Sau khi trải qua một bữa ăn trưa kinh tâm động phách kết thúc, hai mắt của Ly Hận Thiên đỏ bừng, dù đã dùng hết cách đã có thể bài trừ hết cay nóng do sốt hạt tiêu kia gây ra nhưng chỉ giảm được một chút ít mà thôi, ăn nhiều vị cay nóng như vậy, quả nhiên là rất khó chịu…
Từ cánh môi đến đầu lưỡi của y đều đã bị tê liệt, giống không phải là của y nữa.
Lúc đầu Ly Hận Thiên muốn quay về phòng của mình để nghỉ ngơi trong chốc lát. Bất quá y đi được nửa đường lại xoay người quay trở về, y kêu tên hạ nhân thứ ba này dẫn y đưa về chính sảnh. Y không biết tên của hạ nhân kia là gì. Y chỉ biết từ lúc nãy đến giờ, thì đây đã kẻ hạ nhân thứ ba đã giúp đỡ y đi đường rồi a.
Trong Ly phủ, y vẫn luôn cảm thấy một người mà đi lòng vòng chắc chắn sẽ bị đi lạc, rất nguy hiểm. Về phần vì sao lại nguy hiểm, không cần nói cũng biết.
Khi vừa trở lại chính sảnh, điều khiến Ly Hận Thiên ngoài ý muốn là, bốn tên nhi tử kia của y, cư nhiên đều ở tại đây. Chính sảnh của Ly phủ to như vậy, bởi vì vài người đều cùng một lúc mà ở tại đây, khiến cho không gian sảnh đường tựa hồ như nhỏ đi rất nhiều…
Còn có một cảm giác áp bách rất mạnh mẽ, y có chút không muốn bước đi vào.
Sớm biết nếu là hoàn cảnh như vậy, y còn không bằng trở về phòng để ngủ.
Thấy Ly Hận Thiên do dự ở trước cửa, Thiết Lặc buông tách trà xuống, liền bước tới mà vươn tay mà đón lấy y như khi nãy. Ly Hận Thiên đặt tay lên tay hắn, rất nhanh liền bước đi đến cạnh Thiết Lặc, lúc này hạ nhân đã đem thêm một chiếc ghế dựa nữa mà đặt xuống xong rồi.
– Không phải nói muốn đi nghỉ một lát sao? Làm sao mà đã trở lại đây rồi?
Hai chiếc ghế dựa của hai người hồ cơ hồ như là được dán lại ở cùng nhau. Thiết Lặc duỗi ra tay liền cầm lấy tay của Ly Hận Thiên, giống như lúc bên trong kiệu vậy. Dù là ở lúc này trong hoàn cảnh ra sao, thì Thiết Lặc vẫn sẽ vô cùng thân thiết mà vuốt ve tay của Ly Hận Thiên, quan tâm nói, giọng điệu của hắn cũng rất ôn nhu.
Ly Hận Thiên không muốn Thiết Lặc lại làm ra loại hành động thân mật này. Nhưng ở trước mắt bao người, nếu y nắm tay, rút tay mình đi, nhất định sẽ khiến Thiết Lặc mất mặt. Cho nên nam nhân không có giãy dụa, mà để yên cho Thiết Lặc xoa.
Ly Hận Thiên không có bất kì phản ứng tình nguyện hay phản đối nào. Đám con của y lại im lặng đến bất thường, không khí này có chút kỳ quái …
Ngay cả Văn Diệu cũng chưa nâng lên mí mắt một lần nào, giống như động tác của Thiết Lặc là một việc rất bình thường mà thôi. Bọn hắn tuyệt không phản đối.
Không biết vì sao, Ly Hận Thiên tổng cảm thấy vẫn có cái gì đó không thích hợp…
Bọn hắn rất ngoan, vô cùng dịu ngoan. Chuyện này vốn không hợp với lẽ thường.
Cả một ngày hôm nay, hành động của bọn hắn cũng rất khác thường, Ly Hận Thiên cảm thấy, mí mắt phải của y đang có xúc động co giật liên tục a…
Tâm thần không yên. Y chỉ cầu trời, hôm nay liền rất nhanh mà trôi qua đi a. Y chịu không nổi loại đe dọa này nữa rồi.
– Không muốn đi nữa, không phải chỉ trong chốc lát liền phải đi về sao, ngủ rồi sẽ không muốn thức dậy thì sao a.
