Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 69: Đều đã quyết định

Ngươi cư nhiên dám ở sau lưng ta mà muốn gả đi cho người khác.

Mộc Nhai đến thời gian để Ly Hận Thiên đi hẳn vào trong phòng cũng đều không có. Hắn liền ở ngay cửa mà đem Ly Hận Thiên ấn lên trên tường. Trong tay hai người họ chính là khung cửa, dù là ai, chỉ cần động tác có biên độ hơi chút lớn một chút, cánh cửa bị mở rộng ra, thủ vệ của Thiết Lặc liền có thể nhìn đến.

Chỗ như vậy rất nguy hiểm, nhưng Mộc Nhai cũng không quan tâm đến.

– Ta không phải là ở sau lưng ngươi,

Mặt Ly Hận Thiên cũng không đổi sắc, tâm cũng không nhấc lên, đối với Mộc Nhai cười, mà đồng thời cũng vạch ra

– Ta là ở trước mặt của ngươi với mọi người, mà cùng Thiết Lặc định ra hôn ước.

Sự thật chân chính là như vậy. Ly Hận Thiên không phải lén lút cùng Thiết Lặc ước định. Mà là y ở trước mặt mọi người, bao gồm cả Mộc Nhai hắn.

Y là quang minh chính đại.

Tay Mộc Nhai vung đến, lập tức hiện ra một quyền nện ở trên đỉnh đầu nam nhân. Y khiến hắn nhận ra một chút, đây là sự thật, y không phải là cùng hắn đang nói đùa…

Tuy rằng một quyền này, Mộc Nhai rất muốn đánh vào trên mặt của Ly Hận Thiên.

Ly Hận Thiên cảm thấy, cảm giác này giống như đang bị chấn động lan ra, mặt tường ở phía sau lưng y, đều bị Mộc Nhai đấm mạnh vào vẫn còn đang run rinh.

– Ngươi là đang nói dối có phải hay không?!

Hắn không có tâm trạng cùng Ly Hận Thiên nói chuyện lải nhải. Mộc Nhai là tức giận. Nhưng bây giờ, hắn so với lúc nãy đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn không có mang một mặt hung hăng muốn phát hỏa với nam nhân nữa. Lần đầu tiên hắn có thể tĩnh tâm đến như vậy, chủ động giao tiếp với nam nhân. Đương nhiên, cũng là ở trong tình trạng thịnh nộ như vậy. Bất quá bây giờ vẫn so với tình huống trước kia thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi,

– Ngươi không phải, chán ghét nhất là nam nhân sao? Từ trước đến nay, không phải là không nguyện ý gả cho nam nhân sao? Quyết định này của ngươi là sao đây? Tính tình của ngươi đâu? Ngươi không phải thực chán ghét Thiết Lặc sao? Thái độ của ngươi đối với hắn e sợ rõ ràng như vậy, cho cũng không kịp trốn tránh nữa là, vì sao ngược lại bây giờ lại muốn chủ động gả cho hắn?!

Thái độ tích cực như vậy, biểu tình sốt ruột như vậy. Ngày đó, chỉ đơn giản là nhìn thấy một tấm lưng kia. Nếu không phải là giọng của Ly Hận Thiên đang nói chuyện, hắn căn bản không nghĩ tới kẻ đang ăn mặc thành một bộ dáng như vậy, sẽ lại là Ly Hận Thiên.

Khi hăn cũng vừa nghe thấy những lời lẽ kia mà y nói ra, Mộc Nhai cũng nghĩ rằng hắn đang nghe lầm rồi.

Ăn mặc yêu diễm như vậy. Lại ở trước mặt Thiết Lặc mà ăn nói như muốn đẩy mạnh sức tiêu thụ, mong muốn bán bản thân mình đi, một bộ dáng thật gấp gáp…

Như là, y cơ khát đến không chịu được vậy.

Y còn chưa đủ biết xấu hổ sao?!

Y liền thiếu hơi nam nhân đến như vậy sao? Ngay cả kẻ ban đầu y không thích, bây giờ cũng có thể tiếp nhận luôn rồi.

– Ta đúng là không thích nam nhân.

Đón nhận lửa giận của Mộc Nhai, nam nhân thản nhiên nói tiếp,

– Nhưng Mộc Nhai, ngươi cũng là nam nhân.

