Ly Hận Thiên nhất thời sửng sốt một chút, tay bưng chung rượu cũng khựng lại. Y kinh ngạc nhìn mặt nạ đỏ như máu kia ở trong chốc lát, tiếp theo y lắc đầu.
Y không muốn biết, biết cùng không biết, cũng đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.
Chuyện xảy ra cũng đã trở thành quá khứ mất rồi, y cũng không muốn nói ra lại làm gì nữa.
– Thật sự không muốn biết?
Người nọ lại hỏi một câu.
Một bên Ly Hận Thiên lắc đầu, một bên tự mình rót rượu cho y. Nhưng khi y nâng bình rót xuống chung, từ vòi bình cũng chỉ chảy ra vài giọt rượu. Nam nhân lung lay, rượu trong bình không biết từ khi nào thì đã bị y uống hết sạch sẽ…
Y còn chưa có tận hứng, rượu thì lại hết mất rồi a.
Nam nhân nhìn quét một vòng. Y muốn nhìn một chút, xem còn có không có rượu để ở đâu nữa không. Bất quá ngoại trừ một chung rượu lúc nãy y rót cho người nọ ra, thì ở trong gian phòng này không có tồn tại một bóng dáng của bình rượu nào khác…
Người nọ nhìn thấy Ly Hận Thiên đang nhìn chằm chằm, dõi theo chung rượu của hắn. Hắn liền đem từ tốn mà đứng dậy, đem chung hướng nam nhân kia mà cúi người xuống, hắn hỏi nam nhân, có còn muốn uống hay không…
Ly Hận Thiên gật gật đầu.
– Cảm…
Ly Hận Thiên vừa vươn tay định tiếp lấy, đã bị đối phương bắt lấy cánh tay mà kéo y lại. Ly Hận Thiên liền ngẩn ra. Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể y liền va vào trong lòng hắn, cùng lúc đó, chung rượu kia cũng đã bị hắn thả xuống mà đứng vững vàng trên mặt bàn.
Một giọt rượu cũng không có rơi ra bàn.
– Nương tử, ngươi không muốn biết ta là ai, là vì ngươi đã biết rõ ta là ai rồi sao?
Người nọ bắt lấy cằm của Ly Hận Thiên mà giữ lại. Từ trong miệng của nam nhân bay ra một mùi rượu thản nhiên, chỉ bằng mùi thơm này, liền đã biết rượu này chính là rượu có chất lượng thượng thừa. Nhưng lại bị nam nhân xem giống như nước lã mà liên tục nốc vào nuốt xuống. Chỉ sợ, tư vị gì đó y cũng còn chưa phẩm ra.
Lãng phí không nói, còn có thể say đến thế này.
Đầu của Ly Hận Thiên, theo cường độ của tay y mà trái phải lắc lư. Trên bề mặt của mặt nạ kia rõ ràng không có thể nhìn thấy một đôi mắt nào để nhìn y, nhưng y biết, người nọ lúc này là đang chăm chú cẩn thận mà nhìn y…
Thật sự là vô cùng chăm chăm mà nhìn.
Là vì có tâm sự, cho nên mới đến thấy quỷ cũng không còn sợ nữa, nhìn thấy hắn đến kì quái cũng không có bất cứ phản ứng nào sao…
Ly Hận Thiên, nguyên lai cũng sẽ có một mặt như vậy a…
– Ta không biết, cũng không muốn biết.
Tác dụng của rượu khá chậm nhưng xem ra ảnh hưởng thì không nhỏ rồi. Ly Hận Thiên cảm thấy, ánh mắt của y bắt đầu tìm kiếm tiêu cự, thấy không rõ lắm, nửa tỉnh nửa say. Y vịn lấy cánh tay của người nọ. Y bào của hai người họ chồng lấy nhau lại kéo dài xuống mà tiếp cùng một chỗ, lại là cùng một màu hồng, cùng một chất liệu vải dệt. Nhìn gần như vậy, lịa giống như là, y phục mà hai người họ mặc, mới chân chính là hỉ bào long mãng…
– Nương tử, ngươi đối với vi phu lại không hề quan tâm như vậy, thật sự khiến cho tâm can của vi phu vô cùng đau đớn a.
Người nọ vẫn giữ lấy chiếc cằm của Ly Hận Thiên như cũ. Hắn nhìn y đang mơ màng mà hai mí mắt chỉ mở ra một nửa lộ tròng mắt. Bộ dáng say rượu này của Ly Hận Thiên, so với tưởng tượng của hắn còn buồn cười hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn ôm y như vậy. Y cư nhiên còn không cơ một phản kháng nào, còn cầm cánh tay hắn. Đương nhiên, hắn biết rõ, đây là bởi vì Ly Hận Thiên đã say.