Khi đang trả lời Thiết Lặc, tầm mắt của Ly Hận Thiên vẫn còn ở trên người mấy tên bạch nhãn lang mà đảo loạn. Y không yên lòng. Bất quá mấy tên gia hỏa này, trái lại thật sự là không có phản ứng gì đặc biệt.
– Không về thì không về. Hôm nay chúng ta liền ở lại đây một ngày nữa, hôm sau lại về. Dù sao đây cũng là nhà của hai ta…
Thiết Lặc nhất thời nghiêng đầu, liền tiến đến sát bên tai của Ly Hận Thiên, mà thì thầm nói,
– Ở trên chính chiếc giường ngày trước ngươi từng ngủ mà triền miên, tư vị hẳn là không tệ, nhưng lại khắc sâu trong trí nhớ…
Bọn hắn không biết Thiết Lặc đang nói cái gì, nhưng thông qua biểu tình của Ly Hận Thiên, bọn hắn biết lời mà Thiết Lặc đang thì thầm với y, rất không đứng đắn…
Bằng không Ly Hận Thiên sẽ không lộ ra vẻ mặt quẫn bách như vậy, lập tức dịch người kéo ra khoảng cách với Thiết Lặc, giống như, còn có chút đỏ mặt…
Nhìn thấy Ly Hận Thiên giống như sợ rắn rết mà trốn tránh hắn, còn không quên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. Bộ dáng này khiến cho Thiết Lặc liền nhịn không được bật cười. Khí lực mà hắn đang vuốt ve bàn tay của Ly Hận Thiên, cũng tăng lên…
Nếu nơi này không phải là chính sảnh, thì sẽ có bao nhiêu tốt a…
Thiết Lặc giống với ý nghĩ của Ly Hận Thiên, muốn mau mau mà hồi phủ.
– Cha,
Mộc Nhai như là đột nhiên nhớ tới việc gì đó. Hắn vừa kêu lên một tiếng, liền phát hiện hành động ái muội của Thiết Lặc đối với Ly Hận Thiên. Mộc Nhai giống như rất chán ghét mà dời đi tầm mắt, biết điều mà nhìn bàn tay của chính mình mà nói,
– Ngày mai bọn ta sẽ phải rời khỏi đế đô một chuyến.
Đáy mắt của nam nhân khó tránh lóe lên một tia kinh ngạc. Ly Hận Thiên biết lời này của Mộc Nhai là chỉ cái gì. Nhưng y lại không nghĩ tới, nhanh như vậy mà bọn hắn liền sẽ đi Đông Vạn…
Mộc Nhai cũng không trực tiếp nói ra chi tiết. Bởi vì lúc này còn có thiết lặc ở đây, mà lần này hành động đi Đông Vạn của bọn hắn cần phải yên lặng mà làm, không thể để kinh động đến bất kì kẻ nào…
Vì suy nghĩ cho an toàn của bọn hắn, Ly Hận Thiên cũng không có nhiều lời nói tiếp. Y chỉ là có chút lo lắng mà nhìn về phía Ly Lạc, hỏi một câu ” các ngươi nhanh như vậy đã phải xuất phát rồi sao.”
– Cha, nếu không phải là do đại hôn của ngươi, bọn ta đã sớm rời đi rồi a.
Ngay từ đầu, bọn hắn đã định sẵn kế hoạch chu toàn rồi. Văn Diệu đi trước, ở nửa đường mà chờ đến khi thương đội của Khâm Mặc đi ngang qua liền trà trộn vào trong đó, liền đi cùng Ly Lạc và Mộc Nhai. Tiếp theo, bốn người sẽ cùng nhau đi đến Đông Vạn trước đã. Nhưng là Văn Diệu còn chưa kịp an bài xong, liền nhận được tin tức báo Ly Hận Thiên sẽ cử hành đại hôn. Bên kia Ly Lạc bọn hắn cũng phải buông xuống việc ở trong tay, mà toàn thân thành tâm thành ý mà vì đại hôn này chuẩn bị chu toàn.
Nếu không phải đây là hôn sự do Hoàng Thượng ban hôn, bọn hắn cũng đã chuẩn bị cả kế sách ám độ Trần Thương*.
Nhưng mà thật đáng tiếc, Ly Hận Thiên lại không phải là tức giận nhất thời, cũng chưa từng có ý định muốn bỏ đi.
