Khâm Mặc đem lương khô đưa đến cho bọn hắn, thuận thế chỉ vào cửa xe ngựa vẫn đang đóng chặt kia.
– Ân.
Âm thanh rầu rĩ của Mộc Nhai vang lên, hắn xoay túi nước lên uống vài ngụm lơn, tiếp theo dùng tay áo chùi đi chút nước còn dính lại ở bên miệng, có chút phiền táo nói,
– Hắn giống như là đã biết chúng ta liên thủ lại mà lừa gạt hắn.
Khâm Mặc bất vi sở động. Ly Hận Thiên có thể đoán ra được, là chuyện đã nằm ở trong dự kiến của hắn.
Văn Diệu chưa ăn cái gì, hắn nắm lấy túi nước, lẳng lặng nhìn thương đội đang nghỉ ngơi ở cách đó không xa, nơi này chỉ có bốn người huynh đệ bọn hắn. Bọn hắn nói chuyện không có kẻ nghe thấy. Lúc này Mộc Nhai đột ngột đá hắn một cước, hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mộc Nhai đối với hắn nháy mắt,
– Ngươi đi dỗ dành đi.
Theo tầm mắt của Mộc Nhai, Văn Diệu liếc mắt mà nhìn xe ngựa đang im lặng kia một cái, hắn thong thả lắc đầu, hắn không đi dỗ.
– Xuy!
Mộc Nhai hung hăng “hừ” một tiếng, âm thanh kia tràn đầy khinh thường. Mắt hắn liếc xéo Văn Diệu một cái, miệng lại mở ra mà nói còn có thêm chút ý tứ mang hàm xúc châm chọc khiêu khích,
– Ngươi không phải hiểu rõ hắn nhất sao. Hắn đối với ngươi cũng là thiên y bách thuận. Lúc này ngươi không đi thì ai đi.
Còn mang ngữ điệu âm dương quái khí.
Tính tình của Mộc Nhai, Văn Diệu biết rất rõ. Văn Diệu vô tâm tình mà tức giận với hắn. Từ nào một góc độ nào đó thì từ trước đến giờ mà nói, bốn người bọn hắn, bây giờ là mấy con châu chấu cùng đi trên một sợi dây. Lúc này tâm tình đều giống nhau.
– Lần này lừa hắn, phần diễn của ta là nhiều nhất, vì thế người hắn giận nhất chính là ta. Ta lại đi gặp hắn sẽ càng khiến cho hắn tức giận hơn thôi.
Văn Diệu nói ra lí do mà hắn không đi. Bây giờ mà hắn xuất hiện ở trước mặt Ly Hận Thiên thì không biết sẽ ra sao, chỉ biết kết quả chắc chắn sẽ là hoàn toàn ngược lại.
Mộc Nhai vừa nghe, cũng biết đúng là như vậy. Nên hắn cũng không thúc giục nữa. Nhưng mà chờ khi nam nhân tự mình nguôi giận, chỉ sợ là sẽ thật xa xăm không thể nhìn tới được…
– Nếu không ngươi đi thử xem?
Văn Diệu kêu Mộc Nhai đi. Bất quá hắn nói xong lập tức liền hối hận. Đề nghị này quả thực không xong một chút nào. Giờ khắc này chính là cái gọi, khi đã quá mức tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, có thể cũng là tâm tình bây giờ của hắn. Quả nhiên lời này tiếng nói vừa mới im lại, bên kia Mộc Nhai liền đem lông mi nhướng lên rất cao, rất cao…
Sắp đứng thẳng, con mắt trừng to.
– Ngươi xác định ta đi là dỗ hắn, mà không phải đánh nhau đi?
Văn Diệu lấy tay chùi miệng mình một chút,
– Coi như ta chưa nói gì đi.
Mộc Nhai lại ‘xuy’ một tiếng. Bất quá ngược lại hắn lại nhớ tới, kế hoạch này là do bốn người bọn hắn đều có phần tham dự vào, vì sao chỉ có hắn và Văn Diệu ở trong này lo lắng bàn luận a?
Mộc Nhai vừa đem tầm mắt chuyển hướng về Khâm Mặc, người sau lập tức liền đoán được ý định của hắn, Khâm Mặc cũng lắc đầu,
– Các ngươi cũng biết, mối quan hệ của ta cùng hắn vẫn không tính là quá tốt. Mấy năm nay ta cũng không quay về Ly phủ, hai bọn ta đều là thờ ơ mà đối mặt nhau. Ta đi, có lẽ hắn sẽ không phát giận đi. Nhưng mà hắn cũng sẽ không để ý đến ta, cho nên có đi hay không cũng không có gì khác nhau.