Bất quá cảm giác này, rất không sai.
Yêu thương và nhớ nhung.
– Không cần nói như vậy, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta là cha… Không cần dùng cái loại xưng hô loạn thất bát tao này mà đến đây gọi ta như vậy… Hơn nữa, ta cũng không còn muốn biết ngươi là ai nữa. Việc này sẽ chỉ khiến ta nhớ lại rất nhiều chuyện ta không nghĩ muốn nhớ tới lần nào nữa… Tuy rằng các ngươi đều là hỗn đản, bạch nhãn lang. Nhưng mà chung quy các ngươi cũng đều là nhi tử của ta. Ta cũng không muốn quan tâm tới, nhưng mà đây là huyết thống đoạn tuyệt không được… Ta là cha của các ngươi, chỉ cần ta vẫn còn sống, dù chỉ là một phần ngàn của một giây, thì ta luôn là cha của các ngươi… Đã làm cha thì ta sẽ không cùng nhi tử tính toán so đo tiểu tiết này nọ. Ta sẽ quên đi tất cả mọi chuyện không tốt mà các ngươi gây ra đối với ta. Ta chỉ sẽ nhớ rõ, các ngươi tốt…
Y đã gả đi cho người khác. Nhưng không phải từ nay về sau y liền nhìn không tới bọn hắn. Y chỉ là rời đi khỏi Ly gia. Mấy tên bạch nhãn lang này vẫn là nhi tử của y, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi được, Ly Hận Thiên làm không được cái hành động gọi là ân đoạn nghĩa tuyệt kia.
– Trong lúc ta bị phạt bắt buộc phải quỳ gối ở từ đường, là Ly Lạc lén mang màn thầu cho ta… Trong lúc ta gặp phải rắc rối, là Mộc Nhai nghĩ cách giúp ta đối phó với lão tử của ta… Khâm Mặc còn giúp ta thoa dược…… Tuy rằng Văn Diệu rất cố chấp, nhưng mà, hắn cũng là kẻ đối với ta tốt nhất… Các ngươi đối với ta đều rất tốt a, cho nên ta không muốn biết ngươi là ai nữa… Bao nhiêu đó việc là đã đủ rồi.
Hắn nghe Ly Hận Thiên kể lại từng việc một. Khi nam nhân nói ra những lời này, biểu tình hiện ra trên mặt y, cư nhiên lại mang theo một chút tự hào. Nguyên lai nam nhân này lại dễ dàng liền thỏa mãn như vậy, chỉ cần cho y một ân huệ nhỏ, là đã có thể khiến y nhớ rõ đến sâu sắc như vậy, lâu đến như vậy…
– Nếu đã như vậy, bọn hắn đối với ngươi tốt như vậy, vì sao ngươi lại còn muốn gả đi cho kẻ khác, hửm?
Âm thanh không linh của người nọ, theo những lời này, dần dần thu lại vào, khi âm cuối hạ xuống, đã được biến trở về giọng nói bình thường. Âm sắc kia giống như gió, thực sạch sẽ, thực trong sáng.
Ly Hận Thiên lộ ra một mạt thực nhạt. Ánh mắt y vẫn đang còn khép hờ, qua một lát sau, mới cất tiếng giống như trẻ con mà thì thào tự nói ra một câu,
– Bởi vì ta là cha của các ngươi a…
Nam nhân trả lời câu hỏi của hắn, còn nói thêm một đống lớn không có ý nghĩa gì mà liên tiếp rù rì mà nói. Tiếp theo y liền ôm cánh tay kia của người nọ cũng mặc hồng bào kia, y giống như mèo nhỏ mà dụi dụi người vào.
Ly Hận Thiên không thắng men rượu. Nhưng tính cách sau khi say của y cũng rất tốt. Nếu y đã uống quá nhiều, say mèn rồi y sẽ chỉ đi ngủ mà thôi. Y tìm lấy vị trí thoải mái mà liền ở ngay giữa chỗ gian phòng tràn đầy quỷ khí này, ôm lấy cả thân thể băng lãnh của người nọ mà sắp ngủ đi…
Không hề phòng bị.
Bởi vì hắn là con của y, cho nên, y liền tín nhiệm hắn vô điều kiện sao?