Khi Văn Diệu nói lời này ra, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, căn bản không có kích động cùng bi thương như ngày đại hôn kia. Phản ứng này của Văn Diệu là điều Ly Hận Thiên vẫn luôn muốn. Là lễ phép mà nhi tử phải nên có đối với cha mình, thái độ tôn kính cùng biểu hiện tôn trọng. Nhưng nhìn Văn Diệu như vậy, Ly Hận Thiên đột nhiên có chút không biết phải nói lên là tư vị gì…
Y tổng cảm thấy, bây giờ là Văn Diệu đang miễn cưỡng cười vui, nhưng Văn Diệu lại không có một chút biểu hiện nào giống như cảm giác bây giờ của y cả. Lại càng là như vậy, nam nhân càng không thoải mái…
Y không muốn nhìn Văn Diệu như vậy.
Có lẽ quyết định của y là muốn dạy dỗ Mộc Nhai bọn hắn, nhưng lại làm tổn thương Văn Diệu. Y vẫn lường trước được, nhưng mà y không còn có lựa chọn nào khác.
– Lúc này cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, hôm nay lại là ngày về nhà thăm bố mẹ. Thấy ngươi với Quốc Quân ở cùng một chỗ tốt như vậy, bọn ta đã thực yên tâm, cũng không còn có gì phải lo lắng nữa, cho nên ngày mai liền phải xuất phát rồi.
Văn Diệu cung kính nói thêm.
– Chúng ta mới thành thân không bao lâu, bọn ngươi sẽ phải đi ra ngoài sao? Không phải là vẫn ở trong Đế Đô sao?
Thiết Lặc không biết bọn hắn muốn đi tới nơi nào, chỉ là thuận miệng mà hỏi một câu. Hắn biết Văn Diệu vốn ở Đông Vạn. Tuy nhà của Khâm Mặc là ở Nam Triều, nhưng lại hoàn toàn ở hướng ngược lại của Đế Đô cách nhau rất xa, nhưng kẻ nói muốn đi là Mộc Nhai, cho nên Thiết Lặc mới hỏi.
– Là như vậy, trước đây Khâm Mặc quay trở lại đế đô, huynh đệ bọn ta cũng đã rất lâu chưa từng gặp lại. Sau đó một thời gian trước hôn lễ, Khâm Mặc nhận được lời hạ nhân báo lại, nói là cửa hàng của hắn ở tại một nơi khác đang chuẩn bị khai trương, đã được chuẩn bị thỏa đáng. Mọi người vẫn đang chờ đương gia là hắn đây, trở về khai trương. Khi đang nói chuyện này, bọn ta vừa vặn cũng có ở đây. Khâm Mặc liền hỏi bọn ta, có muốn đi cùng để du ngoạn vui chơi một phen hay không, cứ để cho đệ đệ là hắn này, tận tình chu toàn chút chức trách làm chủ cho.
Ly Lạc chỉ nói mấy câu, lại trình bày đến hợp tình hợp lý. Dù có nghĩ ra sao, cũng không tìm ra một chút xíu sơ hở nào. Ly Hận Thiên vô cùng bội phục hắn, có thể ở trong thời gian ngắn vậy lại có thể ở trong đầu mà biên soạn ra một lời nói dối không có sơ hở như vậy. Nếu muốn biết, có thể suy nghĩ cùng nói dối nhanh đến như vậy, thì tố chất tâm lý cần phải đến đến một trình độ nhất định….
Ly Hận Thiên nghĩ, liền nhìn đến khuôn mặt vĩnh viễn luôn mang một biểu tình kia của Ly Lạc kia. Tâm y nói, nói dối cái gì đi nữa thì đối với Ly Lạc mà nói hẳn là rất đơn giản. Bởi vì khuôn mặt than của hắn đến hỉ nộ ái ố cũng đều nhìn không ra được nữa là, đừng nói là sơ hở, đến một chút xíu cảm tình nào đó cũng đều tìm không ra…
– Bởi vì đại hôn của cha, cho nên thời gian khai trương cửa hàng liền kéo dài. Bây giờ, chỗ của cha ở bên này đã không còn gì bận rộn để Khâm Mặc phụ giúp nữa. Cho nên, Khâm Mặc cũng nghĩ, cần phải quay về. Đại ca bọn hắn cùng đi theo cũng vui, lại tốt để vui chơi giải sầu.