Yết hầu của Mộc Nhai đột ngột giống bị bàn tay của kẻ nào đó bóp chặt lại, lập tức liền không thể phát ra chút âm thanh.

– Ta không thích nam nhân. Nhưng ngươi cũng không phải là cũng thường làm ta như vậy hay sao? Chuyện thích hay không thích, ta còn có quyền quyết định sao?

Nam nhân im lặng mà nở nụ cười, mang theo một chút cô đơn, thậm chí, còn có chút thê lương. Bất quá rất nhanh, nụ cười kia lại lần nữa bị sáng lạn che lấp đi.

– Dù sao, cũng đều là bị nam nhân thượng. Vậy ta thà rằng chỉ chọn bị một người thượng là đủ rồi, cũng không cần bị các ngươi cùng nhau khi nhục như trước nữa. Huống chi, so với ngày trước thì bây giờ ta được gả đi. Nhưng cũng không hẳn vẫn là kẻ bị người ta thượng, ta cũng có thể thượng người khác vậy. Ngươi nói có đúng không, Mộc Nhai?

Nếu y có lựa chọn khác, Ly Hận Thiên đã không đồng ý gả cho Thiết Lặc. Nhưng mà y đã không còn cách nào khác, y không còn có đường nào có thể đi nữa rồi.

Ở trong thế giới nay, y đã bị cô lập bất lực. Ai với ai, y cũng không biết, không có người nào có thể giúp y. Nếu y muốn thoát khỏi loại tình trạng hiện tại thì ngoại trừ y có thể ỷ lại vào Thiết Lặc. Y cũng chẳng còn cách nào khác nữa…

Bị bức đến lấy cái chết để gây ảnh hưởng sao? Là việc đáng cười đến cỡ nào a.

Huống chi, y vì sao lại phải bởi vì bọn hắn mà chết đi a…

Căn bản là không đáng.

Y cũng được xem như cũng đã chết qua một lần rồi đi, nên y so với bất luận kẻ nào cũng đều trân trọng yêu quý sinh mệnh rất nhiều.

Y chạy trốn sao. Nam Triều cơ hồ đều đị bàn của bọn họ. Y có thể trốn ở chỗ nào đây. Y đến đường đi thế nào cũng không nhận ra được nữa là định trốn, cũng sẽ bị bắt lại mà thôi…

Mà cuộc sống ở bên ngoài, nếu không mạnh mẽ hay cường thế thì liệu có sống nổi hay không đây.

Mọi người ở trong cùng một nhà này, ai cũng đều đối xử như vậy với y. Vậy y còn dám có hy vọng xa vời gì mà nghĩ người ngoài lại sẽ đối xử thật tốt đối với y?

Hiện tại y còn quá yếu, nhưng có Thiết Lặc làm chỗ dựa vững chãi như núi ở phía sau lưng. Ly Hận Thiên tin tưởng, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày y thoát khỏi khốn cảnh này. Việc y cùng Thiết Lặc thành thân, chính là khởi điểm bắt đầu một cuộc sống, cũng là y muốn đi bước chân đầu tiên để giải thoát thân phận này. Y sẽ không chỉ an phận ở hiện trạng này được. Nếu y tìm cách để có thể chân chính muốn có một cuộc sống sinh hoạt bình thường thì đây chính là cách duy nhất.

Y chỉ cần tùy tâm sở dục mà sống, mà không phải bị kẻ khác an bài, chịu đựng sự chi phối của kẻ khác.

– Còn có một việc nữa. Các ngươi cũng không biết. Sở dĩ, ngày đó Thiết Lặc xuất hiện ở Ly phủ này. Chính là vì, ta đối với người hầu ghé qua tặng lễ vật mà nhắc nhở,‘nếu thực sự có tâm tư như vậy, thì nên xuất ra thành ý mà đến đây.’ Thiết Lặc thực thông minh. Ngày hôm sau hắn đã tới rồi. Chuyện xảy ra tiếp theo, ta không cần phải nói thì ngươi cũng biết rồi đó. Tất cả đều hông phải là ngẫu ngộ. Chuyện này, từ đầu đến cuối, rõ ràng đều là do ta chủ động. Đáp án này, Mộc Nhai ngươi đã vừa lòng chưa?