Người nọ nhìn đến bộ dáng sắp ngủ của Ly Hận Thiên, hắn còn chưa có nói cho y biết, mục đích mà hắn tới nơi này …
Bất quá không sao, bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
– Dám uống say rồi ngủ ở trong lòng của ta trong lòng, lá gan của ngươi, thật sự rất lớn hửm…
Người nọ lại bắt lấy, nâng lên chiếc cằm không có bao nhiêu thịt của Ly Hận Thiên vẫn đang tiếp tục mà lung lay trái phải. Môi của nam nhân bị vị cay nóng của rượu khiến cho nó có vẻ hồng nhuận dị thường. Hai cánh môi theo cử động đóng mở của y. Cánh môi dưới chạm vào cánh môi trên, liền dính lại với nhau, tiếp theo lại thong thả mà tách ra, như là đang nói chuyện, cũng giống như là đang phả ra khí tức ái muội…
– Đêm nay, Thiết Lặc sẽ không thể trở lại đây…
Người nọ bưng lên chung rượu còn sót lại kia, một hơi uống vào, bất quá hắn không có nuốt đi xuống, mà là đưa môi mình tiến tới, ấn xuống trên môi của Ly Hận Thiên ngăn chặn lấy môi của y…
Hắn dùng lưỡi khiêu khích đẩy ra khớp hàm của nam nhân hé mở, để cho chất lỏng cay nóng bị đầu lưỡi của hắn mà đẩy vào bên trong khoang miệng của y, lúc này một dòng rượu đã trở thành lửa nóng mà luân chuyển ở trong khoang miệng của nhau…
Miệng của Ly Hận Thiên đang bị vây trong trạng thái bị ép buộc, mà theo bản năng nuốt xuống, ừng ực, hầu kết của y cao thấp trượt lên xuống. Đôi mắt của y cơ hồ vẫn hoàn toàn đóng cứ tiếp tục mà đóng chặt lại, nhưng vẫn còn hé ra một khe hở nhỏ, con ngươi màu đen bên trong khe hở phản xạ ánh quang, thoạt nhìn, giống một viên bảo thạch bị che khuất, rực rỡ lại lấp lánh…
Mùi hương của rượu từ giữa ở bên trong khoang mũi miệng của nhau mà hòa quyện lại tản ra. Ly Hận Thiên rất phối hợp mà mở miệng ra. Năng lực cảm quan của đầu lưỡi đã gần như bị mất đi, lại vẫn còn ngây ngốc mà vẫn đuổi theo đầu lưỡi của người nọ mà dây dưa cùng một chỗ. Từ vị cay nóng ban đầu đã biến thành thuần hậu, khiến cho nam nhân vốn bị say, càng thêm mê mẩn…
Hắn đem Ly Hận Thiên ôm thẳng lên. Môi của hai người họ thong thả mà tách ra, bốn cánh môi nhau dính dấp quấn quýt với nhau từ từ mà xa nhau ra, có một chút khe hở hé ra…
– Nương tử, đây là chung rượu giao bôi của hai ta… Trong rượu giao bôi của ta có ngươi, trong rượu giao bôi của ngươi có ta…
Mái tóc dài đen nhánh của nam nhân liền bị vén lên rũ xuống, trải dài thùy xuống ở trên mặt đất, đem khuôn mặt hoàn chỉnh của y lộ rõ ra ngoài. Tuổi tác y đã lớn như vậy, nhi tử cũng trưởng thành cao to như vậy. Nhưng Ly Hận Thiên tuyệt không già, ngược lại là vẫn thực trẻ tuổi, khuôn mặt này, vô luận là nhìn theo ở góc độ nào, cũng đều không tìm ra một chút tì vết nào cả…
– Hôm nay đã từng có ai nói qua với ngươi chưa, ngươi mặc như vậy, nhìn rất được…
Bất quá cả thân y phục màu hồng của Ly Hận Thiên bị mở ra, ngay khi hồng bào được cởi ra thì chỉ có một mình hắn nhìn thấy mà thôi…
Trên thân y bây giờ chỉ còn duy nhất một bộ hồng sam.
Hắn ôm lấy Ly Hận Thiên hướng vào gian phòng phía trong đi đến, trong nháy mắt sau khi xuyên qua bức rèm che, hắn lại cúi đầu ngậm lấy môi của nam nhân…
Đã thượng y qua một lần rồi, lần đó hắn lại không có hôn y. Nhưng mà hôm nay, hắn rất muốn nếm thử hương vị của nam nhân…
Ly Hận Thiên mơ mơ màng màng “ngô” một tiếng. Y say rất lợi hại, giống như là đang bất mãn hắn quấy nhiễu giấc ngủ của y. Môi y liền bị người nọ ngậm đến mềm nhũn, bất quá rất nhanh, y liền vươn tay, choàng qua, ôm lấy cổ của người nọ, cũng bắt đầu nhập vào cuộc mang đầu lưỡi đi vào…
Ly Hận Thiên hôn thực chân thành say mê, cũng thật nồng nàn.
Thực nhiệt tình.
Bất quá khi y đang hôn hôn, đã bị mặt nạ của người nọ cạ vào da mặt đến khó chịu. Nam nhân cảm thấy rất bất mãn, y vươn tay đẩy lung tung chiếc mặt nạ kia muốn nó bị rớt ra, khi hôn môi còn than thở, “thứ này chân vướng bận…”
Bộ dáng y cau mày oán giận cũng rất thú vị.
