một đêm chưa từng chớp mắt cái nào, rốt cục cũng đã nhắm lại …

Đám người dần dần tản ra, các nữ nhân kéo theo một thân nặng nhọc cước bộ hướng về trong nhà chính mình mà đi đến. Mặc dù người vẫn còn đang nhắm mắt như hôn mê, nhưng vẫn đồng đều im ắng mà đi tới. Ly Hận Thiên nhìn qua, dù trải qua một đêm chiến đấu kịch liệt nhưng trên người nữ nhân này, trừ bỏ có nhiều bụi đất hơn chút, trái lại không có bị một vết thương nào…

Đến tột cùng là loại người nào, lại chủ yếu lợi dụng thôn phụ bình thường thôn phụ làm những việc như này…

– Chủ tử!

Nữ nhân này đều đồng nhất rời đi. Nhưng kích hoàng vẫn còn lưu lại tại chỗ tiếp tục phòng ngự, nhóm đao khách còn lại đem đao thu hồi. Trong nháy mắt bọn họ vây quanh lại đây, vài người mặt lộ vẻ lo lắng, cũng không kích động. Bọn họ đâu vào đấy nhanh nhẹn giúp đỡ Ly Lạc trở lại phòng. Không mất nhiều thời gian một lát sau, miệng vết thương trên người Ly Lạc liền được xử lý tốt, quần áo từ trên xuống dưới bị nhiễm máu kia cũng đã được thay đổi.

Trong phòng mùi tanh của máu rất nồng, Ly Hận Thiên liếc mắt một cái nhìn tới bên chân đang bị thương kia cơ hồ đều biến quần áo thành màu đỏ. Y không thể không bội phục lực nhẫn nại của Ly Lạc, cư nhiên kiên trì mang theo vết thương đến cuối cùng…

Từ trong hành lý mang theo Ly Lạc tìm rồi lấy ra một bình sứ, sau khi hắn liên tiếp nuốt vào mấy viên dược tròn sau, thị vệ liền từng người rời đi. Ly Hận Thiên nghe được Ly Lạc lệnh cho bọn họ dọn dẹp lau chùi hết dấu vết chiến đấu đi…

Một đêm bị ép buộc qua đi, Ly Hận Thiên không cảm giác được một tia mỏi mệt. Nhưng sau khi mọi người đều rời đi, trong phòng này chỉ còn y với Ly Lạc, y bắt đầu cảm giác được sự khẩn trương…

Đột nhiên trong lúc đó, nhiệt độ không khí trong phòng liền hạ thấp rất nhiều.

Ly Lạc tựa vào trên nhuyễn tháp chợp mắt. Tay hắn tự nhiên gác lên trán, băng gạc được quấn chặt trên đầu vai thụ thương rồi quấn vài vòng trước ngực của hắn. Bộ dáng kia của hắn, tựa hồ mệt chết đi được.

Ly Hận Thiên thấy thế, cũng không muốn lại quấy rầy Ly Lạc, y chuẩn bị xoay người định rời đi. Trong nháy mắt khi đang mở cửa, người mà y hắn nghĩ rằng đã ngủ, đột nhiên lại mở miệng…

– Ngươi, không phải Ly Hận Thiên đi?

Hô hấp y liền bị kiềm hãm, kia đồng tử chợt co lại.