Ly Hận Thiên cảm thấy, mấy tên nhi tử này của y, nói dối chỉ sợ chuyên nghiệp đến mức đều sẽ là mặt không đỏ khí không suyễn. Khâm Mặc nói ra lời tiếp theo, cũng rất tự nhiên, chỉ là ở mấy câu cuối cùng mà hắn nói ra. Ly Hận Thiên vì sao lại cảm thấy, là đang có ý tứ chỉ gì đó…
Vẫn là nhìn y mà nói.
Bọn hắn phải đi làm nhiệm vụ, liên quan gì đến việc giải sầu, lại có chuyện gì liên quan đến y chứ…
– Gia gia cần phải ở Ly phủ để trông chừng, người không thể đi. Cha, ngài thì sao, có muốn cùng bọn ta đi du ngoạn một chuyến hay không?
Mới im lặng trong chốc lát, Văn Diệu đột ngột lên tiếng đề nghị, tiếp theo vẻ mặt của y giống như tro tàn lại bừng cháy lên, lập tức lên tinh thần không ít, đến thân thể trong nháy mắt ngồi thẳng lên. Sau đó hắn chuyển hướng về Khâm Mặc, có chút kích động nói,
– Ta nghĩ chỗ kia của Khâm Mặc kia hẳn là không thua gì Ly phủ cả, cũng không đến nổi sẽ bạc đãi chúng ta. Cha, cùng đi đi. Cửa hàng của Khâm Mặc ở tại phía nam. Nơi này có bốn mùa như xuân, thời tiết ấm áp, vừa qua tới bên đó cũng đã qua mùa đông rồi a. Lựa chọn này cũng không sai đâu được.
Văn Diệu nói có bài bản hẳn hoi, giống như bọn hắn thật sự chỉ là đi du lịch, đều là con của y. Văn Diệu cũng không ngoại lệ, đều là thuộc về cái loại hình trợn mắt nói nói dối kia. Ly Hận Thiên không biết nên là bội phục bọn hắn, hay là bội phục chính bản thân mình nữa đây…
Sinh ra nhiều cực phẩm như vậy.
Văn Diệu nói xong, giống như lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng chỗ nào, nghĩ nghĩ mới chuyển hướng Thiết lặc:
– Quốc Quân, nếu mà ngươi cũng nhàn hạ vô sự thì hoan nghênh tham gia cùng, chỗ ở của Khâm Mặc ở nơi đó cũng rất lớn nha.
Lời mời như vậy có cỡ nào cổ quái a.
Ly Hận Thiên thiếu chút nữa là cười phun ra. Y không có cách nào mà tưởng tượng nổi. Bộ dáng y cùng với mấy tên bạch nhãn lang này, mang theo Thiết Lặc đi ra ngoài thì có bao nhiêu quái dị a…
Hơn nữa, bọn hắn không phải đi làm nhiệm vụ tuyệt đối phải bảo mật sao?
Còn có, y không muốn cái kết cuối đời của mình sẽ chết trên giường bởi vì thần kinh bị suy nhược đâu a.
Đối với lời mời của Văn Diệu, Thiết Lặc chỉ là ôn hoà “hừ” cười hai tiếng:
– Tinh tượng dị biến, thế gian sắp gặp phải hạo kiếp. Với loại nguy cấp liên quan đến việc tồn vong được tính từng khắc như vậy, vậy mà quan viên của Nam Triều, nguyên lai lại còn có thể nhàn hạ thoải mái đến muốn đi du sơn ngoạn thủy như vậy a.
Lời này của Thiết Lặc, nói có chút nặng lời. Ly Hận Thiên không dấu vết nhéo tay hắn một cái, tiếp theo liền nắm tay lại mà từ trong tay hắn rút ra. Ai cũng đều biết mấy tên bạch nhãn lang này của nhà y vốn không dễ chọc. Thiết Lặc, cái người này a, bây giờ không có việc gì làm liền tìm phiền phức tới trên người hay sao…
Hắn còn ngại không đủ loạn sao.
Nếu bọn hắn có thể thành thành thật thật mà im lặng, thì dù muốn Ly Hận Thiên làm thành tấm bản khắc tên bọn hắn lên mà cúng bái suốt đời cũng đều được a. Chỉ cần bọn hắn đừng nói thêm gì nữa, thì y thật sự liền cám ơn trời đất.