Ly Hận Thiên sẽ không nghe hắn nói. Khâm Mặc cũng so với ai khác đều hoàn toàn hiểu rõ ràng. Huống chi, ngày đó hắn đối với Ly Hận Thiên nói ra những câu nặng lời như vậy, việc này cũng đã trực tiếp khiến cho mối quan hệ vốn không tốt của hai người họ, càng trở nên kịch liệt mà chuyển biến xấu đi hoàn toàn.
Mộc Nhai nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Khâm Mặc. Mộc Nhai rất muốn đem túi nước kia đập vào trên mặt hắn, tiếp theo sẽ hỏi hắn, mối quan hệ không tốt còn biết đưa ngọc sức, nếu quan hệ tốt lên thì ngươi chuẩn bị làm cái gì nữa?
Bất quá Mộc Nhai còn chưa hỏi ra, hắn hòa hai người khác, không hẹn mà cùng đem tầm mắt chuyển hướng về vị trí ngồi đang cách ba người hắn hơi chút xa một chút, Ly Lạc vẫn luôn trầm mặc cắn màn thầu…
Đối phó với Ly Hận Thiên, Ly Lạc hẳn là có cách, huống chi, kế hoạch lần này hắn cũng có tham dự vào…
Nhưng là không biết vì sao, ba người hắn cũng chỉ là liền nhìn thoáng qua, tiếp theo đều cùng một lúc mà đánh rơi ý niệm này ở trong đầu…
Ly Lạc sẽ không đi.
Trong lòng của ba người hắn đều biết rõ ràng.
Không khí yên tĩnh lại lần nữa bao trùm lên tất cả. Bọn hắn mạnh ai nấy ăn phần của mình, ai chưa hề mở miệng lần nào nữa…
Một bên khác, ở bên trong xe ngựa.
Ly Hận Thiên ngồi xếp bằng ở trong, ở dưới chân chính là thức ăn mà Khâm Mặc vừa mới đưa vào. Y một chút cũng không nhúc nhích, y vô tâm tình để mà ăn được cái gì…
Y liền kì quái. Mấy tên bạch nhãn lang có lá gan sao lại liền lớn như vậy, hợp mưu với nhau mà lừa gạt y còn không nói, còn dám tiến vào trong phủ của Thiết Lặc mà cướp y mang ra ngoài…
Bọn hắn cũng thật quá cả gan mà làm loạn. Có phải bọn hắn không muốn sống nữa hay không?!
Đối phương là Thiết Lặc, là Quốc Quân của Bắc Chiêu. Việc này muốn gây ra ầm ĩ lớn như vậy, chỉ với vài tên như bọn hắn thì ai sẽ gánh vác nổi được đây hả?!
Đây là hôn sự đại diện cho việc liên minh quốc tế của hai lớn a, một đám hỗn đản này rốt cuộc ở trong óc đều là chứa cái gì vậy a?!
Nhất thời vừa nghĩ đến đây, Ly Hận Thiên liền có xúc động muốn đánh người ghê gớm.
Bắt đầu Ly Hận Thiên còn định không ra, ngay khi Mộc Nhai và Khâm Mặc xuất hiện ở trước mặt y thì trong nháy mắt đầu óc của y liền bị ngắt đi mọi chức năng suy nghĩ. Chờ đến khi y khôi phục lại bình thường, dùng thời gian rất lâu, mới đem việc này hiểu ra rõ ràng từ đầu đến đuôi. Nhưng y càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ…
Quả thực là mao cốt tủng nhiên.
Lần trước y quyết định gả cho Thiết Lặc, khiến cho mấy tên bọn hắn liền trở tay không kịp. Quyết định đột ngột như vậy, ai trong bọn hắn cũng đều không kịp làm gì.
Ngày đại hôn đó, y cự tuyệt tất cả an bài của bọn hắn. Y sẽ không đào hôn. Đây cũng chính là lựa chọn của y. Có lẽ y đã làm cho bọn hắn phẫn nộ, tức giận. Nhưng việc y muốn đã làm được rồi. Cùng lúc đó Ly Hận Thiên cũng hiểu được. Việc đã đến nước này, hẳn là bọn hắn đã buông tha cho y rồi.
Khi y nghe được Thiết Lặc nói bọn hắn bày ra rất nhiềy thủ đoạn để đùa giỡn hắn vì không muốn để chon Thiết Lặc chạm vào y. Ly Hận Thiên còn cảm thấy những việc đó chỉ là do bọn hắn muốn níu kéo một chút mà thôi. Qua một ngày hai ngày, hoặc cũng có thể là qua một thời gian lâu hơn nữa, bọn hắn căn bản không có cách nào mà vẫn cứ bám riết Thiết Lặc được nữa.