Sắc mặt của Mộc Nhai đã xanh mét cả rồi. Hắn hung ác nhìn nam nhân, tựa hồ như là đang chuẩn bị tùy lúc đem y nuốt sạch sẽ trọn vẹn vào bụng không chừa một chút xương cốt nào cả, khiến cho y vì nói mấy câu này ra mà phải trả giá đắt.

Cứ như vậy, việc y bị Mộc Nhai đặt ở trên tường, đón nhận tức giận của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên cũng không giãy dụa, càng không phản kháng. Y không giống như ngày trước mà sợ hãi…

Mộc Nhai muốn hắn cùng y một mình vào trong phòng này. Hậu quả của hành động này ra sao, Ly Hận Thiên không phải không nghĩ tới. Y cũng không có xem nhẹ sự can đảm của Mộc Nhai. Y tin tưởng, dù là vẫn có thị vệ Thiết Lặc ở bên ngoài nhưng hắn muốn làm cái gì, đều vẫn sẽ làm.

Mộc Nhai dùng phép khích tướng, mà y, đã đem mưu kế hóa giải mưu kế.

Bất quá, Ly Hận Thiên là đã có chuẩn bị.

– Đúng rồi, Mộc Nhai a. Ta đã nói qua với thị vệ rằng, qua thời gian một chén trà nhỏ nữa, mà ta còn chưa bước ra ngoài kia, thì ta cho phép hai người tách ra, một kẻ tiến vào đây tìm ta, một kẻ sẽ đi tìm đồng chí Thiết Lặc. Ta biết, với tính tình của ngươi. Thiết Lặc ở trong mắt ngươi không tính là cái gì cả. Nhưng mà nếu là Hoàng Thượng thì phỏng chừng ngươi vẫn là không nên đụng vào đi? Hậu quả là xảy ra chuyện gì, ngươi nói xem, thể diện của Hoàng Thượng nên để ở đâu đây a?

Xem như ngươi lợi hại.

Môi Mộc Nhai hung hăng chạm xuống môi nam nhân một chút, xem như là hắn ăn xong rồi.

Hắn đối với nam nhân, dựng thẳng lên ngón cái. Tiếp theo, hắn vung ống tay áo, trực tiếp đi vào sâu bên trong.

Lúc này đây, Mộc Nhai thực quá rõ ràng, không làm khó xử nam nhân nữa. Hắn trực tiếp đem ngọc thế đặt ở trên mặt bàn phía dưới đưa trả lại cho nam nhân. Hắn đến liếc mắt nhìn y một cái cũng không thèm nhìn. Hắn vừa đem vật nọ từ vào trong lòng mình lấy ra liền xoay người đi lập tức. Ý tứ đó của Mộc Nhai thực vô cùng rõ ràng. Hắn không nghĩ sẽ lại cùng nam nhân nói thêm câu nào nữa. Hắn muốn y đi nhanh nhanh ra khỏi đi, biến mất khỏi tầm mắt của hắn, miễn cho hắn càng thêm chướng mắt.

Ly Hận Thiên làm đến tuyệt tình như vậy. Y đã không còn gì để nói thêm hoặc là làm thêm điều gì nữa.

Y đã muốn gả đi, hắn cũng sẽ chuẩn bị theo cho y rất tốt.

Ly Hận Thiên dùng tay phất đi tro bụi dính ở trên chiếc hộp. Phản ứng của Mộc Nhai cũng xem như là ở trong dự kiến của y. Bất quá ở ngay trước lúc rời đi, Ly Hận Thiên đối với Mộc Nhai nói một câu như thế này…

– Mộc Nhai, ta từng muốn làm tốt cái thân phận phụ thân này. Nhưng mà các ngươi lại không cho ta cơ hội đó nữa rồi. Bây giờ, ta đã quyết định buông tay tất cả rồi a.