– Quốc quân không phải cũng như vậy sao? Thế gian đang sắp có kiếp nạn, Quốc Quân lại bỏ Bắc Chiêu lại mà mặc kệ, chạy đến Nam Triều ta du ngoạn còn không nói. Tiếp theo, còn rất có lịch sự tao nhã mà cùng người Nam Triều thành thân, ở tại đây mà tổ chức hôn lễ. Tâm của Quốc Quân, không phải là so với bọn ta còn vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều sao… Bất quá, kẻ ở dưới trướng của Khâm Mặc ta, cũng chỉ là một ít kẻ bỏ đi, mà ở dưới ngai vị của Quốc Quân, còn là hàng vạn dân chúng Bắc Chiêu a.
Lời của Khâm Mặc đáp lại một cách đầy mỉa mai. Ý tứ của hắn vừa nói ra so với lời Thiết Lặc đã nói ra khi nãy còn không khách khí hơn rất nhiều. Ly Hận Thiên cảm thấy cái trán của y đang “thịch thịch” mà nhảy lên vài cái, sau đó bắt đầu ẩn ẩn đau lên…
Y vốn đã biết, bọn họ sẽ không có thể nào mà an tĩnh trải qua cùng với nhau a. Muốn hòa bình ở chung cái gì đó, đều cách quá xa đối với y…
Bất quá không cần Ly Hận Thiên nhọc lòng suy nghĩ, lúc này vẫn còn có Ly Tiêu Sơn.
Ngay trước khi bọn hắn sắp trở mặt, Ly Tiêu Sơn nãy giờ vẫn trầm mặc liền mở miệng lên tiếng. Lão vừa nói vài câu, tất cả mọi người còn lại đều bắt đầu thu liễm lại nhuệ khí, lại khí định thần nhàn mà bắt đầu uống trà…
Giống như việc xảy ra vừa rồi cũng đều chưa từng phát sinh.
Bọn hắn là đang bán cho Ly Tiêu Sơn một chút thể diện.
Lúc này Ly Hận Thiên vẫn hoàn hoãn được một chút khẩu khí…
Trong thời gian tiếp theo, tinh thần của Ly Hận Thiên luôn tập trung cao độ mà trải qua. Y sợ sẽ xảy ra đường rẽ gì nữa, lại gặp phải chuyện vừa nữa…
Nhưng mà thẳng đến hai người họ phải rời đi, cũng đều không phát sinh việc nào như vậy nữa. Đến khi y nhìn thấy cỗ kiệu của hai người họ lúc trước, Ly Hận Thiên nghẹn một hơi, rốt cục mới có thể nhẹ nhõm mà thở ra…
Y cảm thấy vô cùng thân thiết, y đột nhiên rất muốn một chầm cái cỗ kiệu kia mà hôn một cái, y mở rộng mà ôm lấy nó đến cùng a.
Hạ nhân thứ tư liền đỡ y lên kiệu, Ly Hận Thiên vừa định đi vào, Văn Diệu liền kéo y lại…
Thực đột ngột.
Lần đầu tiên trong hôm nay, Văn Diệu lại cùng y tiếp xúc trên thân thể thượng, nhưng lúc này lại là ở trước mặt Thiết Lặc.
Lúc này Thiết Lặc cũng đang đứng ở trước mép cửa kiệu, cũng định khom người đi vào…
Liền bị Văn Diệu đột ngột cứng rắn mà chen vào cản trở.
– Cha, ta có chuyện muốn nói.
Ly Hận Thiên nhất thời sửng sốt, ở phía sau lưng của Văn Diệu, y vẫn còn nhìn thấy ba tên nhi tử còn lại cũng đang đứng đó. Y lại liếc mắt mà nhìn Thiết Lặc liếc một cái, giật mình nhớ ra. Đêm nay Thiết Lặc với y là cùng nhau hồi phủ. Hai người họ cũng đã thành thân qua nhiều ngày như vậy rồi, rốt cục cũng có thể cùng nhau mà một mình ở chung…
Bất quá, mấy tên bạch nhãn lang, có thể vui vẻ thoải mái mà dễ dàng để y quay trở về sao?
Nhìn thấy tay Văn Diệu đang cầm lấy tay y, Ly Hận Thiên liền cho ra một đáp án phủ định.
-CHÚ THÍCH:
*Ám độ Trần Thương: là tên của mưu kế trong binh pháp TQ, có thể hiểu là lén tìm một cách tấn công ngấm ngầm mà chiếm lấy con đường Trần Thương. Hoặc gọi là đột kích nhỉ. =]]]]