Nhưng y tuyệt đối lại không nghĩ ra, việc này không phải là bọn hắn chỉ đơn thuần là đang quấy rối như y nghĩ, mà là đang cố ý kéo dài thời gian…
Vì kế sách ngày sau.
Nói vậy là sau khi y thành thân, bọn hắn đã bắt đầu tìm cách bày ra chuyện này, hoặc là sớm hơn nữa, ngay sau khi nhận được tin tức hôn sự này của y.
Thậm chí Ly Hận Thiên còn cảm thấy, bộ dáng của bọn hắn vào ngày đại hôn ấy cũng chỉ là đang diễn tuồng để mê hoặc kẻ địch mà thôi…
Bọn hắn dùng phương thức cường điệu để ám chỉ với Thiết Lặc về mối quan hệ của y cùng với bọn hắn cùng với ý muốn nhất định sẽ trăm phương nghìn kế mà đem y đoạt lại. Cùng lúc, khi bọn hắn vẫn còn đang ẩn ẩn uy hiếp Thiết Lặc. Một mặt khác lại để cho Thiết Lặc biết, Ly Hận Thiên y sẽ không đồng ý, sẽ không trở lại bên người của bọn hắn, cho nên những việc bọn hắn đang làm, chỉ là tốn công vô dụng công mà thôi…
Sau Ly Hận Thiên lại mới nhớ tới, Thiết Lặc hẳn là đã biết. Nếu không, hắn cũng sẽ không dùng một loại ánh mắt thâm trầm mà nhìn bọn hắn.
Thiết Lặc đang án binh bất động, xem ra vẫn luôn ở một bên mà đang quan sát bọn họ, mệt y còn nghĩ rằng bọn họ đã che dấu rất tốt rồi. Còn ngây ngốc không biết, chỉ có mỗi một mình y là vẫn chưa hay biết gì.
Tiếp theo đó, chính là ngày về nhà thăm cha mẹ, biểu hiện của bọn hắn rất bình thường, tựa hồ như khiến cho mọi người đều an tâm mà nghĩ rằng, hôn sự này vốn đã chắc chắn rồi, sẽ không có kẻ nào có thể thay đổi gì nữa, cho nên bọn họ không thể không buông tha cho …
Văn Diệu cũng là như thế, nhưng đến thời điểm cuối cùng, hắn vẫn là không cam lòng mà kéo y lại…
Hắn không muốn buông tay.
Sau khi hắn đã làm hành động cố gắng cuối cùng rồi.
Nhưng bọn hắn vẫn không thể đạt được mong muốn.
Ly Hận Thiên vẫn ở cùng Thiết Lặc một chỗ, hơn nữa ngày hôm sau bọn hắn sẽ phải rời khỏi Đế Đô.
Đi giải sầu, đi để tìm quên.
Có lẽ từ nay về sau thiên nhai lưỡng mang mang, gặp lại, cũng chỉ có thể là một mối quan hệ phụ tử.
Bọn hắn diễn một vở tuồng thật tốt a, tận thiện tận mỹ, ngay cả đến y cũng hoàn toàn mà bị lừa…
Y thật sự nghĩ rằng bọn hắn thật sự là đã buông tha y. Y từng một lần vì biểu tình cuối cùng cùng với ánh mắt cô đơn của Văn Diệu ngày ấy mà cảm thấy áy náy…
Ngày ấy xuất phát, sáng sớm Ly Lạc liền tới gặp y. Lúc này y mới thấy chuyện ấy nhìn bề ngoài thôi, cũng không phải đơn giản như vậy, Ly Lạc làm như vậy, hẳn là muốn để cho Thiết Lặc xem, cho hắn biết, cuối cùng vẫn là phải nói lời từ biệt. Sau đó việc xảy vào buổi tối, cũng để làm tốt cả vật thế thân cùng với chuẩn bị.
Khiến cho Thiết Lặc bất ngờ không kịp đề phòng.
Bọn hắn diễn tốt như vậy, biểu lộ chân tình đến không có một chút tì vết. Y lại ngây ngốc mà bị quay vòng vù vù phối hợp cùng, Thiết Lặc lại đa nghi, nhưng hắn cũng sẽ tín, liền nếu hắn không tin đi nữa, ít nhất thì ngay tại lúc ấy cũng sẽ không phản ứng kịp. Bởi mấy tên gia hỏa này lại bắt lấy ngay cơ hội, thừa dịp Thiết Lặc lơi lỏng, mà vào phủ ám độ Trần Thương…
Y quá đề cao khoa trương về bọn hắn sao?