Khi Mộc Nhai quay đầu lại, chỉ thấy được một bên sườn mặt của nam nhân khi đang xoay người đi sát qua người hắn, đó là một cảm giác y thật thoải mái. Trong đó tựa hồ như còn kèm theo một tia tình cảm nào đó, nhưng nam nhân liền rời đi rất nhanh. Hắn căn bản không thể bắt giữ được nữa…

Mộc Nhai liều mạng mà nhớ lại, biểu tình đó của nam nhân giống như là đã từng quen biết. Hắn hẳn là phải biết đó là cái gì. Nhưng là hắn thật sự nghĩ mãi không ra, chờ đến khi Mộc Nhai muốn đuổi theo để hỏi rõ, Ly Hận Thiên đã rời đi Mạt Nhai cư mất rồi…

……

Từ Mạt Nhai cư đi ra, Ly Hận Thiên mang theo thị vệ của y, trực tiếp mà đi ra khỏi Ly phủ. Y đang chuẩn bị đi dạo trên đường phố một chút, đương nhiên mục đích chủ yếu của y, là phi tang a. Y là muốn đem ngọc thế này đi xử lý.

Nam nhân mang theo bộ dáng đủng đỉnh sảng khoái đi đường liền tìm được một cửa hàng buôn bán mà y cần. Y để lại thị vệ canh giữ ở bên ngoài. Y nghênh ngang nhấc chân bước đi vào. Ly Hận Thiên là ít ra ngoài mà đây lại là lần đầu tiên của y. Nhưng lão bản chủ cửa hiệu này  lại người làm ăn lâu đời ở đây, nên khi y còn nhỏ cũng đã từng gặp qua y. Tin tức Ly Hận Thiên sắp thành thân vốn đang ở Đế Đô lan truyền đến huyên náo nháo thành ồn ào luôn rồi. Y vừa xuất hiện, ánh mắt của lão bản nhất thời sáng bừng lên. Lão xoa xoa hai tay liền cúi đầu khom lưng mà nghên đón y vào, liền hỏi Ly Hận Thiên đang cần cái gì.

Ly Hận Thiên cũng không khách khí. Y bưng lên chung trà mà lão bản kêu hạ nhân vừa mang lên. Y không hiểu gì về trà, cũng phẩm không ra tư vị gì. Y chỉ là vừa vặn khát nước mà thôi, liền uống mấy ngụm. Tiếp theo, y vươn tay đưa ra chiếc hộp hướng lên trên bàn mà ném một cái, đối với lão bản nói, muốn lão mở hộp kia ra.

Con ngươi của lão bản đã biến thành hai cái kim nguyên bảo sáng lấp lánh. Lão cười toe toét đến hai bên mép kéo dài đến tận mang tai, giống như sắp liệt miệng tới nơi, mà mở ra chiếc hộp. Bất quá ngay khi lão vừa nhìn thấy đến vật nọ ở bên trong là thứ gì. Toàn bộ biểu tình ở trên mặt của lão bản liền đọng lại…

Thấy lão bản như là một bộ dáng bị ăn phải phân, Ly Hận Thiên thuận tay lấy chiếc hộp qua. Y đem vật nọ trực tiếp lấy ra. Y muốn lão bản xem tỉ lệ ngọc nay, vật này tuyệt đối là một khối ngọc tốt, có thể bán được không ít tiền.

Lão bản cũng không có tiếp nhận. Lão xấu hổ cười, ngọc thì đúng là ngọc tốt, nhưng lại làm thành vật nọ. Lão cũng sẽ không muốn ra tay mà thu lấy được, với lại mấy người nhà giàu kia cũng sẽ không đến cửa hiệu của lão mà mua loại vật này, liền định đem vật nọ làm thành thứ khác sang quý hơn thì lại khó khăn, cũng sẽ không có người mua. Dân chúng tầm thường  thì lại càng không cần nói tới rồi. Nhìn xem đi, đừng nói là vét sạch bạc trên người họ, sợ là mặc kệ họ có đập nồi bán sắt cũng không thể mua nổi dù chỉ đủ một phân tiền.

Thấy mặt lão bản lộ vẻ khó xử, tâm của Ly Hận Thiên liền nói, vật nọnđúng là đồ khó nuốt trôi mà. Y lại đột nhiên nhớ tới ở bề mặt vật nọ, Khâm Mặc có khắc gì đó. Y còn chưa có xem qua, chỉ biết là mặt trên có hình như có khắc tên Khâm Mặc. Hai mắt của nam nhân đại khái quét qua tìm kiếm, tiếp theo y liền chỉ vào nơi đó để chưởng quầy xem, y hỏi lão, biết Khâm Mặc là ai sao…

Lão bản đương nhiên biết Khâm Mặc là ai a. Toàn bộ Nam Triều chỉ có vài người không biết. Ly Hận Thiên vừa thấy có cửa, liền nói cho lão bản. Hàng chữ này là của Khâm Mặc tự tay mà khắc lên.