Chọc người yêu thương.
– Không thích sao, ngươi giúp ta cởi bỏ đi a.
Hắn cắn cắn cánh môi của nam nhân. Rượu cay nóng khi nãy uống vào, bây giờ cuối cùng chỉ còn hương vị thuần lương còn lưu lại ở trong miệng của nhau. Hắn đặt y xuống trên giường, bản thân hắn cũng xoay người đè lên trên. Hồng bào của hai người họ quấn quýt hỗn loạn cùng ở một chỗ, dưới ánh nến đỏ, không phân biệt được của ai với ai nữa…
Ly Hận Thiên vuốt ve mặt nạ kia, lại sờ xuống chiếc gáy của người nọ. Y cũng không tìm được khóa kéo để mở nó, cũng không tìm được chỗ để mở ra ở trên bề mặt của mặt nạ kia. Nam nhân đã uống say. Y cũng không nghĩ nhiều. Y liền trực tiếp kéo mặt nạ xuống dưới…
Động tác của y thực thô lỗ.
Bộ dáng của y, khiến người nọ nở nụ cười. Hắn ở trên cổ của nam nhân mà mút, hắn hỏi y,
– Nương tử, ngươi liền gấp gáp vội vàng muốn cùng ta động phòng như vậy sao?
Thân thể y thực nóng a. Ly Hận Thiên “hắc hắc” cười vài tiếng. Y vô lực mà đỡ lấy đầu của hắn, y nói cho hắn nghe, “không cần náo loạn nữa”, y còn nói, “ta đã từng nói rất nhiều lần rồ, ta là cha của ngươi…”
Loại thời điểm này, y còn không có quên mà nhấn mạnh lại thân phận của chính mình.
– Không phải là cha, mà là nương tử.
Hắn sửa lại đúng lời nói của y. Tiếp theo liền áp chế, bắt lấy tay chân lộn xộn của Ly Hận Thiên, hắn cắn mở hàng nuts thắt ở trên áo của nam nhân, đẩy ra vạt áo, hắn nhìn bộ đồ mới đang mở rộng bày ra khuôn ngực của nam nhân để lộ ra ở bên ngoài không khí, tà tà cười…
– Ngươi cho là, ngươi đã được gả đi cho kẻ khác, thì đã có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta rồi sao? Ly Hận Thiên, ngươi trốn không thoát đâu…
Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy ở phía trên đỉnh đầu của mình, đang có bóng dáng có người phủ lên. Y muốn chạm vào, còn chưa kịp chạm vào được. Thì y chỉ biết có người đang ở bên tai của y mà nói chuyện. Y nghe thấy rất rõ ràng, nhưng lại không biết, người đang nói chuyện lại là ai…
Thực hiện mơ hồ, thân thể y giống như đang ở trong làn nước, lỗ tai cứ giống như nhét bông gòn vào, có điểm mơ hồ.
– Ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ là sẽ trốn khỏi được ta. Dù cho ngươi có đã thật sự mà thành thân rồi đi chăng nữa, thì ngươi cũng sẽ trốn không thoát đâu. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó đâu…
Trong phòng, ngọn nến đỏ đã tắt, chỉ để lại vài làn khói tàn dư lượn lờ ở trong không gian, âm phong khi nãy vẫn ở trong phòng rất nhanh liền bị thổi đi tiêu tán….
Trên mặt đất, sương trắng lan tràn. Ngay sau khi ánh lửa ở trên ngọn nến đã tắt thì lại càng thêm rõ ràng, quỷ vô lại vẫn còn co người bó gối mà ngồi ở trong bốn góc phòng…
Bên trong hỉ phòng này, âm phong từng trận, quỷ khí bốc lên. Ly Hận Thiên cứ như vậy, mà ở trong hoàn cảnh âm trầm đáng sợ, hồn nhiên không biết hết tất cả những chuyện này…
Bất quá người nọ đã quên nói cho Ly Hận Thiên biết, hắn kêu mấy tên quỷ này đến, không phải vì để khiến cho bản thân được phô trương, cũng không phải vì muốn tạo nên hiệu quả hù doạ này nọ, mà là do có quỷ vô lại toạ trấn ở trong gian nhà, nếu có động tĩnh khi có ai đó tiến vào, đám quỷ đó sẽ dùng thuật che mắt kẻ vừa vào phòng, khiến cho mọi việc dù vẫn đang diễn ra trước mắt nhưng vẫn đều không thể nhìn thấy được…
Hắn cùng với Ly Hận Thiên, và quỷ vô lại kia cũng sẽ không có kẻ nào có thể nhìn thấy.