Không chỉ có riêng bọn hắn, tên Thiết Lặc kia cũng đủ kĩ thuật giả bộ giỏi như vậy, rõ ràng cái gì cũng đều biết, lại còn bày ra một bộ dáng không biết gì. Hắn nhìn bọn họ diễn tuồng, thử thăm dò bọn họ. Ngay cả vào ngày đó, nha hoàn đến nói cho y biết có người bên Ly phủ đến tìm y, chỉ sợ cũng đã trải qua sự cho phép của Thiết Lặc.
Bằng không nha hoàn kia làm sao lại dám trực tiếp tiến thẳng vào thì thông tri cho Ly Hận Thiên biết. Dù sao y cũng đã gả cho Thiết Lặc, y là phi tử của Thiết Lặc. Tuy y là nam nhân, cũng không thể dễ dàng gặp người ngoài nào, hay người của nhà mẹ đẻ trừ khi Thiết Lặc cho phép…
Loại chuyện này ở gia đình người bình thường cũng đã thực chú trọng, đừng nói gì là một Quốc Quân.
Lúc ấy vì sao y lại không hề nghĩ ra đâu?
Bất quá Thiết Lặc thiên tính vạn tính, chính là không tính đến bọn hắn lại hành động ngoan tuyệt, lại quyết đoán như vậy, đến cơ hội phản kích cũng không cho hắn…
Thiết Lặc tự tin mù quáng, bởi vì hắn không nghĩ rằng, lá gan của bọn hắn liền thật sự lớn như vậy.
Cái gì cũng đều dám làm, đến bắt người đi cũng dám làm.
Nếu có kẻ là người hiện đại ở đây, mưu mô quỷ kế ngấm ngầm như thế này, thì kẻ nọ quả thật cũng không phải là đối thủ của bọn hắn…
Thật cao minh.
Nghĩ như vậy, dù sao y cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của bọn hắn. Vậy mà y lại ngây thơ nghĩ chỉ cần gả đi là được giải thoát, cần gì còn muốn gả cho Thiết Lặc, lại định ra nhiều đối sách như vậy…
Không phải là đang làm điều thừa thãi hay sao.
Nhưng cùng một lúc, Ly Hận Thiên lại vì cuộc sống về sau mà lo lắng, y đã bị bọn hắn tha xuống nước. Việc bọn hắn ra đi, Thiết Lặc cũng biết. Từ Đông Vạn trở về, y cần phải làm sao để đối mặt được với Thiết Lặc đây…
Đều là chết, nhưng y nhất định so với bọn hắn, chết sẽ rất khó coi.
Ly Hận Thiên lại một lần nữa ai thán. Vì sao y liền xúi quẩy như vậy, nhận thức một bầy bạch nhãn lang này, bọn hắn muốn chết thì tự một mình mà đi chết quách đi, còn liên lụy đến y làm gì…
Khi Ly Hận Thiên chính là vẫn đang rối rắm thống khổ, thuận tiện vì hoa cúc bé nhỏ của mình mà nhỏ lệ đồng tình một phen. Xe ngựa lại lần nữa di chuyển tiếp, Ly Hận Thiên số khổ ghé vào vách được lót vải mềm thật dày mà ở bên trong thùng xe. Tâm y nói, y đáng thương bị bắt cóc, có vị thần tiên nào đó có thể nào đi ngang qua mà tới cứu giúp y hay không đây, so với việc lo lắng Thiết Lặc mạnh bạo mà áp bách hắn. Y lại càng không muốn ở cùng với mấy tên bạch nhãn lang này đâu a …
Y đã có thể đoán được tương lai của mình rồi, nhất định sẽ là thê thảm vạn phần, càng không dễ dàng mà trở mình để được tự do nữa đâu a, bây giờ lại bị ông chủ bóc lột ức hiếp a…
Bất quá, hôm nay Ly Hận Thiên đã không phải như là kẻ ngày trước nữa. Bọn hắn khi dễ y, y sẽ cầm lấy vũ khí lên mà bảo vệ chính mình. Cho nên trong lúc y đang ai thán thì cùng một lúc Ly Hận Thiên đã một lần nữa mà định ra sẵn kế hoạch, cần phải làm sao để bảo hộ chính mình…
Mà mấy tên kia, sau khi đã trải qua chuyện này, tất nhiên cũng sẽ không lại dùng thái độ như trước mà đối đãi với y nữa rồi.
Sau vài ngày, cửa xe ngựa mở ra, lần này không phải là Khâm Mặc đưa cơm cho y, mà ở trong xe ngựa, lại bị nhét vào một người…
Tuy rằng không chật lắm, nhưng trong lòng của Ly Hận Thiên đã bắt đầu rung lên linh cảm cảnh giác.