Cũng có cả tên cùng chữ kí.

Rất đáng giá với trân quý nha.

Y nói xong, sắc mặt của lão bản càng khó coi.

Xem ra, chỗ này cũng không quá lưu hành việc kí tên a, hoặc chính là, danh tiếng của Khâm Mặc vẫn chưa đủ vang dội…

Có chữ tự tay viết cùng chữ kí cũng không thành công đem nó bán đi. Đương nhiên, hàng chữ này có phải là do Khâm Mặc tự mình khắc lên hay không thì nam nhân căn bản không biết. Y chỉ nghĩ muốn lừa dối cho qua cửa mà thôi.

Ly Hận Thiên nguyên bản là muốn bán vật này để lấy một chút bạc mà dành dụm để làm tiền riêng. Bất quá vật nọ lại quá khó khăn để ra tay bán đi được. Lão bản cũng nói, không có ai muốn mua nó. Cuối cùng vào lúc này, lão bản đề nghị là, đem này ngọc thế này hủy làm thành ngọc bội. Bất quá bởi vì ngọc này đã bị gia công qua rồi, nay lại bị gia công lại khẳng định sẽ không đáng giá này nữa. Ly Hận Thiên suy ngẫm lại một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp nhận đề nghị này. Tuy rằng bạc không đổi được, đem vật này hủy đi, làm thành ngọc bội mang theo lại càng thuận tiện hơn một chút.

Chỉ là kém hơn phân nửa so với việc bán được nó hơn.

Ly Hận Thiên không có tiền, vốn cũng không có thể trả được phí thủ công kia. Y nói cho lão bản biết, phần ngọc còn thừa lại kia liền thay cho tiền công làm thành ngọc bội. Lúc này, lão bản kia lập tức liền mặt mày hớn hở. Ly Hận Thiên cũng không biết lão là đang cười cái gì. Bất quá mấy ngày sau, khi y nhìn thấy ngọc bội sẽ biết…

Đó là một cặp ngọc bội long phụng, làm công khắc ra hình dáng ngược lại là cũng không tệ lắm, chính là nhỏ xíu đến đáng thương…

Lão bản nói là bởi vì do nguyên nhân sửa lại nên mới như vậy. Bất quá Ly Hận Thiên biết, lão nhất định đã muốn ăn gian một chút ngọc đó rồi, cho nên ngọc bội mới nhỏ như vậy. Ai biểu, trước đó y chưa bàn bạc kĩ làm gì a. Việc đã đến nước này, y chỉ có thể chấp nhận thôi.

Cho nên mới có câu, không gian trá thì làm sao mà thành người làm ăn buôn bán gì đó, nói rất chính xác a.

Ly Hận Thiên nhìn khối ngọc vừa vặn dài đúng hai ngón tay không hơn. Tâm y nói, ngọc bội này căn bản không đáng giá đến vài đồng tiền. Nam nhân suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng y quyết định đem miếng ngọc bội duy nhất này đưa cho Thiết Lặc, xem như là y hoàn lễ lại cho hắn về khối kim bài kia…

Coi như y không nợ gì Thiết Lặc cả.

Hơn nữa đây là một cặp ngọc bội long phượng, y vẫn còn có thể lưu lại một cái, không lo a.

Về phần bạc, chờ đến sau khi thành thân, nghĩ cách từ ở chỗ Thiết Lặc mà tích cóp từng chút đi…

Tạm thời, chỉ có thể như vậy.

……

Đầu tháng vào ngày mười tháng mười, như đúng hẹn đã đến, Ly quý phủ náo nhiệt vui vẻ, tất cả từ trên xuống dưới đều được trang hoàng một màu đỏ vui mừng. Ly Hận Thiên an vị ở giữa một đống chồng chất hoàn toàn là một màu đỏ, chờ đến lúc hôn lễ của y sắp bắt đầu.